Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời từ tác giả: Thứ sáu vui vẻ nha, mọi người! Tôi có phần khác của câu chuyện đau khổ tuyệt vời này cho bạn :P


Có rất nhiều bậc thang để leo lên...buồng cầu thang này nối tiếp buồng cầu thang kia bên trong tòa tháp dẫn cô đến sân trên đỉnh tòa nhà.

Mục tiêu của cô là đi lên những nấc thang này một cách chậm rãi, sử dụng hành trình như một cơ hội nhằm trấn an suy nghĩ của mình và quyết định điều cô thật sự muốn nói. Nhưng thay vào đó, cô lại lên đến đỉnh của tòa tháp sớm hơn nhiều so với dự kiến - mong muốn cháy bỏng muốn gặp Ruby của cô áp đảo nhu cầu chuẩn bị tâm lí cho việc sẽ đến.

Kết quả là, cô đã đẩy mình leo nhanh hơn mức cần thiết - sự gắng sức thể hiện rất rõ khi cô dừng lại phía trước cửa - thở hổn hển trong khi tim cô đập ầm ầm trong lồng ngực mình.

Nhưng cô đã làm được - cuối cùng cô cũng ở đây.

Cánh cửa tầm thường này là tất cả những gì còn lại ngăn cách cô khỏi Ruby.

Vài giây trước, nó sẽ có vẻ bất khả thi cho cô thêm lo lắng hơn khi cô được thả xuống tại khuôn viên trường đại học Vale...nhưng thần kinh cô cứ tiếp tục căng lên lúc cô nghĩ về điều gì đang chờ đợi mình bên kia cánh cửa.

Bất kể cô có nghĩ về nó nhiều thế nào, hay chạy mô phỏng bao nhiêu lần trong đầu mình, cô hoàn toàn không biết Ruby định nói gì - hay cô gái tóc nâu sẽ đáp lại những gì cô nói ra sao.

Và cô thậm chí còn không biết cô sẽ nói gì, biết làm sao đây.

Đây có lẽ là tình huống tồi tệ nhất cho cô vướng vào. Cô ghét việc không biết. Nó làm cô thấy khó chịu và lo lâu như không gì khác.

Tuy vậy, dù cho việc gì chờ đợi họ phía trước, cô cần phải biết câu trả lời ngay bây giờ. Thời gian họ ở bên nhau quá quý giá để tiếp tục cách ứng xử này thêm giây nào.

Triệu tập chút can đảm cuối cùng, cô đưa tay ra và nắm giữ núm cửa - vật kim loại đủ lạnh để làm buốt các ngón tay của cô qua găng tay. Xoay nó từ từ, cô đẩy cửa mở, cố gây tiếng động ít nhất có thể lúc cô bước ra khỏi cầu thang.

Luồng gió ban đầu thổi mạnh vào má cô, gửi một lời nhắc nhở khe khắt rằng chúng vẫn còn trong sự kìm kẹp của mùa đông nhiều. Hơi thở không khí trong lành đầu tiên của cô đi vào như một tiếng thở hổn hển trước khi được giải phóng dưới dạng một đám mây băng giá trước mắt cô.

May mắn thay, cô đã mặc đồ phù hợp hơn cho thời tiết tối nay với đôi găng tay và chiếc khăn quàng cổ, nhưng những món đồ đó vẫn không đủ để che chở cho mũi và má của cô khỏi cái lạnh.

Thời tiết chẳng mấy quan trọng đối với cô một thời gian dài, song, cái lạnh gần như hoàn toàn biến mất khi đôi mắt cô bắt gặp hình bóng đơn độc đang ở không gian bên dưới chiếc đồng hồ khổng lồ, được chiếu sáng cùng cô.

Đang dựa lưng vào bức tường thấp bên kia sân thượng là dáng người cao, thanh mảnh của Ruby Rose - mặc quần jean vải denim khi bận một chiếc áo khoác dày, màu đỏ đậm. Cô gái tóc nâu quay lưng mình về phía cửa lúc cô ấy nhìn đăm đăm về phía trung tâm thành phố Vale, khuỷu tay nghỉ bên trên bức tường trong khi hơi khí lạnh tương tự xuất hiện từ môi cô gái cứ sau vài giây.

Trăng tròn sáng rọi vừa bắt đầu mọc lên các tòa nhà chọc trời, trong khi những ngôi sao đẹp và sáng nhất đã thắp sáng bầu trời đêm.

Hình ảnh thật đẹp...đủ để lấy đi hơi thở lạnh giá của cô - làm tan vỡ mọi lời bào chữa và giải thích đã đi qua tâm trí cô trên chuyến đi lên dài vào giây phút trước đó.

Tất cả còn lại là những suy nghĩ về Ruby trông mê hoặc như thế nào...cách làn da cô nhói lên bởi khoảng cách gần của họ...cách mạch đập cô tăng và lòng bàn tay toát mồ hôi bất chấp cái lạnh.

Suốt cuộc đời ngắn ngủi của mình, cô luôn bị bao vây bởi những thứ đẹp đẽ - những tài sản đẹp đẽ nhất mà tất cả tiền trên thế giới có thể mua được. Những bức tranh không thể thay thế, những viên đá quý được săn lùng nhiều nhất, những tác phẩm điêu khắc cổ xưa...

Nhưng không trong số đó có thể bắt đầu so sánh với Ruby ngay bây giờ, tại đây trong thời điểm này.

Gia đình cô được ban phước với sự giàu có không tưởng, tuy nhiên nó là chính giây phút này - khoảnh khắc hoàn toàn tự do trong thời gian này - mới thực sự làm cô kinh ngạc.

Điều đó khiến trái tim cô thắt lại trong cổ họng mình.

Điều đó làm cho từng giây dây thần kinh căng thẳng dẫn đến thời điểm này, hoàn toàn xứng đáng.

Cô gái tóc nâu chẳng hay biết đến sự hiện diện của cô - vẫn nhìn chằm chằm về phía chân trời khi lạc lối trong suy nghĩ.

Trước khi cô có thể quyết định làm sao để báo hiệu bản thân - bằng cách gọi hay lặng lẽ bước đến - thời tiết đã quyết định cho cô. Chưa chuẩn bị gì hết, một cơn gió bất chợt cướp lấy ngay cánh cửa ra khỏi tay cô và đóng sầm nó với một tiếng lớn - ngay lập tức làm Ruby giật mình quay đầu lại hướng cô.

Tìm thấy cô đang đứng đó, hiện hết sức xấu hổ, cô gái tóc nâu liền thư giãn - thậm chí còn nở nụ cười nhỏ chào cô.

"Chào, Weiss."

Những lời tương tự cô luôn nhận được trong lời chào, nhưng giọng điệu khác hoàn toàn. Đâu còn tính cởi mở, nguồn năng lượng mạnh mẽ mà cô thường bắt gặp. Cảm xúc vui vẻ đó đã bị thay thế bằng sự do dự - nghi ngờ.

Ruby không tự tin về bản thân mình...cứ như cô ấy sợ nói hay làm sai.

Có thể cô chỉ đang nghĩ ngợi quá nhiều về nó, nhưng lời chào cứ đánh chuông báo động trong đầu cô. Cô nhanh chóng vượt qua khoảng cách giữa họ, dừng lại chỉ khi mình đã đứng ngay trước mặt Ruby, thành phố nằm bên trái cô. Da cô nhói lên khi cô thấy mình đang nhìn chằm chằm vào môi cô gái lâu hơn một giây, trước khi cuối cùng cũng cho phép đôi mắt màu bạc khóa vào mắt cô.

"Chào," cô nhỏ nhẹ đáp, miệng đột nhiên khô khốc. Hắng nhẹ giọng, má cô nóng bừng lên vì lí do không rõ ràng bên dưới ánh mắt bạc kiên định.

"Cảm ơn cậu vì đã đến gặp tớ."

Lời nói trang trọng...quá trang trọng.

Bên trong, cô giật mình bởi âm giọng của Ruby.

Nó không đúng. Ruby không nên hành xử theo cách này. Đây không phải là Ruby - đây không phải là cô gái vô tư mà cô hết lòng quan tâm.

Cô không thích nó, nhưng nó là lỗi của cô. Đây là kết quả cho hành động của chính cô. Giá như cô giữ kiểm soát các cảm xúc của mình tốt hơn...giá như cô không cho phép những ham muốn sâu thẳm nhất của mình thoát ra ngoài...

"Tất nhiên tớ đến để gặp cậu, Ruby," cô trả lời, giọng nói mang một vẻ khẩn nài khi cô cố gắng tiếp cận Ruby mà cô rất muốn gặp.

Bước một bước gần hơn, một con dao cắt qua tim cô lúc Ruby lùi lại một bước để khớp - cô gái duy trì khoảng cách giữa họ trong khi cô cố thu hẹp nó lại.

"V-vậy uh...ngày hôm nay của cậu thế nào?"

Cô không thất bại trong việc nhận ra sự run rẩy nhẹ trong tay cô gái khi nó bồn chồn vuốt qua mái tóc nâu, kèm theo là sự chuyển hướng của bàn chân.

"Nó..."

Có nhiều lời nói dối hết sức phù hợp cho cuối câu đó, nhưng cô quyết định bỏ đi tất cả chúng.

''Hôm nay tớ ăn trưa với ngài thị trưởng," cô nói thay vào, hy vọng rằng một cuộc trò chuyện bình thường sẽ đưa cô gái ra khỏi lớp vỏ này.

"Thật sao? Ngài thị trưởng ư?"

Thường thì, Ruby rất chú ý đến những lời cô nói, nhưng giờ đây...dường như cô gái quan tâm đến việc trì hoãn thời gian hơn là lời nói thật của cô.

Nhưng dẫu sao cô cũng trả lời.

"Ừ...ông ta thực ra là một người tuyệt vời. Tớ rất thích ông ấy."

Cô bỏ ra phần mà chỉ vì ảnh hưởng tích cực của Ruby mới khiến cô cho người đàn ông cơ hội chứng tỏ bản thân mình, để bắt đầu. Có vẻ như đây thật sự không phải là thời điểm thích hợp để cho cô gái những lời khen ngợi...

"Ông ta có vẻ như thế. Tớ từng va vào ông ấy một lần, cậu biết đấy."

Lời nói của cô gái thật...thiếu sức sống. Như thể từng chút sự sống đã bị đục rỗng bên trong, chẳng để lại gì ngoài những lời vô hồn rơi xuống đất ngay khi chúng được thốt ra.

"Thật không?" cô hỏi, cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện bình thường, vẫn hy vọng nó sẽ đưa mặt vui vẻ của cô gái ra ánh sáng. "Dạo quanh thành phố hay...?"

"Không, tớ, uh... tớ theo nghĩa đen va vào ông ấy một lần."

"Cậu...cái gì?"

"Gần như làm ngã ông ấy," Ruby nói rõ, một nụ cười ngượng ngùng cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt cô gái. "Người phụ nữ tóc vàng đi cùng ông ta rất nổi giận."

Cô không thể nhịn cười được trước cảnh Ruby đang lao đầu vào người đàn ông trước khi nhận lấy lời quở trách từ người phụ nữ rất có thể là 'cộng sự' của ông ta, Glynda. Mặc dù, ông ta không bao giờ nói rõ về việc cô ấy là đối tác kinh doanh hay giống bạn đời hơn...ông ấy chỉ đặc biệt thích nói về cô ta.

Một sự im lặng khó chịu bao trùm lấy họ khi câu chuyện đột ngột kết thúc ở đó. Điều mà sẽ, vào bao ngày khác, khiến cô cười đến mức không kiềm chế nổi lại chẳng thể mang một nụ cười trên khuôn mặt cô - không nhiệt tình là cách mà nó được kể lại.

Lướt về trước thêm một inch, Ruby lại khớp với chuyển động của cô với một inch theo hướng khác.

Có lẽ...có lẽ Ruby lo lắng là cô sẽ thử hôn cô gái một lần nữa? Có phải cô gái ấy đang cố gắng duy trì khoảng cách như một lời nhắn nhủ rằng tiếp xúc là điều không mong muốn?

Ý nghĩ bắt rễ chân cô xuống đất, làm tê liệt chân tay cô từ việc cố gắng bước về phía trước nữa.

"Ruby, tớ -"

Giọng nói của cô thực sự đang nài nỉ - cầu xin Ruby với tới cô, để vượt qua cái hố sâu ngăn cách đã xuất hiện giữa họ.

Nhưng Ruby giơ một tay lên làm cô im lặng.

"Tớ có thể...tớ có thể nói trước được không?"

Cô nuốt khan trong lo sợ, nhưng gật đầu để cô gái tiếp tục. Cô quan sát khi Ruby mở và đóng miệng cô ấy nhiều lần để lựa lời mà nói.

"Tớ...tớ xin lỗi vì đã không nhắn tin cho cậu sáng nay. Tớ chỉ...tớ cần chút thời gian để tập trung suy nghĩ và tìm ra điều tớ muốn nói..."

"Chuyện đó..."

Chữ 'không sao đâu' mất đi trên lưỡi cô, từ chối được thả vào không khí lạnh.

"Tớ hiểu," cô thì thầm thay vào đó, theo ánh mắt của Ruby về phía những tòa nhà chọc trời chỉ để nhận ra cô gái đang nhìn thẳng vào một trong những tòa nhà gia đình cô sở hữu.

Khi Ruby đột nhiên quay đầu lại về cô, đó là với đôi mắt trong, quyết đoán.

"Tớ...muốn xin lỗi cậu...v-vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua."

Tại sao nó lại đau đến thế...việc Ruby sắp nói với cô tất cả mọi thứ chỉ là một sai lầm lớn?

Đó là một trong những suy nghĩ tương đồng cô từng có...nhưng bằng cách nào đó...có lẽ cô chỉ mong là nó không phải như thế...

"Tớ không bao giờ...không bao giờ nên lợi dụng cậu như thế."

Lông mày cô nhíu lại trong bối rối trước những lời đó - hoàn toàn trái ngược với điều mà tinh thần cô vừa chuẩn bị. Điều đó không phải là những gì cô đã dự đoán chút nào...và nó hầu như chẳng có nghĩa.

Cô mới là người đã lợi dụng lòng tốt của Ruby. Cô mới là người nảy sinh tình cảm bất ngờ với cô gái đáng thương - không phải hướng ngược lại.

"Lợi dụng?" đôi môi cô hỏi ngu ngơ.

"Ừ!" Ruby đáp lại mạnh mẽ hơn nhiều, lướt một tay qua mái tóc ngắn của cô ấy nhằm bày tỏ sự căng thẳng ra ngoài. "Ý tớ là...cậu dễ bị tổn thương và đáng lẽ tớ phải là bờ vai để cậu khóc lên. Thay vì vậy, tớ lại để cảm xúc mình chi phối và làm một việc không thể chấp nhận được. Tớ như...Tớ chỉ là một đồ ngốc mà thôi."

Tỏ ra khó chịu, cô gái tóc nâu quay lưng lại với cô, hướng ánh mắt bạc đó về phía mặt trăng và các vì sao.

Mắt cô dõi theo Ruby, chỉ bám lấy một phần lời nói của cô gái khi nhịp tim cô tăng nhanh.

Câu hỏi tiếp theo là một việc gắng gượng buộc cô xua tan nỗi sợ khỏi câu trả lời thể hiện phần nhỏ nào của sự bình tĩnh mà cô vẫn đang bám lấy.

"Cảm xúc...của cậu...?"

Đôi mắt Ruby liếc nhìn lại cô trước khi rời đi, cô gái tóc nâu nhét hai tay sâu vào túi áo khoác mình trong khi lê chân tới lui. Câu hỏi khiến cô gái rõ ràng khó chịu, nhưng Weiss nắm lấy nó như sợi dây của con diều - hy vọng, cầu nguyện cho một cơn gió nâng cô lên khỏi mặt đất cùng với nó.

"À...ừ, thì..." Ruby trả lời, đảo qua lại trong khi kháng cự ý định tiếp xúc bằng mắt của mình. "Ý tớ là, tớ có thể... rất thích cậu...cho nên uh..."

Cô gái dần im lặng, lời thổ lộ treo lơ lửng trong không trung giữa họ - dày hơn và hữu hình hơn nhiều so với hơi thở của họ.

Và mặc dù cô đã nghe thấy nó...mặc dù cô gần như có thể nhìn thấy nó trong mắt cô gái...cô vẫn không thể tin được.

'Rất thích cậu'

Dù cô đã chuẩn bị bản thân mình cho tất cả mọi thứ...chỉ có một viễn cảnh mà cô kiên quyết từ chối cho tâm trí mình cân nhắc đến - khóa chặt khả năng đó trong một cái kẹp sắt không bao giờ được nhả ra.

Cho đến khi viễn cảnh đó trở thành hiện thực.

Nó không phải là một cơn gió kéo chân cô lên khỏi mặt đất - nó là một cơn lốc xoáy.

"Ruby, tớ - tớ..."

Giọng cô như bị bóp ngạt, con tim đập đau đớn trong khi một tay vô thức đưa đến ngón tay mình, cũng là ngón tay nơi chiếc nhẫn kim cương vừa được đeo.

Chúa ơi, cô ước điều đó không phải sự thật. Cô sẽ cho đi bất cứ thứ gì trên thế gian, bất cứ thứ gì, để nó là một lời nói dối - cho cơ hội thừa nhận cảm xúc của mình thành tiếng.

Cho cơ hội nói 'Tớ cũng thích cậu.'

"Đính hôn - Tớ biết..." Ruby kết thúc thay cô, trông chán nản lại.

"Tớ biết điều đó ngu ngốc, nhưng...tớ không thể chịu được! Cậu thật tuyệt vời và hài hước và tốt bụng...dành thời gian với cậu như là điều tuyệt vời nhất. Tớ có thể dành ra mọi ngày cùng cậu, nghiêm túc đấy, và không bao giờ thấy chán. Và ôm cậu...và hôn cậu...được rồi, có lẽ tớ chẳng có gì để so sánh, nhưng điều đó...khá kinh ngạc."

Cô không thể làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào cô gái trong sự sửng sốt.

Cho nghĩ về những điều đó là một chuyện, nhưng để nghe chúng được nói lên...và về ...

"Và bây giờ tớ đã làm cậu khó chịu," Ruby than van, đáp lại tư thế đứng yên và đôi mắt mở to của cô trước khi vội tiếp tục. "Tớ xin lỗi...đáng lẽ tớ không nên nói hay làm gì hết. Ta hãy quên chúng đi và làm bạn - những cảm xúc này sẽ đi thôi -"

"Không!"

Tay cô dừng lại trong không khí giữa họ, ra hiệu cho Ruby ngừng những lời nói vội của mình để cô có vài giây suy nghĩ. Cô có thể cảm thấy má mình đỏ ửng vì tiếng hét bất ngờ của bản thân, không chắc sức mạnh đó đến từ đâu nhưng không hối tiếc về kết quả của nó.

Cô chưa bao giờ được ai tỏ tình với mình theo cách này...cô khá chắc chưa ai từng cảm thấy như vậy về cô trước đây. Và cô chắc chắn chưa bao giờ được cho là vui tính hay tốt bụng...

Giờ Ruby đang chăm chú nhìn cô trong khi kiên nhẫn chờ đợi một phản hồi nào đó, đôi mắt màu bạc tràn đầy hy vọng ngây thơ.

Bây giờ là lúc cô cần tìm những từ đã trốn tránh cô cả ngày.

"Đầu tiên...trước hết, cậu không hề lợi dụng tớ, vì vậy hãy loại bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí của mình đi."

"Nhưng -"

"Không," cô ngắt lời trước khi Ruby có thể cãi lại, tay vẫn giơ lên lúc cô nói. "Tớ đủ lớn để kiểm soát cảm xúc của mình ở một mức độ nào đó, được chứ?"

Cô gái cắn môi dưới của mình và cho cô một cái gật đầu hiểu ý.

"Và...về...của cậu, thì, cách cậu cảm nhận..."

Lời nói của cô dần mất đi khi cô chật vật trong việc quyết định điều mình muốn nói.

Con đường 'đúng đắn' lộ diện trước mắt cô - điều cần làm - điều Schnee phải làm.

Họ không thể ở bên nhau mãi mãi. Họ không thể có một 'cái kết có hậu mãi về sau'. Có một ngày kết thúc cuối cùng cho tất cả những điều này - và nó đang tiến tới gần hơn trong lúc họ nói.

Nhưng những câu 'Tớ xin lỗi' hay 'điều này không được đâu' đã từ chối diễu hành ra khỏi đầu lưỡi cô. Cô không muốn Ruby nghĩ...cô không thể để Ruby tin rằng cô không cảm thấy tương tự.

Nhưng cô cũng không thể nói ra những lời mình muốn vào trong không khí giữa họ - cho mượn lời để nói lên những suy nghĩ như vậy sẽ mang lại quá nhiều sức mạnh cho những cảm xúc mà cô vẫn đang cố gắng vô ích để ngự trị.

Thay vào đó, cô thả tay lên trước áo khoác của Ruby, nắm chặt lấy vật liệu mềm mại trước khi kéo cô gái về mình - va đôi môi họ lại trong một nụ hôn.

Y như ngày hôm qua, sự tiếp xúc thiêu đốt tĩnh mạch của cô, những tia sét truyền đi những dòng điện rần rần qua da cô. Mọi đa nghi về hành động nhanh chóng bị xóa bỏ khỏi tâm trí cô khi cô đánh mất mình trong vòng tay của cô gái tóc nâu - Ruby giờ đang đáp trả lại nụ hôn một cách nồng nhiệt. Sức nóng giữa họ ngày càng mạnh mẽ hơn, tăng tốc khi môi họ chạm nhau với nhiều đam mê hơn nữa.

Ít ngạc nhiên hơn so với ngày trước, cô có cơ hội thưởng thức từng chút một của khoảnh khắc này - cảm giác mềm mại, nóng bỏng của đôi môi và lưỡi của Ruby chuyển động lên cái của cô...sự ấm áp bao trùm từ đôi tay trượt lên xuống bên hông, cổ, eo cô...để lại một đường cháy bỏng bất cứ khi nào chúng vừa đến và kích thích những nơi chúng đang hướng đến...

Bàn tay đeo găng của cô trở nên táo bạo hơn rất nhiều, luồn qua mái tóc nâu trước khi trượt xuống sau gáy cô gái - áp lực nhỏ nhất ở đó đưa Ruby đến gần cô hơn.

Chịu thua toàn phần, cô vòng hai cánh tay quanh cổ cô gái tóc nâu, kéo cơ thể họ lại với nhau khi họ chia sẻ từng chút hơi ấm trên sân thượng băng giá này cùng nhau - đồng thời tạo ra những đợt sóng nhiệt.

Đó là cách này, qua tiếp xúc, mà cô đã nói với Ruby những gì cô không thể tự nói bằng lời.

Nuông chiều...cảm tình...mong muốn...

Các cảm xúc được giấu kín ở những nơi được bảo vệ cẩn thận nhất trong trái tim cô vừa được giải phóng, vui mừng trong hương hoa hồng mà cô thấy mình được bao bọc.

Cô sẽ chẳng thể nào đưa những cảm xúc này trở về nơi ẩn náu của chúng...không phải sau khi trải nghiệm...sự kết nối này. Không phải sau khi tạo ra một mối liên kết không giống như bất cứ điều gì cô từng cảm thấy trước đây.

Nhưng có lẽ cô có thể để chúng được tự do...chỉ trong tối nay.


[Naki: Nếu chương trước Mikotyzini để lại bài guide ( hướng dẫn) thì chương này mình để lại một fact ( sự thật) về tiến trình dịch của mình diễn ra trong một ngày cho các bạn. ^^ 

Cảm thấy lười, nhưng vẫn muốn làm tí - dịch 1 trang 

Cảm thấy bình thường, có hứng làm - dịch 2 trang 

Cảm thấy cuồng, làm đến khi nào đuối - có thể dịch từ 3 đến 4 trang 

* Mình ước chừng 1 trang chứa khoảng 400-500 từ trở lên ] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net