Chương 6: Ai cũng có bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Thời tiết giao mùa vẫn nhẹ nhàng như thế. Vài cơn gió se se lạnh, cũng không át được những ánh nắng đầu mùa. Nắng nhẹ phủ trên mặt đường, khiến nó bừng lên một màu vàng nhạt. Bước chân rộn ràng, xen tiếng cười đùa vui vẻ của lũ nhóc. Hôm nay là Tất Niên, đám trẻ trong khu tụ tập đi chơi cả ngày. Chúng vừa phá tung một cái bếp, đang chạy ra một khu đất trống gần đấy để tiếp tục "đập phá". Akai trông có vẻ lạ, vì vậy, Sonoko đến gần, đập tay vào vai cậu:

- Sao vậy?

- Hình như anh quên đồ nhà Shinichi.

- Về lấy thôi.

- Đành vậy.

Thế là đứa bé gái nhỏ nhỏ loắt choắt chạy theo cậu con trai lớn hơn một chút, chúng đi ngược đường lũ trẻ kia. Nắng hoà vào chúng, khiến hai cái bóng xiêu vẹo.

- Sao nhà vẫn mở cửa thế kia? Tưởng đi hết rồi.

- Thì hồi nãy bé Ran ngủ luôn sau khi bị trét bánh đầy mặt, và anh Shinichi ở lại dọn dẹp. Anh ở đây nhé, em ghé nhà vệ sinh đã. – Nói rồi, Sonoko túm chặt quần, chạy vèo vào nhà vệ sinh, không quên đóng mạnh cửa.

Nhìn mọi việc nhanh chóng, Akai bĩu nhẹ môi. Hoá ra đó là lí do con bé vô ưu kia tốt bụng về nhà Shinichi cùng anh. Anh chẳng suy nghĩ nữa, liền kéo cửa vào nhà. Akai để quên, chiếc khăn len bà ngoại quá cố tự tay đan cho anh.

Akai nhẹ nhàng, lén lút đi qua phòng bếp, thấy bãi chiến trường chúng gây ra. Rồi khẽ cười sung sướng vì đáng ra hôm nay phải liên hoan nhà anh. Akai chợt nhận ra mình chẳng việc gì phải nhẹ nhàng, lén lút cả, liền đứng thẳng lưng, chân nhấc cao, oai vệ tiến lên cầu thang. Hình như chiếc khăn len đó hồi nãy cậu để trong phòng của Shinichi. Nắm tay nắm cửa, Akai hơi giật mình vì thấy Shinichi đặt Ran xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Anh đưa mắt vào trong phòng, thấy chiếc khăn xám đặt phía cuối giường, anh cười cười, định mở miệng gọi to một tiếng Shinichi.

Bỗng nhiên, Shinichi cúi người xuống, vì anh đứng đối diện với đầu giường, nên không nhìn thấy Shinichi làm gì. Akai đơ như một khúc gỗ, đôi mắt mở to, đầu hoạt động hết năng suất.

- Ran, anh thích em.

Akai cảm thấy lỗ tai mình lùng bùng. Trong đầu anh chỉ hiện lên một câu nói "Yêu rồi. Shinichi yêu Ran công chúa rồi."

26


- Bác sĩ? Bác sĩ?

Akai giật mình, cậu tỉnh dậy, thấy mình đang nằm gục mặt trên bàn làm việc. Quần áo trên người vẫn nguyên bộ đồ ngày hôm qua. Trên tay, điếu thuốc lá cháy một nửa đã lạnh ngắt từ bao giờ. Đảm bảo trên mặt anh không được sạch sẽ lắm. Nghĩ vậy, anh liền đưa tay lên dụi dụi khuôn mặt như một chú mèo nhỏ. Liền nhận ra còn một nữ y tá ở đó, lại biết bộ dạng của mình bây giờ rất mất hình tượng, anh mặt đỏ tưng bừng. Nữ y tá che mặt cười.

- À, hôm nay tôi đi làm sớm. – Akai giải thích.

- Vâng, đến làm đã thấy bác sĩ nằm đây rồi. Chúc anh một ngày làm việc tốt nhé. – Cô y tá nói, rồi đưa cho Akai một cốc cà phê còn nghi ngút khói.

Akai cảm ơn. Đợi cô y tá rời đi, anh lại mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Nốc một hơi hết gần cốc cà phê, anh bực mình khi cà phê hôm nay ngọt hơn ngày thường. Chán nản đặt cốc cà phê ở một góc bàn, anh lấy điện thoại trong túi quần, có chút thất vọng khi không còn nhận được tin nhắn mỗi sáng như thường lệ của Ran.

Lấy tay vò mái tóc. Kí ức ngày hôm qua vẫn vẹn toàn như thế. Cảm xúc của Ran, cảm xúc của anh tràn về, hoà quyện lại với nhau, xâm chiếm kí ức của anh. Khiến anh cực kì khó chịu.

Shinichi ngày hôm đó đã nói thế, thật nhẹ nhàng mà nói ra nỗi lòng của mình. Đôi khi, đau khổ không phải là khoảng khắc theo sau người mình yêu mà không được đáp lại. Đau khổ chính là giây phút nhận ra không biết mình yêu lúc nào, yêu như thế nào, vì sao lại yêu.

Giống như khi chơi vơi giữa cánh cửa đại học, Shinichi là người đã xác định được mình sẽ làm thứ gì, sẽ thi trường nào. Khiến ai cũng ngưỡng mộ cố gắng của anh. Nhưng có rất nhiều đứa trẻ lại chênh vênh trong khoảng khắc đó, không biết mình thực sự muốn làm thứ gì, hoảng sợ khi nhỡ mình không đủ điểm thì sao. Akai cũng là đứa trẻ trong đó, anh muốn làm bác sĩ, nhưng trong nghề bác sĩ lại có hàng chục loại ngành, hàng chục lại trường. Cái cảm giác khó khăn khi đó, anh vẫn thấy sợ, lơ mơ, mịt mù, không rõ lối ra.

Anh thừa nhận anh thích Ran. Khi cái nhìn thất vọng của cô lướt qua anh khi anh nói anh không yêu cô. Khi anh tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của cô. Vì sao không thích cô, cũng không cho cô đi tìm cơ hội khác. Anh tự cười buồn, anh vẫn sợ. Anh vẫn sợ tình cảm của anh không nhiều bằng Shinichi. Không thể bao bọc cô, không thể nhẫn nhịn, chịu đựng nhiều như Shinichi. Cũng không bao dung được như Shinichi. Anh bây giờ chính là như vậy, biết là mình đã yêu, nhưng không biết mình đã yêu ngần nào. Đó chính là khoảng khắc đáng sợ nhất, bởi anh biết, anh lại chơi vơi thêm lần nữa rồi.

Vùi mặt vào sâu trong hai tay. Hành động mà anh cho rằng, Akai-sẽ-không-bao-giờ-làm-vì-mất-hình-tượng.

27


- Bác sĩ! Bác sĩ!

Akai bực bội thoát khỏi giấc ngủ mê man. Anh rủa thầm giọng nói chết tiệt nào đó. Có những lúc người ta chống chỉ định bị làm phiền, vậy mà anh bị -làm-phiền những hai lần trong một khoảng thời gian chưa xác định. Nghĩ vậy, nhưng anh vẫn ngẩng đầu lên, mỉm cười:

- Sao vậy?

- Cậu Kudo đang chờ anh ở ngoài kia ạ. – Nữ y tá trả lời.

Akai nhíu mày, những ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, thấy nhiều cuộc gọi nhỡ. Anh chỉnh lại áo blouse trắng, vuốt cho thẳng, rồi gật đâu với nữ y tá, rời khỏi phòng.

Shinichi đứng ở sảnh bệnh viện, anh cũng đang hút thuốc lá. Trong trí nhớ của Akai, cả hai người đã bỏ thuốc lá chỉ vì Ran và Haibara sợ mùi thuốc lá. Vậy mà chẳng hiểu vì sao hiện tại Shinichi lại hút thuốc lá ở một nơi vốn cấm hút thế này. Anh đi đến bên Shinichi, im lặng chờ đợi Shinichi nhận ra mình rồi nói gì đó. Nhưng rất lâu sau, Shinichi vẫn chẳng nói gì, khiến Akai có chút mất kiên nhẫn. Anh vốn là người không kiên nhẫn. Và vì vậy gia đình đã cực kì ngạc nhiên, khi anh theo nghề bác sĩ, nghề yêu cầu sự kiên nhẫn.

- Ra ngoài nói chuyện. – Shinichi ném tàn thuốc xuống một chậu hoa gần đó. Ánh mắt chỉ lướt qua Akai một lần, rồi nhanh chân đi mất.

Thái độ của Shinichi khiến Akai có phần nào đó rất khó chịu. Cộng thêm vài vấn đề với Ran có liên quan tới Shinichi, nên Akai đâm cáu:

- Chúng ta có gì mà phải nói chuyện chứ!

- Ra quán cà phê ngoài bệnh viện đi. – Shinichi đứng lại vài giây, rồi lại sải bước đi. Có ý đợi Akai.

- Nói ngay đi, em phải vào trực bây giờ. – Akai nói dối không chớp mắt.

Im lặng một lúc. Shinichi và Akai đứng hai vị trí khác nhau, khiến sự liên kết mỏng mang cũng bị đứt. Nếu ai đó đi qua, sẽ không cho rằng hai người quen biết.

Akai chán nản, anh định quay đầu đi vào bệnh viện. Shinichi liền xoay chân, đi đến trước mặt Akai, nắm cổ áo anh.

- Về Ran. – Shinichi nói khẽ.

Akai bật cười.

28


Năm anh 16 tuổi, nghĩa là Shinichi 18 tuổi.

Shinichi cũng túm cổ áo anh như vậy. Vì Ran.

Ran Mori có vẻ do được bạn bè động viên nhiều quá. Cô liền đến kí túc xá nam, đứng dưới lầu đợi Akai đi học thêm buổi tối. Sonoko nói rằng, một cô gái tạo bất ngờ cho một chàng trai, bằng cách chờ đợi anh ta trong buổi đêm ở kí túc xá, anh ta sẽ cảm động. Nhưng hôm đó, anh đánh bạo trốn tiết học buổi tối, cùng đám nam sinh cùng phòng trốn khỏi kí túc xá, trú ở quán net cày game đến level max. Anh chơi rất hăng, ngay cả khi điện thoại rung bần bật trong túi áo cũng không biết. Lúc sau, anh dừng game vì bạn cùng phòng mang đồ ăn đến. Anh mới phát hiện ra có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Sonoko và Shinichi. Anh gọi lại, rồi sợ hãi chạy về kí túc xá. Anh chỉ mong Ran đã rời đi, nếu không Shinichi sẽ lột da anh.

- Ran. – Akai gọi, anh chống tay vào đầu gối, gập người thở gấp.

- Akai, sao anh lâu vậy? – Ran ngồi dậy, phủi quần áo, ngừng đếm đi đếm lại số 99.

- Sao em lại ở đây? – Akai kéo tay Ran, cho cô một chút hơi ấm, mặc dù bây giờ anh cũng chẳng ấm áp hơn.

- Vì Sonoko nói, anh sẽ cảm động nếu em không liên lạc với anh mà chờ đợi. – Ran cười thích thú bởi hành động của Akai. Tiếng cười của cô nghe rất êm tai.

Akai liếc mắt quanh kí túc xá, thấy một bóng người đang đứng sau một gốc cây. Chắc hẳn đó là Sonoko rồi. Anh lắc đầu, gõ mạnh tay vào đầu Ran, khiến cô kêu đau một tiếng.

- Ngốc, như vậy chỉ khiến con trai cảm thấy sợ hãi thôi. – Akai nói, vẫn kịp bổ sung vế sau trong lòng "Sợ cô gái bị cảm, sợ anh trai của cô gái lột da chàng trai"

- Sonoko cũng nói, con gái ngốc, con trai cảm thấy dễ thương.

- Chứ không phải ngôn tình nói với em à?

Ran lè lưỡi:

- Ngôn tình cũng nói...

- Nói gì?

- Một cô gái tỏ tình với một chàng trai trong đêm đông thì chàng trai sẽ đồng ý!

Khuôn mặt Ran phiến hồng. Akai liếc ra chiếc cây đằng sau, không thấy Sonoko cố gắng ngóng tai nghe. Anh liền nhận ra, đó vốn không phải Sonoko. Anh nhìn Ran, từ từ nói:

- Ngôn tình có nói thêm, với điều kiện chàng trai cũng thích cô gái đó không?

Ran ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thoáng hiện lên vài tia kinh ngạc. Anh không nói gì, buông đôi tay vẫn đang nắm tay cô sưởi ấm. Ran rời đi. Anh cũng không lo lắng lắm, vì Shinichi luôn đứng đợi phía sau. Chờ đợi cô gục ngã.

Nhiều lúc anh vẫn thắc mắc. Nếu Ran kiên trì hơn chút nữa, nếu cô chịu ở lại lâu hơn một chút, hỏi anh vì sao anh chưa thích cô thì có lẽ, cô sẽ thấy sai sót trong kịch bản hoàn hảo anh tạo ra. Nhưng không - cô xét cho cùng, chẳng bao giờ làm thế - luôn là người đầu tiên rời đi. Có phải ông trời muốn nhắn nhủ tới họ, vốn họ không có duyên?

Sáng hôm sau, từ rất sớm, Akai bước chân ra khỏi kí túc xá đi lấy nước, đã thấy Shinichi đứng đó, ở vị trí Ran đợi anh tối qua, nắm lấy cổ áo anh, buông một câu:

- Tôi không cần biết rốt cuộc cậu có yêu Ran hay không, tốt nhất đừng làm cô ấy tổn thương.

29


Hiện tại, Shinichi lại xách cổ áo anh như thế, vì Ran. Làm sao lại khiến anh không bật cười cho được. Anh đang nghĩ, có phải trên thế gian này, chỉ có Shinichi mới cao thượng, vì một người như thế không.

- Cậu có nhớ tôi đã cảnh cáo cậu không? – Shinichi nghiến răng nói, đôi mắt xanh dương cố định trong đôi mắt xám bạc của Akai.

- Nhớ!

- Tôi cho cậu một cơ hội nữa. Tốt nhất, đừng bao giờ làm tổn thương cô ấy. Cô ấy không đáng bị như thế.

Trong giọng nói cứng rắn của Shinichi, xuất hiện một tia van nài. Anh đã định cảnh cáo cậu ta nhiều hơn. Nhưng khi đối mặt với Akai, anh không làm sao nói ra được. Vì anh, cũng hèn nhét như vậy, sao có thể dạy dỗ người khác. Anh chỉ mong cô bé đó luôn vui vẻ, rồi sống cả một đời bình an.

Shinchi lùi lại. Anh quay lưng đi. Akai đưa tay kéo anh:

- Sao anh không tỏ tình?

Giống như Ran hỏi anh, sao anh không buông tha cho cô ấy. Bây giờ, anh lại nhường câu hỏi hóc búa ấy cho Shinichi. Anh không tin vì Ran thích anh, nên Shinichi chọn giấu tình cảm ấy. Anh vẫn tin, Ran sẽ nhụt chí, vì có một người như Shinichi luôn yêu thương, bảo vệ cô ấy, nói yêu cô ấy. Ran thuộc loại người được yêu thương, bao bọc, không phải là loại người đi kiếm yêu thương từ người khác.

Shinichi ngớ người vì câu hỏi của anh, sau đó liền cười nhếch miệng, nụ cười chứa cả cự cay đắng, giọng nói anh vang lên đều đều, chế giễu:

- Cậu cho rằng anh em có thể yêu nhau?

Akai không để ý đến câu nói đùa của Shinichi. Anh bóp chặt tay Shinichi, như kiên quyết muốn Shinichi trả lời. Có lẽ, đó là chìa khoá giải quyết vấn đề của cả ba.

Trong mắt Shinichi thoáng vài tia mất mát, khi suy nghĩ trôi về một thủa kí ức xa xôi nào đó, anh dựt mạnh tay khỏi tay Akai, cười bi thương:

- Cậu phải trực đúng không? Tôi sẽ kể cho cậu sau, đó là một câu chuyện rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net