Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Mai trở về nhà thấy dì Lành giúp việc đang ngồi xem chăm chú cuốn nhật ký liền cúi người chào hỏi" Con chào dì ạ!"
- Con ngồi đi!
Kể từ ngày cậu rời đi, anh cũng hay đưa tình nhân về nhà.Không như những cô gái khác chỉ son phấn lòe loẹt rồi cặp với anh chỉ để đào mỏ.Ở cô có những điểm rất khác: Cô cũng là tiểu thư con nhà giàu nhưng không ăn mặc diêm dúa,cư xử thượng đẳng để tỏ vẻ.Cách xử sự rất nhã nhặn,thanh cao nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đài các,quý phái.Con trai mất sớm nên bà coi anh và cậu như 2 đứa con trai của mình.Linh tính của một người mẹ nuôi cho rằng: Cô này yêu thương anh thật lòng.Nhưng cô gặp sai người, sai thời điểm thật rồi! Trong lòng anh chỉ có cậu trai kia.Tuy rằng hành hạ rất tàn bạo nhưng lại không thể ngừng yêu.
- Trường thế nào rồi con!
Cô ngồi xuống ghế,lễ phép trả lời:" Tình hình cũng không còn nguy kịch nữa cô ạ! Nhưng anh ấy bị viêm dạ dày cấp.Cả thể trạng lẫn tinh thần của anh ấy đều rất tệ! Anh ấy đau khổ nhiều lắm cô ạ!"
Bà bỏ kính ra,thở dài não nề
" Biết là như thế! Dì cũng thương 2 đứa lắm! Con trai gì mà còn sống thì cũng tầm tuổi như 2 đứa! Dì ở đây từ lúc Trường còn rất nhỏ nên dì thương và hiểu cậu ấy như con ruột của dì vậy. Cậu ấy cũng rất thương dì, hàng tháng đều hay mua đồ cho dì tẩm bổ.Haizz! Chỉ tiếc là con trai dì bạc mệnh, đi sớm quá, nếu còn sống,chắc thằng bé cũng ngoan ngoãn y như Trường vậy!"
" Dì đừng nghĩ nhiều nữa ạ! Dù sao thì mọi chuyện cũng lâu rồi! Dẫu biết là thương nhớ rồi nhưng dì phải giữ gìn sức khỏe,sống thật tốt để cậu ấy được thanh thản nơi chín suối".
Không chỉ là người bảo hộ của anh ngày bé mà dường như giữa họ có một sợi dây vô hình gắn kết: người mất con, người mất bố.
" Dì ơi! Dì có thể kể cho con nghe về chuyện giữa Trường và Phượng không ạ!"
Nhắc đến đây,ánh mắt bà buồn hơn hẳn.Sau khi bố anh mất, anh đón cậu về đây ở chung.Từ đó, ánh mắt anh nhìn cậu không còn là tình yêu thương, không còn là sự ôn nhu dịu dàng mà thay vào đó là ánh mắt hừng hực ngọn lửa căm thù.

" Thực ra là Trường yêu Phượng.Hai người yêu nhau được 2 năm thì biến cố lớn đã xảy ra: Bố của Phượng là nguyên nhân gián tiếp giết chết ông chủ.Kể từ đó, Trường luôn sống trong dằn vặt giữa chữ tình chữ hiếu.Trường đã rất đau khổ mỗi khi hành hạ Phượng.Một đêm dì đi qua cửa phòng, thấy Trường vừa thoa thuốc cho thằng bé nhưng quay mặt đi chỗ khác lén khóc. Cậu Phượng vì nghĩ mình là nguyên nhân gây ra mọi đau khổ cho Trường nên đã cam chịu đòn roi, bạo hành mà không dám than nửa lời."
Câu chuyện của hai bọn họ thật bi thương.Mai Mai nghe mà cũng rơi cả nước mắt.Cô là người đến sau cũng đã rơi vào tình cảnh giở khóc giở cười rồi nhưng người trong cuộc còn đau khổ gấp ngàn lần.Họ yêu nhau nhưng phải lựa chọn: Một là tình yêu đích thực của mình,hai là chấp nhận bất hiếu với cha mẹ.
Mai Mai cũng không e ngại khoảng cách giữa người giúp việc và tiểu thư,cô coi bà như mẹ mà trút hết nỗi lòng mình:
- Con yêu anh Trường thật lòng.Nhưng con và anh ấy không có duyên.Ngay cả lúc phải đối diện giữa ranh giới mong manh sự sống- cái chết, anh ấy vẫn chỉ nghĩ đến Phượng.Giờ đây, con buông bỏ được rồi.Không phải thứ gì mình cố gắng cũng có được.Con đã làm thử mọi cách, thậm chí vứt hết cả tự trọng để mong anh ấy nhìn về phía mình một lần nhưng con thực sự sai rồi.Con chỉ là em gái tốt của anh Trường thôi.Anh ấy không dành cho con.Đã đến lúc phải để mọi thứ về đúng quỹ đạo của nó rồi."
Dì Lành thầm nghĩ:" Cô tiểu thư này thật biết điều". Một người con gái tốt như vậy ắt sau này sẽ có một người đàn ông hoàn hảo trân trọng thôi.Bà thầm mong cô sẽ tìm được người yêu lí tưởng của cuộc đời mình.
" Con xin phép dì cho con lên phòng ạ!"
Cô lặng lẽ mở cửa phòng anh.Mặc dù chung sống nhưng anh và cô ở khác phòng.Căn phòng bụi bặm lâu ngày không có bàn tay lau dọn.Bó hoa oải hương cắm trong bình đã héo tàn chuyển màu.Lại gần giường ngủ của anh, cô thấy khung ảnh: Anh và cậu chụp chung với nhau, lúc đó hai người họ cười tươi thật hạnh phúc biết bao.Đằng sau khung ảnh là dòng chữ:" Mãi yêu em- Kí tên: Xuân Trường".Bức ảnh được đặt nghiêm chỉnh, dường như không có sự di chuyển.Ắt hẳn đêm nào anh cũng uống rượu rồi ôm lấy tấm ảnh này rồi đau khổ trong vô thức. Cô ngày càng có ấn tượng đặc biệt với cậu trai này.Cậu rất yêu anh nhưng vì lỗi do ba cậu gây ra nên cậu cũng phải chịu một  phần trách nhiệm.Cậu luôn nghĩ: Ra đi để mang lại hạnh phúc cho anh.Chứng kiến cảnh anh tuyệt tình với cậu, cô là người ngoài cuộc mà nghe cũng cảm thấy đau lòng. Nói những lời lẽ ấy, cậu đau mười thì anh cũng phải đau đến tám phần.
Em yêu anh. Mặc dù em đã làm đủ mọi cách để kéo anh về phía em nhưng cũng không thành
Em đã vứt bỏ cả tự trọng để níu kéo anh nhưng trong mắt anh không hề có em
Em là người đến sau.Em tôn trọng và chấp nhận quyết định của anh, miễn là anh hạnh phúc
Chúng ta sẽ mãi là người anh em tốt của nhau.
Sáng hôm sau
Xuân Trường tỉnh dậy, mở mắt ra chỉ thấy một không gian toàn màu trắng.
Mình vẫn chưa chết sao?
Anh ngồi dậy mệt mỏi ôm bụng. Người nào từ bi cứu anh vậy? Cứu anh để làm gì? Sống có còn ý nghĩa gì nữa đâu.Bấy lâu nay, anh luôn chìm trong sự dày vò và đau khổ, cô đơn.Thà để anh chết đi còn hơn. Với lấy con dao để trên bàn, anh nhìn ngắm nó một cách man rợ, đưa lên rạch mấy đường ở tay.Sao chẳng thấy đau gì nhỉ? Hay do mình cắt nông quá.
Tiến Dũng chạy vào thấy cảnh tượng kinh hoàng trên liền lao vào, ném con dao ra xa,vội băng tay cho anh vừa mắng:" Mày chưa chết dễ dàng được thế đâu.Đời mày còn sống dai lắm".
Anh đang ở trong trạng thái kích động nên không còn làm chủ được lời nói của mình nữa:" Tao không thể sống nếu như không gặp được em ấy.Tao không muốn sống nữa."
Hắn càng thêm bất lực khi chứng kiến thằng bạn thân của mình lại bi đát như thế này.Từ một tổng tài quyền lực trên thương trường mà giờ có thể sa sút tinh thần vì người mình yêu thương nhất.Hắn lại nhớ tới chính mình của 2 năm về trước.Hắn cũng đã từng cố gắng,phấn đấu để giành những điều tốt đẹp nhất cho người mà hắn yêu thương.Trong tình yêu không thể thiếu những cãi vã xung đột.Không thể ngờ  lần đó chính là lần cãi vã cuối cùng và tổn hại cả 2 sinh mạng.Người đó may mắn qua cơn nguy kịch nhưng giọt máu của hai người lại không thể cứu được.Hắn cũng đã từng trải qua những ngày tháng tồi tệ nhất khi không có người mình thương bên cạnh: Công việc sa sút; rượu chè, thuốc lá xuyên đêm. Dần dần, hắn đã thức tỉnh: Phải sống thật tốt để chờ ngày tìm ra người kia.Rời khỏi những suy nghĩ phức tạp ấy, hắn ôm anh động viên:
- Mày nghe tao! Mày phải sống! Sống thật tốt! Tao sẽ giúp mày tìm ra em ấy! Giúp hết sức có thể!
Cái ôm giữa 2 người bạn thân làm anh thay đổi hoàn toàn suy nghĩ: Đúng rồi! Phải sống thật tốt! Để tìm em ấy mong em ấy tha thứ!
- Mày nói đúng! Tao sẽ thay đổi và cố gắng sống thật tốt.
Giọng điệu quyết tâm của Trường khiến hắn cảm thấy yên tâm nhiều hơn.Được, bình tĩnh lại là tốt rồi. Chuyện gì khó khăn,khúc mắt giải quyết sau.Dũng vỗ vai, động viên hắn bằng cái gật đầu.
Phượng chờ anh
Nhất định anh sẽ tìm ra em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net