Ngoại truyện 01: Chàng trai của năm đó...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Năm đó, Shinichi 14 tuổi, cô gái tên Ran 13 tuổi. Ba mẹ cô li dị.

Tối hôm đó, anh ngồi trên bàn học để ôn tập cho kì thi học sinh giỏi môn Hoá ngày mai, nhưng anh chẳng thể nào tập trung được. Tay chống đầu, mắt cứ ngước qua cửa sổ, nhìn những hạt tuyết rơi. Anh không biết Ran thế nào, có lẽ cô ấy đau lòng lắm. Hàng xóm nói, cô khóc lóc thảm thiết đến mức nói không ra tiếng. Cứ nghĩ đến hình ảnh cô gái bé nhỏ ấy, lòng anh lại đau như cắt. Đang ngơ ngẩn suy nghĩ, anh nhìn thấy một bóng hình vụt chạy qua đường, đôi chân trần chạy trên nền tuyết. Định thần lại, anh vội vàng chạy khỏi phòng, mặc kệ lời mẹ gọi:

- Shin, con đi đâu đấy, ngày mai còn phải đi thi mà.

Anh chạy khắp mọi nẻo con phố, căng mắt tìm kiếm bóng hình nhỏ nhoi cô độc ấy. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, nhưng cả cơ thể lại vương đầy mồ hôi. Trái tim anh co thắt, đau đớn, anh đưa tay nắm chặt nơi trái tim, lại tiếp tục chạy đi, tìm kiếm cô gái nhỏ của lòng anh.

Ran Mori – em ở đâu?

Anh chạy rất lâu, tìm kiếm mọi ngóc ngách, anh đến nơi mà cô và Haibara thường đến, anh chạy đến góc nhỏ trong công viên cô hay ngồi. Tất cả đều không có. Anh thất thần trên con đường trở về, cơ thể hồi nãy còn vương mồ hôi, nóng bừng, nay lại cảm thấy từng cơn lạnh, run rẩy khó chịu. Anh rất sợ, anh sợ cô bé ấy xảy ra chuyện. Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng quát tháo của ai đó:

- Đám trẻ kia, láo nhỉ? Dám ra đây bắt nạt bạn.

Đôi mắt xanh dương của Shinichi mở to, anh vội vàng chạy vượt qua chú tuần tra, nhìn thấy Ran Mori đang nằm trên tuyết, của cơ thể co rúm như một con mèo nhỏ bị thương. Anh đau lòng nhìn những vết thương trên người cô, nhẹ nhàng ôm cô, cẩn thận không chạm vào chỗ đau. Đôi mắt cô nhắm chặt, nhưng đôi mày nhíu lại, cho thấy cô đau đớn đến chừng nào. Anh không nghe tiếng chú tuần tra đằng sau, vội vàng đưa cô đến căn nhà hoang gần đấy. Lấy nước lau vết thương cho cô, rồi chạy ra hiệu thuốc gần đó mua thuốc, bôi cho cô. Anh làm rất nhẹ, nhưng anh biết vẫn rất đau, mặc dù vậy, cô chỉ mím môi, không kêu tiếng nào.

Nhìn thấy cô khó chịu như vậy, anh đưa tay chạm vào trán cô, thấy nóng bừng. Anh sợ hãi, lúng túng bế cô. Đầu đang suy nghĩ nên làm sao.

- Đi, anh đưa em về nhà.

Bỗng nhiên, Ran lắm lấy tay anh, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, trong khi đôi mắt vẫn nhắm. Cô nói đứt quãng:

- Đừng...về...nhà.

Shinichi nhìn Ran như vậy, khẽ thấy lòng mình mền nhũn, lại đặt cô xuống, dùng khăn ướt để vào trán cho cô.

- Ngoan, anh không đưa em về.

Shinichi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng thay khăn cho cô. Ran vẫn là một nhóc con, làn da trắng đến mức cảm thấy nó trong suốt, khuôn mặt mũm mĩm rất đáng yêu. Ran sở hữu đôi mắt to rất xinh đẹp, anh luôn muốn được nhìn sâu vào đôi mắt đó, để cảm nhận xem, cô có bao giờ cho anh vào đôi mắt của mình. Chiếc mũi nhỏ nhắn, khiến khuôn mặt phần nào thêm trang nhã. Và cả cái miệng nhỏ luôn cười vui vẻ. Anh thật sự không dám tin, cô gái mỗi ngày đều cười, lại có thể bỗng chốc trở thành đứa trẻ đau buồn cực độ vì bố mẹ li dị. Anh chưa bao giờ phán xét một cặp vợ chồng nếu họ chia tay, nhưng bây giờ anh cảm thấy, ghét bố mẹ Ran rất nhiều, vì họ đem lại nỗi buồn lên đôi mắt, và nụ cười chẳng còn rạng rỡ của cô nữa.

Đêm đó, anh ngồi bên cạnh Ran, thỉnh thoảng ngủ gật rồi tỉnh lại. Ngủ không đủ giấc, đêm lại co ro vì lạnh, nhưng anh cảm thấy rất vui. Trời mùa đông lâu sáng, nhưng giờ đã sáng hẳn, anh vội vàng nhìn đồng hồ trên tay. Đã 6 giờ, trong khi 8 giờ anh có một tiết thi. Vội vàng lục điện thoại trong túi quần, nhắn tin cho Akai, gọi Akai đến đây. Đưa tay sờ trán Ran, thấy đã hạ sốt.

Anh ngó trước ngó sau mặc dù biết chẳng có ai, bối dối cúi đầu xuống, chạm nhẹ lên môi cô. Sau đó sợ hãi chạy vội ra ngoài, bắt gặp Akai đang đến gần.

Trong đôi mắt Akai tràn ngập lo lắng. Thấy Shinichi, liền chạy lại gần, hỏi liên hồi:

- Ran đâu anh? Sao anh không đưa cô ấy về nhà? Có biết bố mẹ anh tìm kiếm cả đêm không hả?

Shinichi khẽ nhíu mày, anh không trả lời Akai, cũng không biết nên bắt đầu trả lời từ đâu. Anh chỉ vào trong căn nhà nhỏ, nơi Ran đang nằm, dặn dò Akai chút việc, rồi nhanh chóng đi mất.

Sáng mùa đông, vẫn lạnh cắt da cắt thịt như vậy.

Anh vẫn vô cùng lúng túng vì nụ hôn vừa rồi. Lúc đó trong lòng anh không hề nghĩ gì, chỉ mong có thể được cảm nhận sự mền mại nơi đôi môi ấy. Cảm nhận xong, anh mới biết, anh đang làm một điều tồi tệ. Nhưng có lẽ, nếu quay lại lúc đó, dù anh còn lí trí, cũng sẽ làm như vậy.

Thủa bé anh đã từng bốc đồng như vậy. Sẵn sàng bỏ nhà qua đêm chỉ vì cô gái trong lòng không muốn về nhà. Sẵn sàng trẻ con theo cô, để hùa vào trò trả thù nhỏ bé của cô, muốn bố mẹ mình lo lắng. Chỉ cần cô gái ấy vui, anh có thể làm tất cả.

Nghĩ đến Ran, chợt nhớ đến những vết thương trên đầu gối và tay cô. Trong mùa đông rét như vậy, chắc hẳn, cô sẽ đau đớn lắm. Anh ngoặt vào một con ngõ, trong khi đối diện mới là đường về nhà mình.

Văn phòng cảnh sát vẫn đóng, anh đập mạnh tay lên cửa. Một anh cảnh sát ngái ngủ, mặc đồng phục còn chưa bẻ cổ áo mở hé cửa ra. Miệng lầm bầm mấy câu "Vì nghĩa quên thân, vì dân phục vụ" trong giọng nói khó chịu.

Nhìn thấy một cậu bé, anh cảnh sát đó mở to mắt ngạc nhiên, bỗng dưng muốn chửi thề mà đóng rầm cánh cửa, rồi chui vào chăn tiếp tục giấc mơ của mình. Nhưng nhớ lại những gì đã học trong trường đại học, anh nở nụ cười nhã nhặn, hỏi trong vui vẻ:

- Cậu bé, cháu cần gì?

Shinichi ngước mắt lên, không một chút sợ hãi nói:

- Hôm qua trong khu có một vụ ẩu đả, một nhóm người đánh một cô bé ạ. Đó là Ran Mori nhà chú...

Anh cảnh sát dường như mất đi chút kiên nhẫn, anh gần như sắp té xỉu ngay lập tức. Giọng nói có phần tức giận gào vào mặt Shinichi:

- Và chú mày nghĩ anh phải giải quyết mấy vụ ẩu đả trẻ con. Biến đi.

Cánh cửa đống sầm lại trước mặt Shinichi.

Anh đứng bất động vài giây, rồi hai bàn tay nắm chặt lại, khiến những móng tay dài chưa cắt bấm vào lòng bàn tay.

Anh đổi hướng, tiến thẳng về nhà mình. Nhìn thấy bố đang ngồi trên ghế sô pha, mẹ thì khóc rấm rức. Thấy anh vào nhà, quần áo thì sộc sệch, cũng không lỡ mắng, mẹ anh vội vàng ôm anh vào lòng:

- Con đi đâu vậy? Hả? Hả?

Shinichi không trả lời, trong mắt anh hiện lên vài tia kiên định. Thoát khỏi vòng tay của mẹ, anh đi lên phòng của mình, tuyên bố:

- Con sẽ thi cảnh sát.

Phải. Anh sẽ làm cảnh sát, bất cứ ai làm tổn hại đến Ran của anh, anh sẽ bắt vào tù. Bất kể ai làm tổn thương Ran, đều là tội phạm.

Sau sự kiện đó, Ran dường như trở lại là một cô bé ngoan. Cô chăm chỉ đến lớp, chăm chỉ học, hay mỉm cười. Nhưng vẫn tuyệt đối chỉ chơi với Akai, Shinichi và Haibara.

Còn với Shinichi, anh tìm thấy mục tiêu của mình. Làm một cảnh sát tốt, "yêu nước thương dân, vì Ran phục vụ."

Và mục tiêu lớn hơn cả trong đời anh, đó là Ran Mori.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net