Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phượng ơi! Dậy đi nhanh lên!
- Dậy làm bữa sáng cho tôi đi!
Anh đã gọi rất nhiều lần nhưng không nghe được câu trả lời từ cậu.Lên phòng đánh thức cậu.Căn phòng trống  trơn, đồ đạc của cậu đã được dọn sạch.Cậu để quên mỗi quyển nhật kí trên bàn:
Ngày....tháng.... năm
   Mẹ ơi! Vậy là mẹ cũng bỏ con đi nốt! Con lấy ai để làm chỗ dựa đây? Mẹ mất rồi thì con làm gì có nhà để về nữa? Tất cả là do con.Con là đứa sao chổi hại chết cả bố và mẹ.Giá như con không có trên đời này thì tốt biết mấy.
Ngày ...tháng...năm
    Mẹ ơi! Nay con bị đánh đau lắm! Anh ấy có từng yêu con không? Mỗi lần không vừa ý, con lại bị đánh đau. Con phải làm sao đây mẹ?Anh ấy cũng phải chịu một cú sốc rất lớn không gì có thể bù đắp nổi.
Ngày...tháng...năm
     Mẹ ơi! Mẹ đón con đi theo mẹ đi! Con mệt lắm! Ở đây, con cô đơn vì không có ai chia sẻ cả.Mẹ đón con đi! Con mệt lắm rồi! Không muốn sống nữa!

Anh đọc qua vài trang mà khuôn mặt ướt đẫm lệ.Cậu vốn là người mỏng manh, dễ khóc.Vậy mà thời gian qua lại bị hành bởi roi đòn và cả sự sỉ nhục,miệt thị từ anh nữa.
Xuân Trường phì cười
Trong lòng anh đâu có dễ chịu.Hành hạ cậu lẽ ra phải vui mới đúng.Cậu đi rồi chẳng phải anh sẽ nhổ được cục tức trong lòng sao? Tại sao bây giờ anh lại đau thế này?
Ngọc Mai ở bên ngoài đã chứng kiến mọi chuyện.Cô cũng đau như vậy.Mai là bạn học thời sinh viên của anh.Cô dành tình cảm cho anh đã lâu nhưng khi biết tình cảm giữa anh và cậu quá sâu đậm, cô quyết định sẽ chôn chặt tình cảm ấy ở trong lòng. Anh ơi, sao anh không nhìn lại về phía em một lần? Em cũng yêu anh mà! Cậu ấy đi rồi, liệu em có cơ hội được ở bên anh không?Gạt nhanh nước mắt,cô nhanh chóng rời khỏi cửa phòng.
Về phía Phượng
Cậu đi cả ngày rồi vẫn chưa tìm được chỗ trọ.Đi bộ rã rời, chưa được ăn gì, cậu đã mệt mỏi lắm rồi. Người mệt nhưng vẫn xoa nhẹ bụng, dịu dàng nói:
- Con đói rồi phải không?Con chịu khó một chút nữa nhé! Tìm được nhà rồi, ba sẽ mua đồ ăn, ba con mình cùng ăn nhé! Ba xin lỗi con! Nhưng ba không còn cách nào khác! Con hiểu cho ba!
Cố tiến thêm vài bước nữa, nhưng mắt cậu đã dần mờ đi không thấy gì nữa.
- Này....Anh gì ơi...Anh ơi!
Cậu trai này thấy cậu nằm ngất ở ven đường đành đưa cậu về nhà.Một tiếng sau, cậu dần mở mắt ra.
- Đây là đâu vậy?
Cậu dụi mắt ngồi dậy thấy một cậu trai chắc chạc tuổi cậu đang ngồi trên giường:
- Anh tỉnh rồi à! Nãy em thấy anh ngất ngoài đường nên đành đưa anh về đây! Sao anh mang nhiều đồ thế? Em trông anh thì là người ở đây chứ không phải ở dưới quê lên! Cãi nhau với người yêu rồi bỏ nhà đi đúng không?
Câu hỏi không đúng lúc của cậu trai này làm cậu lại đau nữa rồi.Suy nghĩ về mối quan hệ của hai người là gì? Người yêu hay kẻ thù?Nghĩ nhiều, nước mắt lại lăn dài trên má. Vừa lau nước mắt,vừa khẽ gật đầu:
- Thôi được rồi! Không khóc, em cũng là phận bỏ đi như anh thôi! Nếu anh chưa tìm được nhà trọ, anh có thể ở đây cùng em.
- Nhưng anh chưa có việc làm!
- Trước đây anh tốt nghiệp đại học rồi chứ?
- Anh tốt nghiệp Quản trị Kinh Doanh của Đại học Kinh Tế.
- Tốt rồi! Em biết một chỗ đang tuyển vị trí này.Nếu anh không chê, em sẽ đi xin việc giúp anh.Từ giờ, đây sẽ là nhà của anh.
- Cảm ơn em nhiều lắm! Anh là Phượng, 25 tuổi
- Em là Trọng, 23 tuổi.Hiện giờ, anh chưa đi làm, tiền phòng em có.thể trả giúp anh.Từ tháng sau, chúng ta sẽ sinh hoạt chia đôi.
Trọng và Phượng bắt tay nhau- sự chào hỏi của những người mới gặp. Cậu khá tò mò về câu chuyện của Trọng.Nhìn cậu trai ấy rất dễ thương nhưng dường như trong ánh mắt cậu ẩn chứa nét buồn u uất:
-  Anh có một thắc mắc, em đừng nghĩ là anh tọc mạch nhé! Em cũng là phận bỏ đi? Vậy sao em bỏ đi vậy?
Nhắc đến lí do,nụ cười trên môi Đình Trọng tắt ngóm.Đó là câu chuyện cả đời cậu không bao giờ quên được mà cũng chẳng muốn nhớ đến. Thấy anh lạc lõng trên đường,trong tâm cậu xuất hiện cảm giác rất lạ.Cảm giác ấy xuất hiện giữa những người cùng cảnh ngộ:đều bỏ đi.
- Anh bỏ đi vì cãi nhau với người yêu đúng không? Cãi nhau thì cũng chỉ một chốc một lát hoặc vài tháng rồi sẽ về thôi! Còn anh ta, em chứng kiến anh ta hôn một người đàn bà khác, rồi bị sảy thai đó anh biết không?
Cậu nghe mà bịt miệng lại.Không ngờ, cậu bé này lại bất hạnh vậy sao? Hèn gì,Trọng lại sẵn sàng giúp đỡ cậu.
- Anh xin lỗi! Anh không cố ý đâu!
- Không sao! Nhắc đến chuyện quá khứ thỉnh thoảng lại rơi nước mắt thôi! Giờ em phải cố gắng sống tốt thay phần của con em nữa chứ! Vậy còn anh?
- Anh....anh...
Cậu ấp úng vài từ rồi khóc hẳn.Có vẻ như câu chuyện rất khó nói nên Trọng không ép Phượng nói gì thêm.
- Thôi được rồi! Anh không muốn nói em cũng không ép đâu!
- Không sao! Anh và anh ấy đã từng rất hạnh phúc...Nhưng rồi một ngày, cả hai biết được sự thật rằng: Bố của anh không may làm chết bố anh ấy...Từ đó, anh sống trong sự dằn vặt và đau khổ về thể xác lẫn tinh thần.Anh ấy đánh anh.Đau lắm! Cả bố lẫn mẹ đều bỏ anh đi rồi.Giờ anh chẳng còn chỗ nào để đi về cả...hức... Anh ấy tìm được người khác tốt hơn? Vậy thì anh còn lí do nào để ở lại?
- Đúng là đàn ông mà! Tìm được mối ngon hơn thì anh em mình cũng chỉ là những thứ đồ chơi thôi.Anh ta tìm được người khác rồi thì anh cũng thế!- Trọng nói, giọng đầy đau khổ.
-  Anh có thai rồi!
- Thế anh ta có biết không?
Phượng khẽ lắc đầu cười khẩy. Những ngày tới của ba con cậu sẽ như thế nào đây? Rồi sau này, đứa trẻ lớn lên sẽ ra sao?
- Nói ra thì được ích gì đâu em.Đứa bé này chỉ là của một mình anh thôi!
- Sao lại của một mình anh? Từ giờ, chúng ta là anh em đồng cam cộng khổ với nhau.Em sẽ nuôi đứa bé cùng anh.
- Cảm ơn em nhiều lắm!Nếu không có em,anh không biết làm thế nào nữa.Anh nhất định sẽ tìm việc làm để đỡ đần em.
- Thôi! Anh đi ngủ sớm đi! Bé con mệt rồi đó!
Trọng chào tạm biệt cậu rồi về phòng mình.Phượng tắt đèn tối,miên man trong những dòng suy nghĩ
Con à!Con hãy lớn lên thật khỏe mạnh nhé! Vì con có ba và ba Trọng hết lòng yêu thương con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net