Baby, It's Cold Outside - Này, ngoài trời lạnh đấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải note mà là tâm tư: mình cảm ơn những bạn đã cmt ủng hộ mình :'( cảm ơn mấy bạn đã khen mình :'( mình không biết nên cảm ơn các bạn thế nào cho đáng, cảm ơn lắm luôn :'( cảm ơn vì đã thích couple Sầu Băng nữa :'( nhờ có các thuyền viên như các bạn mình ngày càng yêu ship hơn :'( cũng như có động lực dịch hơn! Có vote hay không cũng không sao, nhưng hãy cmt! Vì một niềm hạnh phúc bé nhỏ!!!

Note: e hèm, sau mấy hôm suy nghĩ thì mình quyết định cho Bakugou xưng "tôi - cậu" luôn nhé :v do cho hai đứa yêu nhau mà một đứa "tôi - cậu" một đứa "mày - tao" nó gượng thế nào ấy (dù việc Bakugou không xưng mày - tao cũng kì không kém) :v nhưng tưởng tượng đang lúc deep xen vô tao mày nó không thấm :v
Note 2: nếu bạn đọc cái đống chữ ở dưới thì sẽ có đoạn nhắc đến adrenaline :v cho những bạn nào không rõ thì adrenaline là một hốc môn được tiết ra khi lo lắng hoặc phấn khích, nó khiến tim đập nhanh lên :'> mình tính để note này dưới cuối nhưng mà sợ có vài bạn đang đọc dở thì phải đi google nên để trên đây luôn cho mấy bạn tiện thấy :3

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi lên đầu mũi của Todoroki.
Cái lạnh khiến mặt cậu đau buốt khi cậu lấy tay mình quệt mũi. Bông tuyết tan chảy ngay tắp lự khi đầu ngón tay cậu chạm vào, để lại một cảm giác ẩm ướt khó chịu. Cậu chùi tay mình lên phần vạt áo trước khi cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, đặt hai tay trước miệng, cậu cố truyền cho chúng ít hơi ấm nhưng rồi bỏ cuộc và quyết định nhét tay vào hai bên túi áo khoác.
Đáng lẽ cậu nên biết thân biết phận mà mang theo găng tay, Todoroki nghĩ khi thẩn thờ nhìn những bông tuyết khác rơi xuống trên nền đường thay vì dừng chân trên người cậu. Bakugou cũng thường xuyên mắng mỏ cậu vì cái sở thích để quên găng tay ở nhà khi ngoài trời lạnh cứng người, hay người đi, ô ở khi trời sắp chuyển mưa.
Đồ ngu, cảm lạnh bây giờ, dường như Todoroki có thể nghe thấy tiếng của Bakugou gắt gỏng bên tai. Cậu để lộ một hơi thở run rẩy vì lạnh, thị lực như mờ dần đi trước làn sương mù trước mắt. Nghĩ về những tháng ngày ở bên cạnh Bakugou gợi lên lý do tại sao cậu lại đứng đây, chờ đợi tại một trạm xe buýt cách chung cư của cậu vài dãy nhà vào một buổi tối thứ Sáu lạnh buốt, vài cảm xúc xưa cũ mà cậu chưa thể quên kéo về cùng vài cảm xúc mới lạ cậu vẫn chưa hiểu được đan xen lẫn nhau.
Ánh đèn của khu phố kèm dòng xe tấp nập đang hoà vào nhau bỗng bị chặn lại bởi một chiếc xe buýt, tiếng lộp xộp của tuyết lẫn tiếng của hàng khách khiến tim Todoroki lỡ mất một nhịp. Cảm xúc của cậu hỗn tạp, đa phần là lo âu sợ hãi khi xe buýt dừng bánh, nhưng chỉ có một cặp đôi lão thọ bước ra và cửa xe đóng lại, chiếc xe rời đi, phía sau là làn khói nóng ấm, vẫn chưa thấy bóng dáng Bakugou đâu.
Todoroki dựa người nhẹ nhõm vào bức tường phía sau lưng, cứ như cậu vừa bị sốc ấy, một lượng lớn adrenaline bùng nổ khiến tim cậu nhói đau, dây thần kinh căng lên như dây đàn khi phải tiếp tục chờ đợi. Cậu có lý do chính đáng để lo sợ, chắc thế, tách rời khỏi không gian nhộn nhịp trước mắt, cậu tự đắm chìm vào suy nghĩ riêng tư.
Ba năm.
Đã ba năm rồi, kể từ lần cuối cậu trông thấy Bakugou. Cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người là thứ mà Todoroki muốn quên đi nhất, nó vẫn đeo bám cậu mỗi ngày - và rồi đây, lúc này, việc phải đối mặt với Bakugou trong vài phút không hơn nữa khiến cổ họng cậu nghẹn lại, bụng dạ thì cứ nóng ran hết cả lên.
Cậu của ngày xưa là một thằng đần. Khi Bakugou trở về nhà cùng tờ thông báo chuyển công tác yêu cầu cậu phải đi sang nước ngoài trong vòng một tuần nữa, để rồi chôn chân ở đó trong khoảng thời gian chưa xác định - khi ấy Todoroki chẳng biết nên phản ứng thế nào, để rồi, não bộ cậu quá tải, nghĩ không thông được. Bakugou đã nhai đi nhai lại vụ này nhiều lần trước đó rồi, nhưng Todoroki lại không chịu đối diện với sự thật, không chịu chấp nhận cảm giác nhức nhói bên trong lồng ngực mỗi khi nghĩ đến chuyện công tác kia.
Bây giờ, sau ba năm, cậu cũng phải khó khăn lắm mới thấu hiểu được, hiểu được vì lý do gì cậu nói ra cái câu đó.
"Hay là mình chấm dứt đi."
Cậu lo sợ. Cậu đã quá quen với việc luôn có Bakugou bên cạnh, thế nên cậu không biết phải làm thế nào khi cả hai bị chia cách. Có rất nhiều cặp đôi yêu xa, cậu biết chứ, nhưng họ thì sao? Họ có thể giữ vững mối quan hệ này không? Chỉ vậy đã đành, hai người còn mắc chứng khó giao tiếp nữa. Đến nỗi họ chỉ biết thể hiện tình cảm qua những nụ hôn thay cho lời nói, những cái chạm thể hiện cảm xúc bản thân.
Todoroki lo sợ cảm giác chờ đợi nhau để rồi tan vỡ.
"Lảm nhảm cái đéo gì đấy?"
"Chia tay đi, Katsuki."
Todoroki từng trông thấy Bakugou nổi cáu nhiều lần trước đó rồi - nhưng lần này còn hơn thế. Cậu ta không khóc, không văng tục, không la hét, chỉ đứng đó, nét mặt sắc như dao cạo, từng câu từng chữ như cứa vào da thịt, Todoroki ghét lắm.
Cậu ghét cái biểu cảm lạnh lùng của Bakugou, ghét vì biểu cảm đó khiến Bakugou trông cực kì sầu thảm. Ghét lắm.
"Nếu cậu muốn thế thì tôi chịu," Bakugou nói, hướng mặt về phía cửa trước, nơi cậu vừa bước vào. "Đêm nay tôi ghé chỗ Kirishima. Mai tôi sẽ chuyển đồ đi dần."
Đáng lẽ Todoroki phải can ngăn, chí ít là nói gì đó trước khi Bakugou đóng sầm cửa lại trước tầm với, đáng lẽ là vậy, nhưng đời đâu phải là mơ, tình nào có như thơ. Cậu chỉ biết dậm chân tại chỗ, tim thận thắt nghẹn lại, mắt cay cay vỡ oà.
Và bằng cách đó, cậu đánh mất Bakugou.
Giờ đây, hối hận cũng đã quá muộn.
Cậu nào có yên giấc đêm hai người chia tay, và khi tan ca về nhà vào những ngày tiếp theo, đồ của Bakugou dần vơi đi, cho đến khi không còn gì.
Cậu từng gửi tin - Tôi xin lỗi - và hiển nhiên không có tin hồi đáp, vài ngày sau đó, nhờ Kirishima cậu biết được rằng Bakugou đã bay rồi, sang một chân trời mới.
Todoroki cũng từng tự an ủi bản thân, đây là cách tốt nhất, nhưng lời lẽ cứ chui tai này lọt tai kia.
Trong vòng ba năm dài, tin tức duy nhất Todoroki được nghe về Bakugou là nhờ mạng xã hội. Todoroki mừng cho Bakugou vì đã hoàn thành tốt công tác - đầu bếp mà cậu đang hợp tác cùng là một đầu bếp trứ danh, thứ sẽ giúp đỡ Bakugou sau này nếu cậu có dự định tách ra riêng lẻ. Nỗi nhớ nhung mỗi khi Todoroki nhìn thấy cậu trong những tấm ảnh vẫn còn đó, gợi lại từng khoảng khắc họ trải qua cùng nhau. Đã rất nhiều lần, cậu lấy hết dũng khí bản thân để gửi cho Bakugou một tin nhắn, nhưng lại xoá đi mất vào những con chữ cuối cùng.
Nếu Bakugou muốn giữ liên lạc thì lẽ ra cậu ấy nên nhắn tin mới phải.
Bởi thế, nhiều tháng chuyển thành nhiều năm, cho đến khi, một tuần trước hôm nay, Todoroki nhận được tin nhắn từ thuê bao ngoài nước, không gì hơn một cái địa chỉ, một cái lịch hẹn, và vài con chữ.
Tôi chuẩn bị về nước.
Todoroki không cần thông báo đây là ai cũng tự biết được. Dù rằng chẳng hiểu Bakugou nhắn cho cậu với mục đích xa hơn, hay đơn giản chỉ là báo cho Todoroki biết khi nào cậu về. Nhưng cậu đã từng là một thằng nhát gan rồi - không thể lập lại cùng một lỗi hai lần được.
Đó là lý do tại sao cậu lại đứng đây đợi, kể cả khi da cậu đau rát, kể cả khi nhịp tim cậu vang vọng nơi màng nhĩ và không khí như chứa hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào mũi mỗi khi cậu hít một hơi thật sâu.
Một chuyến xe buýt nữa vừa dừng bánh.
Và Bakugou bước xuống xe, nhảy xuống mặt đường cùng cái vali nhỏ gọn trong tay, quấn cả tấn quần áo trên người. Todoroki phải nén dữ lắm mới không bật cười trước cảnh đó - Bakugou lúc nào cũng chịu thua cái lạnh. Dường như sau chừng đó năm, không có gì thay đổi mấy.
Todoroki có thể thấy được sự ngạc nhiên bên trong ánh mắt của Bakugou, hình như cậu không ngờ Todoroki đang đứng đợi mình, bầu không khí căn thẳng bao trùm xung quanh khi cậu bước đến phía Todoroki đủ gần rồi dừng lại, hai người trăn trối nhìn nhau một lúc.
"Chào," Todoroki mở lời, đứng thẳng người dậy, bỏ hai tay khỏi túi áo khoác không vì lý do gì cả. Cậu chẳng biết nên bắt chuyện thế nào cho mượt nên cả hai cứ gượng gạo thế này đây. Bakugou vẫn đứng đó, vẫn thu hút như thuở xưa, Todoroki dằn vặt, tưởng chừng cậu biết rõ mình yêu người trước mặt nhiều thế nào, hoá ra ngược lại, bởi lẽ tình yêu đâu có bỏ lên cân đong đếm được.
Vì nó là chuyện bất khả thi mà.
Bakugou mãi vẫn chưa nói được câu chữ nào. Ánh mắt trở nên sắc lạnh, cấm cản bất kì ai có ý định đọc vị cậu, Todoroki bắt đầu tự hỏi vì sao cậu ấy lại bảo cậu ra đứng đây, lẽ ra cậu phải tự biết Bakugou chỉ gửi nhầm người và không nên lội bộ đến chỗ này.
"Đây," Bakugou cuối cùng cũng lên tiếng, chìa ra thứ gì đó cho Todoroki.
Chất giọng trầm của Bakugou lại gợi thêm nhiều kỷ niệm, Todoroki chậm rãi đưa tay nhận lấy món quà nơi Bakugou, ngón tay cậu run rẩy, hi vọng Bakugou không chơi xỏ mình vào thời điểm này.
"Cậu lúc nào cũng bỏ quên găng tay," Bakugou nói. Todoroki không thể tin nổi sự ân cần trong tông giọng lúc nào cũng gắt gỏng ấy, cậu đang nằm mơ chăng?
Đeo găng tay lên, sự buốt giá ban nãy bỗng chốc biến đâu hết, Bakugou chăm chú theo dõi từng cử chỉ của cậu. Không biết cậu ấy có nghe được tiếng tim đang tăng từng nhịp của cậu không - vì tim cậu đang thét gào từ bên trong, thúc giục cậu bày tỏ hết nỗi niềm chôn cất bao năm nay.
Cậu mở miệng, gồng sức, rồi lại im thin thít, Bakugou đang đứng ngay trước cậu đây, vẫn như lúc xưa nhưng quá đỗi xa lạ, và Todoroki không muốn phá vỡ giây phút này chỉ vì lỡ lời nói sai gì đó.
Cậu quyết định mở đường xe chạy bằng những từ ngữ mãi chưa được hồi đáp, cũng chính là thứ quan trọng nhất Bakugou phải được nghe, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
"Tôi xin l-"
"Mẹ kiếp," Bakugou chặn lại, mặc kệ chiếc vali rớt xuống nền tuyết, hai tay cậu vòng qua eo Todoroki, môi kề môi thay cho những gì cần nói, thay cho những hoài nghi cùng hối tiếc chưa tỏ.
Todoroki bất ngờ khẽ ưm một cái, cậu để tay lên cổ Bakugou và kéo cậu ấy sát lại mình hơn. Dù rằng hai người họ hiện đang là tâm điểm của đám đông nhưng bố mày thèm vào, tránh ra để hai bố thể hiện tình cảm. Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ Bakugou luồn lách qua từng lớp áo khoác.
Thứ gì đó ấm nóng rơi trên gò má cậu, Bakugou đang khóc.
"Tôi nhớ cậu phát khóc," Bakugou thì thầm. "Cậu đúng là thằng ngu."
Todoroki chỉ biết gật đầu cái rụp, thấy thế, Bakugou bật cười, đặt tay lên hai bên gò má cậu, nỗi buồn vì xa cách vơi dần đi, khoảng trống ấy được lấp đầy bằng hạnh phúc ngọt dịu. Mọi thứ xung quanh mờ dần, cái lạnh, âm thanh, đèn đóm, mọi thứ, chỉ còn lại hai người.
Vẫn còn nhiều thứ để giải quyết cùng nhau lắm. Những cảm xúc chưa thể nói thành lời này, những thứ cần được lắng nghe này, lần này họ sẽ không phớt lờ chúng đi nữa. Họ cần phải rút kinh nghiệm nếu như muốn bắt đầu lại tất cả cũng như không phạm phải sai lầm như xưa nữa. Và đó cũng chính là ước muốn của Todoroki, cậu thèm khát giây phút được sống lại những ngày xưa cũ đến nỗi xém tí thì quên thở. Mà thôi quên đi, bây giờ phải tận hưởng cảm giác được Bakugou ôm cái đã.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi lên đầu mũi của Todoroki.
Nhưng khi cậu định quệt nó đi thì Bakugou đã nhanh hơn cậu một bước rồi.

Note 3: lại cảm ơn những bạn đã đọc xong đống hổ lốn của mình =))) để mà nói thì fic này mình có thay đổi cũng như thêm thắt vài câu cho nó cảm xúc :3 dù rằng không có ảnh hưởng một 1mm nào của cốt truyện hết nhưng nếu bạn có hứng thú thì nhớ ủng hộ fic gốc nhaaaaa <3 ủng hộ cả artist nữa :'( vì hàng mình dùng chả có cái nào xin nổi per hết...
Note 4: mình đang nhăm nhe hai cái fic siêu siêu siêu hay kia của Sầu Riêng với Lửa Băng nhưng có một cái chưa biết nên dịch thế nào cho nó "đúng". Vì trong fic có nhắc từ "penis" =))) ừ, ừ, ừ, nó là con cưu đấy =))) mình phải dịch cái này thế nàoooo =))) nu nu nu, không phải R-18 có cảnh giường chiếu nhé, nó chỉ nhắc thế thôi =))) mấy bạn mách mình với, Troye needs some helps =))) mình phải dịch cái đó là gì? Không ai mách nổi thì mình dịch là "con cưu" nhé lmao =))) nói chứ mình cần giúp thật đấy, cái này quá sức mình rồi =))) thôi dài quá rồi, chả ai thèm đọc mấy dòng lảm nhảm này đâu, mình yêu mấy bạn <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net