Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt khác, những người đồng đội của họ đang lặng lẽ quan sát họ một cách đầy khoái chí.

Ban đầu, chỉ có mỗi tụi Yoosung nhưng giờ có thêm cả Lee Jihye lẫn Jung Heewon và cả Lee Hyunsung nữa.

Bối rối trước cảnh tượng bên trong một hồi  thì Lee Hyunsung lên tiếng khuyên những người đồng đội của mình.

"Ừm, mọi người không thấy như thế này hơi thiếu tế nhị sao?"

"Hử, chú không hiểu gì cả Hyunsung-ajjussi. Đây không phải là lúc quan tâm chuyện này tế nhị hay không? Mà chúng ta chỉ đang làm tròn bổn phận nhân viên trong công ty của ông chú đó thôi à."

Lee Jihye đáp lại một cách chóng vánh.

"Hả? Trách nhiệm gì cơ?"

Khi Lee Hyunsung còn đang thấy khó hiểu thì Jung Heewon ở bên cạnh lên tiếng.

"Ha! Dĩ nhiên là trách nhiệm giám sát cuộc tình đang chớm hé của Quý Ngài Chủ tịch đáng kính của chúng ta rồi. Fufu~~"

Ngay cả khi cô cố  tỏ thái độ nghiêm túc nhưng câu nói vẫn vang lên đầy vẻ châm chọc.

Lee Hyunsung thở dài không biết nói gì và thầm xin lỗi Kim Dokja trong lòng.

"À, nhắc mới nhớ, bọn trẻ đâu rồi?"

Chẳng biết từ khi nào hình bóng hai đứa trẻ vẫn đang thấp thó đâu đây đột ngột biến mất làm cho Lee Jihye tự hỏi.

"À, bọn trẻ đã được Lee Seohwa thúc dục đưa đến trường rồi. À nhắc đến trường học, chuyện của em với cậu nhóc đó thế nào rồi Jihye~~"

Câu nói đầy ý chọc ghẹo của Jung Heewon làm cho Lee Jihye hơi cau mày mà thẳng thừng nói.

"Hả? Em nghĩ chị hiểu nhầm rồi, em và tên điên đó chẳng có chuyện gì hết!! "

"Thật không, chị thấy nhóc đó bám em dữ lắm mà."

Jung Heewon lên tiếng bắt bẻ, khiến Jihye phải ngay lập tức vặn lại.

"Chắc chị đang đùa phải không? Những gì tên kia đem lại cho em chẳng hơn gì một mớ phiền phức cả."

Thấy biểu hiện của Jihye, Heewon cũng chẳng nói thêm gì mà chỉ nhẹ nhún vai thầm nghĩ.

'Người ta thường nói, ghét của nào trời cho của nấy đấy, em không biết à Jihye-ya~~'

Hyunsung làm bộ mặt khó xử khi hai người họ liên tục xì xầm to nhỏ bên cạnh anh. Xong, do tình cờ mà anh bắt gặp ánh mắt của Kim Dokja đang nhìn họ chằm chằm.

.....

"Ra mọi chuyện là như thế."

Tôi nói vậy khi liếc nhìn bộ mặt đầy áy náy của Hyunsung-ssi, còn hai người còn lại chỉ đơn giản quay mặt sang chỗ khác huýt sáo tỏ vẻ như đây không phải chuyện của mình.

Hai người này. Haizz, hành động của họ khiến lông mày của tôi co giật cố kiềm chế để mà không tiến tới cốc đầu họ mấy cái.

Sau đó, ánh mắt của Kim Dokja vô tình chạm phải ánh mắt của Han Sooyoung đang ngồi lủi thủi một góc phòng liếc nhìn họ.

Chẳng biết có phải do xấu hổ, cả hai cùng đồng thời quay mặt đi chỗ khác.

Chết tiệt, cái bầu không khí khó xử này là gì vậy? Kim Dokja tự chất vấn bản thân mình như thế trong lòng.

Sau chuyện vừa rồi, cả hai người họ trở nên khó xử và tránh bắt chuyện với đối phương.

Cốc, cốc.

Xuất hiện tiếng gõ cửa bên ngoài phòng và một giọng nói vang lên.

"Dokja-ssi, giờ tôi có thể vào được chưa?"

"À, vâng."

Kim Dokja nhanh chóng trả lời mà không nghĩ nhiều.

Aileen-ssi bước vào khi mang theo một số thiết bị kỳ lạ. Mắt cô liền đánh sang nhìn cả Han Sooyoung và Kim Dokja một hồi rồi mới nói.

"Đã đến lúc kiểm tra rồi, Dokja-ssi"

Sau khi Aileen-ssi nói lời đó, mọi người đều biết ý rời đi kể cả Han Sooyoung.

Mắt Kim Dokja bất giác nhìn theo bóng lưng của Han Sooyoung chằm chằm mãi đến khi cánh cửa đóng chặt.

Aileen liếc nhìn biểu hiện của Kim Dokja mà lắc đầu, sau đó cô cầm lấy một thiết bị  kì lạ nhìn giống như một cái vòng sắt với mấy cá bóng đèn đính trên đó cũng như nhiều loại dây dợ đủ thứ nối vào.

Cô ngay lập tức đội nó lên đầu Kim Dokja và quan sát màn hình chiếc Ipad để ngay bên cạnh.

"Cái gì vậy?"

Kim Dokja hỏi một cách đầy nghi vấn trong khi lấy ngón tay trỏ gõ gõ vài cái lên thiết bị trên đầu mình.

"Thiết bị trích dẫn câu chuyện. Nó cũng có thể sử dụng gián tiếp để quan sát câu chuyện của anh như thiết bị chụp X quang vậy."

Aileen trả lời nhanh chóng, khi vẫn mải nhìn vào màn hình chiếc Ipad khi những câu chữ chạy liên hồi trên đó như một chuỗi dữ liệu số.

Aileen nhẹ lấy ngón tay chạm chạm vào cái màn hình và ta có thể nhìn thấy một vài tia lửa yếu ớt chạy dọc đầu ngón tay cô.

Sau khi quan sát một hồi, Aileen gỡ thiết bị ra khỏi đầu Kim Dokja mà nói.

"Tốt rồi, mặc dù hơi chậm nhưng các câu chuyện đang khôi phục trở lại và duy trì một cách ổn định. Không có vấn đề gì đáng nói, tuy nhiên thể trạng cơ thể Hóa thân của anh vẫn khá yếu tốt nhất anh không nên vận động mạnh. Nằm viện khoản tuần là cơ thể anh sẽ ổn định như cũ. Nhưng dĩ nhiên, là vẫn phải kiểm tra định kỳ để tránh những bất trắc không đang có......"

Kim Dokja bước vào trạng thái thẫn thờ ngồi nghe Aileen giải thích như một cậu học sinh bị thuyết giảng một tràng dài bởi giáo viên của mình.

Cậu chỉ đơn giản gật đầu như một cái máy mỗi khi Aileen nhắc nhở cậu cái gì đó.

Sau đó, Aileen rời đi khi để lại lời khuyên cuối cùng rằng.

"Sẽ khôn ngoan hơn, nếu như anh để câu chuyện và cơ thể Hóa thân của mình hồi phục dần theo thời gian. Dùng thuốc hay tiên dược có thể sẽ phá hoại sự hài hòa của tổng thể không phải vấn đề nguy kịch thì nên tránh dùng chúng càng ít càng tốt. Chậm mà chắc, anh hiểu chưa?"

Kim Dokja gật đầu và Aileen hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.

Ngồi vẩn vơ một lúc, Kim Dokja đưa tay ôm mặt khi nhớ tới chuyện hồi sáng nay.

Ngay cả lúc này, mùi hương của Han Sooyoung vẫn còn vương vấn trên tay áo anh.

Điều đó khiến khuôn mặt Kim Dokja đỏ bừng xấu hổ và anh nằm lăn lộn trên  giường bệnh một hồi lâu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net