Chương 14: Yêu thương và rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Shinichi tỉnh dậy khi màn đêm vừa tới, bóng tối bao trùm cả bệnh viện và những ánh đèn ra sức toả sáng. Shinichi chẳng buồn bận tâm đến mùi thuốc sát trùng đang bủa vây cơ thể mình, mà vội vàng tìm kiếm xung quanh – bức ảnh duy nhất có hình bóng của cô gái tóc đen đó.

Shiho vốn ngủ gật bên giường anh, thấy hành động của anh bất giác cảm thấy trái tim ngập tràn chua xót. Cô hốt hoảng rời phòng thí nghiệm khi đồng nghiệp của anh báo cho cô biết anh bị ngất và phải vào bệnh viện. Trái tim cô như vỡ vụn vì lo lắng anh xảy ra chuyện, nhưng trái tim đó chỉ như ngừng đập khi phát hiện trong bàn tay phải của anh – bức hình chính cô đã chụp trong cuộc thi chạy bộ năm nào. Chàng trai và cô gái trong bức ảnh ấy khiến người nhìn bất giác cảm thấy hạnh phúc – một hạnh phúc gần như chẳng một cái gì, hay một ai có thể phá vỡ - ngoại trừ cô, Shiho không hề cảm thấy hạnh phúc khi thấy bức ảnh đó, và đã -có-một-thời-gian cho rằng mình sẽ là người phá-vỡ-hạnh-phúc trong bức hình đó.

Hình như cô đã sai!

Shiho mỉm cười buồn, cố gắng gỡ tay Shinichi, lấy bức hình ra khỏi.

Cô muốn níu kéo. Vì nếu không níu kéo – cô không cam tâm.

Không cam tâm buông bỏ năm năm hai người hạnh phúc – hoặc ít ra cô tưởng hai người đã hạnh phúc.

Không cam tâm nhìn người cô yêu trở về vòng tay của một cô gái khác.

Không cam tâm để người khác cướp mất sự ngọt ngào của anh.

Nghĩ đến điều này, Shiho cũng không nhịn được mà bật cười tự giễu chính mình, cô không cam tâm để người khác cướp mất sự ngọt ngào của anh, nhưng đã bao giờ cô thắc mắc Ran có cam tâm khi để anh đi không?

Nếu khi Shinichi tỉnh dậy, cô có như Ran, mạnh mẽ, quyết liệt buông tay anh, rồi tìm đến một vùng đất xa xôi sinh sống, cố gắng quên đi quãng thời gian vừa ngọt ngào vừa đau khổ của mình không?

Shiho không muốn làm thế, cũng không làm được. Vì họ đã có năm năm này!

Cô đâu phải một người thay thế năm năm để Ran phục hồi tinh thần và trở về, còn Shinichi thì ổn định sức khoẻ để nhớ lại Ran chứ? Cô đâu phải chỉ là một con người chỉ ở bên làm vật cản năm năm của họ để minh chứng rằng dù thế nào đi nữa, không một ai có thể phá hỏng mối liên kết giữa họ, không một cái gì khiến họ lãng quên nhau và chẳng một kỉ niệm nào thay thế được những kỉ niệm giữa họ.

Giá như từ khi còn là một cô bé, Shiho không lựa chọn trở thành bạn của Ran.

Cô đã hối hận rồi.

Một thoáng đầu óc trống rỗng, Shiho cố gắng ép nước mắt chảy ngược vào trong. Cô không thể khóc lúc này, vì đó là giọt nước mắt thất bại, giọt nước mắt chấp nhận để Shinichi rời đi.

Shinichi vẫn đang tìm kiếm, một chút cũng không thu hình bóng của Shiho vào mắt. Anh dường như đang rất hoảng loạn. Phải rồi, đó là bức hình duy nhất chứng minh, anh là người con gái tóc đen đó có một mối quan hệ.

Shiho giữ lại hai cánh tay anh, dường như đó là tất cả sức lực còn lại trong cơ thể cô lúc này, ráng nở nụ cười bình thường nhất có thể:

- Shinichi, anh làm sao vậy?

- Bức hình của anh đâu? – Shinichi thấy Shiho, liền nói to, giọng nói run rẩy.

Cô chưa bao giờ thấy một Shinichi yếu đuối như thế. Ngoại trừ những chuyện liên quan đến Ran. Và lần này cũng không phải là ngoại lệ!

- Bức hình nào? – Giọng Shiho lạnh tanh.

- Bức hình ... - Shinichi dường như mất khả năng ngôn ngữ, anh không biết phải miêu tả bức hình như thế nào.

Hoặc anh không thể làm thế với Shiho. Vì – cô ấy – đã ở bên anh năm năm. Năm năm ấy dù chẳng có gì, chẳng xảy ra chuyện gì nhưng không phải chẳng là gì. Anh biết, đối với Shiho – những ngày tháng đó cô luôn vui vẻ. Năm năm – đâu phải chẳng là gì.

Shinichi rơi vào trầm mặc. Shiho chỉ khe khẽ thở dài. Cô bỗng nhiên mang tấm hình nhàu nát giấu trong túi áo đưa ra trước mặt Shinichi. Thấy ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng không che giấu niềm vui mừng, cô thấy cả cơ thể mình đau đớn không thôi – nỗi đau đó khó chịu hơn bất cứ căn bệnh nào – không một phương thuốc nào chữa khỏi – ngoại trừ nguyên nhân gây bệnh – Shinichi!

- Anh nhớ ra gì rồi à? - Shiho hỏi một cách bình thản.

- Không phải tất cả! Nhưng cô gái tóc đen đó với anh hẳn không phải là một mối quan hệ bình thường. – Shinichi nói, không nhận ra giọng của mình đang có vài phần không bình tĩnh.

- Anh định làm gì?

- Anh sẽ ... tìm cô ấy!

Dù đã chuẩn bị, nhưng Haibara cũng không ngăn nổi thân hình chấn động. Cô thấy mình không thở nổi, phải mở miệng ra để đớp vài miếng không khí. Các khớp tay khớp chân như thể bị đông cứng, mặc cô dùng sức thế nào, cũng không một chút nhúc nhích như thể đang cười nhạo cho sự cố gắng vô ích của cô.

Shinichi thấy Haibara im lặng, chột dạ ngước lên nhìn cô, đó cũng là lúc Haibara khuỵu gối, ngã xuống nền đất.

Shinichi hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, định giúp cô đứng dậy. Nhưng Haibara gạt ra, cô hét lên:

- Đừng, Shinichi! Em không còn sức nữa, cả cơ thể chẳng còn tuân theo mệnh lệnh của em, em không còn điều khiển được chúng. Và em cần chút sức lực còn lại để suy nghĩ rõ ràng!

Haibara cứ ngồi im dưới nền đất lạnh như thế. Cô khóc, từ những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đến khi những tiếng nấc ngày một rõ ràng hơn. Cô cười tự giễu nụ cười thứ n trong ngày, cô còn tưởng bản thân mình có thể không bằng Ran ở một vài phương diện, nhưng ít ra cô hơn Ran vì có thể kìm nén cảm xúc của mình. Cô chỉ đơn giản yêu đơn phương Shinichi trong suốt thời niên thiếu của mình như thế, còn Ran – cô ấy lẽo đẽo theo Akai như thể nguyện đem tấm lòng của cô ấy bày tỏ đến cả thế giới. Nhưng đến khi cần thiết, Ran lại mạnh mẽ buông bỏ, không một câu tiếc nuối, không một lần níu kéo. Còn Haibara thì sao, ngồi đây khóc lóc như một con ngốc.

Haibara từng nhận xét Ran thế này. Khi cô ấy muốn cao thượng, lập tức khiến cả thế giới này cảm động. Hoá ra chưa bao giờ sai.

Đôi mắt vừa khóc xong, vừa sưng vừa đỏ, khiến chẳng một ai không xót xa cả. Haibara nhìn sâu vào trong mắt Shinichi, đôi môi nhợt nhạt mở ra, giọng nói đứt quãng:

- Thế còn em thì sao?

Shinichi là một người có trách nhiệm. Haibara tin, anh sẽ biết tình hình hiện tại là gì. Cô tin anh sẽ làm những điều đúng đắn.

Càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, Haibara lại không kìm được mà rơi nước mắt.

Shinichi ngồi xuống bên cạnh Haibara, không do dự ôm cô vào lòng. Là không một chút do dự. Haibara khóc trong vòng tay anh, dần dần bình ổn.

Còn Shinichi cũng nhận ra một vài điều. Như chỉ khi chạm vào Ran, anh liền thấy trái tim mình rung rinh, như khi giúp cô xoa chân, anh liền muốn cả thế giới ngừng chuyển động, để giây phút ấy dừng lại mãi mãi. Như khi ôm Haibara, ngoài hi vọng muốn cô bình ổn, ngoài cảm giác truyền hơi ấm cho cô giống như một người bạn – không còn cảm giác gì cả.

Từ trước đến nay – trong năm năm qua – luôn luôn là như vậy.

Nhưng năm năm qua không thể chẳng là gì, anh không thể khiến Haibara buồn. Và anh muốn biết cô gái tóc đen kia đối với anh là gì. Anh không thể để cảm xúc của mình ngổn ngang mà không rõ nguyên nhân.

- Anh sẽ tìm cô ấy!

Haibara đẩy Shinichi ra, đôi mắt ngập bi thương:

- Tìm được rồi thì sao?

Tìm được rồi thì sao? Có phải lúc đấy anh lại nói "Anh muốn ở bên cô ấy?" Haibara đứng dậy, quay lưng bước đi, bóng dáng lẻ loi.

Đáng ra không nên quen biết. Đáng ra không nên có năm năm này!

Người ta nói, phụ nữ cô đơn thì quyến rũ.

***

- "Xin chào quý khách, chuyến bay lúc 23h55 phút từ Nhật Bản đến New York sẽ hoãn 30 phút vì lí do thời tiết. Chuyến bay sẽ xuất phát lúc 00h25 phút. Chúng tôi sẽ sớm cập nhật thông tin tiếp theo!"

Ran dựa lưng vào chiếc ghế chờ ở sân bay, cô uể oải ngáp dài một cái. Lí do cô vội vàng rời khỏi Nhật Bản như thế - chỉ vì một cái tên – Kudo Shinichi.

Nếu nói cô không có tin tức gì về Shinichi là nói dối. Anh vốn là người nổi tiếng trong giới cảnh sát – tin tức của anh trên báo chí, internet không thiếu. Khi còn ở Mỹ, Ran vẫn thường đặt mua báo của Nhật, chỉ để mong rằng may mắn thấy mặt anh, xem anh hiện tại đã khác như thế nào rồi.

Hôm nay sau khi rời hiện trường vụ án, chỉ ba tiếng sau đó, Ran đọc một tờ báo viết "Cảnh sát K bị ngất ở toà nhà Beika Center. Chưa biết nguyên nhân chính thức. Một vài nhân chứng cho rằng đã xảy ra ẩu đả với hung thủ vụ án". Ran hoảng loạn vội vã lái xe đến bệnh viện được nhắc đến trong bài báo, cô dường như không còn suy nghĩ được gì, quên luôn cả việc tìm y tá hỏi xem anh ở phòng bao nhiêu, chạy đi gõ cửa từng phòng.

Cho đến khi tìm được phòng anh, ngay khi vừa mở cánh cửa, Ran liền thấy Haibara đang nhẹ nhàng chăm sóc anh.

Hai con người đó vốn lớn lên cùng cô – sao bây giờ lại lạ lùng quá.

Lần đầu tiên Ran nhận thức được rõ ràng – cô không còn một cách nào chen vào giữa họ nữa.

Sau khi xác nhận với y tá Shinichi chỉ bị ngất đi, Ran liền lái xe đến sân bay, không kịp suy nghĩ đã đặt vé rời Nhật Bản. Nhưng chuyến đi New York đã hoãn đến lần thứ ba vẫn chưa xuất phát. Cho đến khi loa thông báo lần thứ tư, rằng chuyến bay bị hoãn do máy bay chưa về tới sân bay.

Ran mệt mỏi bước đến quầy tiếp tân, lịch sử hỏi:

- Xin hỏi còn chuyến bay đến New York nào trong đêm nay không?

- Xin lỗi cô, những chuyến bay trong đêm nay và ngày mai đi New York đều có khách đặt trước rồi ạ!

- Vậy đi một quốc gia khác?

Đi đâu cũng được, miễn không phải Nhật Bản.

- Vì tình hình thời tiết nên rất nhiều chuyến bay phải bắt buộc hạ cánh và nhiều chuyến khác phải hoãn bay không xác định thời gian, nên tôi không thể cho cô câu trả lời chính xác.

Ran chán nản nói lời cảm ơn, rồi lại lái xe rời sân bay.

Đôi khi người tính không bằng tác giả tính   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net