Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Fanfic_Hiện đại

Các yếu tố trong truyện đều hư cấu và không có thật!!!

Chương 31

[....]

Những ngày qua ai cũng biết tâm trạng Đông Hoa vô cùng tốt, ngay cả khi đến công ty gương mặt vẫn có ý cười, trong lúc họp hắn thường xem điện thoại sau đó lại cười một mình. Đôi lúc là xem điện thoại, có khi là đang gọi điện, số lần cười trong một ngày cộng lại còn nhiều hơn mấy tháng trước.

Nhóm chat riêng của nhân viên lại bắt đầu bàn tán.

Nv1: [ Vừa rồi khi đưa tài liệu cho chủ tịch tôi gặp ngài ấy đang nhắn tin với phu nhân đấy]

Nv2: [ Sau dạo gần đây phu nhân của chúng ta không đến công ty nữa vậy chứ..]

Nv3: [ Hôm qua tôi cũng nghe thấy chủ tịch nói chuyện điện thoại với phu nhân, giọng nói vô cùng dịu dàng luôn...]

Nv4: [ Đó là đương nhiên, nhớ lúc phu nhân xảy ra chuyện, chủ tịch ngay cả sống cũng không muốn sống nữa..]

-Nv5,Nv6,Nv7.......+1

Đông Hoa đang làm việc thì điện thoại đột nhiên cô nhắn tin đến.

- [ Khi nào về anh mua bvs cho em với ạ.]

- [ Em nằm nghỉ đi nhé, anh về ngay đây.]

Nhắn xong hắn tắt điện thoại, vơ tay lấy áo khoác vội đi ra ngoài. Hắn ghé siêu thị mua bvs cho cô, sau đó lại ghé một tiệm thuốc mua cho cô một hộp lbuprofen, Đông Hoa  mua thêm cả đường đỏ vì sợ ở nhà không đủ dùng. Hắn được nhân viên hướng dẫn mua thêm một hộp miếng dán giữ nhiệt.

*lbuprofen( nó được dùng để giảm các triệu chứng phát sốt, và như một loại thuốc giảm đau).

Đông Hoa biết cô tới ngày sẽ bị hành rất đau nhưng khi về nhà thấy cô nằm co lại trên giường thì hắn xót vô cùng. Hắn không ngờ lần này cô bị hành còn nặng hơn những lần trước.

Trán cô đẫm mồ hôi, mặt mày trắng bệch, cả người cô run run co lại.

Đông Hoa đau lòng không thôi, đi nhanh lại giường ôm cô dậy, đệm thêm một chiếc gối sau lưng cho cô, lấy ra một viên thuốc đưa cô, nhanh chóng đi rót nước ấm cho cô.

Phượng Cửu nhai kỹ viên thuốc, uống thêm vài ngụm nước ấm, lúc này cô mới thấy đỡ hơn một chút.

Đông Hoa đau lòng nhìn cô, xoa nhẹ gương mặt tái nhợt của cô.

- Mình đi bệnh viện nha em.

- Không cần đâu ạ, em thấy đỡ hơn rồi.

Đông Hoa thở dài đặt cô nằm xuống, dán một miếng giữ nhiệt lên bụng cô, cẩn thận đắp chân cho cô sau đó đi ra xuống nhà.

- Đế Quân, phu nhân không khỏe ạ?

- Vâng, bác nấu đồ ăn thanh đạm một chút cho phu nhân giúp con.

Khoảng một tiếng sau, Đông Hoa bước vào phòng, mang đồ ăn đến cho cô.

Hai người, một ngồi một nằm trên giường. Ăn được vài muỗng Phượng Cửu lại không chịu ăn tiếp. Đông Hoa biết bây giờ cô không có khẩu vị nên ăn không vô, nhưng nhịn đói như vậy sẽ bị thêm bệnh đau bao tử.

- Ăn thêm năm muỗng nữa thôi nha em?

- Không ăn đâu...

- Ngoan nào, năm muỗng nữa thôi em.

- Ba muỗng ạ!
Phượng Cửu dơ 3 ngón tay lên thương lượng với hắn.

- Được, ba muỗng nữa.

Nhưng mỗi một muỗng hắn đều mút rất nhiều. Phượng Cửu bất mãn cau mày.

- Anh chơi xấu, em không ăn nữa đâu.

- Còn một ít nữa thôi, ráng nha em?

- KHÔNG!

- Nào một muỗng cuối, Tiểu Bạch nhà ta rất ngoan đúng không nào?

- Hứ..

Cuối cùng cô đành ăn thêm một muỗng đầy của hắn. Sau khi đút cô ăn xong, hắn đi chuẩn bị nước ấm để ngâm chân cho cô.

Độ ấm vừa tới. Phượng Cửu rửa chân xong được hắn lau khô, hắn ôn nhu xoa bóp cho cô. 

- Bác sĩ Lưu nói làm như vậy em sẽ bớt đau.

Hắn xoa chân này xong qua chân nọ, cuối cùng đều cả hai bên, hắn đặt chân cô vào lại trong chăn, bàn tay lại vén áo cô lên, bắt đầu xoa bụng cho cô.

Nhìn một màn này của hắn Phượng Cửu không khỏi cảm động.

- Anh nhất định là một người cha tốt.

Nghe cô nói thế, Đông Hoa lại trầm mặc một lúc...

- Chúng ta không sinh con nha em?

- Sao vậy ạ?
Phượng Cửu ngạc nhiên hỏi lại hắn.

- Sinh con sẽ rất đau, còn rất vất vả.

- Em không sợ...

Đông Hoa không trả lời, tay vẫn xoa bụng cho cô, đưa bàn tay còn lại xoa đầu cô, ánh mắt thoáng buồn. Hắn không muốn có con chút nào, sức khỏe cô yếu như vậy, huống hồ còn có chứng máu khó đông, lại còn vừa trải qua bị đạn bắn. Hắn tuyệt đối không dám để cô mang thai.

Xoa bụng cho cô khoảng 30 phút thì Phượng Cửu đã ngủ. Đông Hoa nhẹ nhàng tắt đèn, sau đó chui vào chăn ôm chặt cô.

Khoảng 3 giờ Phượng Cửu vì đau quá nên thức giấc, cô không dám trở mình vì sợ hắn sẽ thức theo cô. Nhưng cuối cùng Đông Hoa vẫn cảm nhận được cô đã thức. Hắn đi xuống nhà pha cho một ly đường đỏ, đợi cô uống hết mới nằm xuống ôm cô vào lòng. Lại tiếp tục xoa bụng cho cô, vừa xoa vừa nói chuyện, dỗ dành cô ngủ.

Cuối cùng Phượng Cửu ngủ lại một mạch tới sáng.
Lúc cô mở mắt ra tay hắn vẫn đặt trên bụng cô. Đêm qua hắn mệt nhọc chăm sóc cô như vậy, Phượng Cửu muốn để hắn ngủ cho thẳng giấc. Đến lúc hắn tỉnh mới nhẹ nhàng gọi hắn.

- Anh..?

- Hửm?
Giọng hắn trầm ấm mang theo sự lười biếng khi mới ngủ dậy.

- Vất vả cho anh rồi.

- Nói bậy, chăm sóc bảo bối của anh sao lại vất vả chứ.

Phượng Cửu cười nhìn cô, cô hôn nhẹ lên cằm hắn một cái. Nằm thêm 2 phút, Đông Hoa ngồi dậy bế cô vào nhà vệ sinh, vẫn như thường lệ, đánh răng rửa mặt giúp cô, sau đó lại bế cô xuống nhà dùng bữa.

Những ngày sau đó Đông Hoa luôn chăm sóc cô rất tận tình. Khi cô đã hoàn toàn hết chu kì, Đông Hoa liền đưa cô đến một bệnh viện Đông y khám, bệnh viện này là do hắn đã gọi điện hỏi Chiết Nhan và được anh giới thiệu.

Sau khi bắt mạch cho cô xong, Đông Hoa dìu cô ra bên ngoài chờ, hắn quay lại nghe bác sĩ báo lại tình hình của cô. Vẫn là câu nói như Bác sĩ Lưu.

- Đế Quân, sức khỏe của cô phu nhân hơi yếu so với tưởng tượng của tôi, nhưng mà  nếu cứ như vậy tiếp tục điều dưỡng thêm vài năm sẽ khỏe mạnh hơn. Nhưng...sức khỏe phu nhân vô cùng không thích hợp để mang thai.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông.

- Dạ không có gì, đây là trách nhiệm của tôi.

Đông Hoa cầm toa thuốc ra ngoài tìm cô, cả hai cùng nhau đi lấy thuốc. Suốt dọc đường Đông Hoa không hề nói gì về sức khỏe của cô với cô, cho dù có hỏi thế nào hắn cũng lãng sang chuyện khác.

- Sức khỏe em không tốt ạ?

- Không sao, em ngoan ngoãn uống thuốc sẽ tốt lên thôi.

- Vâng ạ!

Sau khi về nhà hắn đưa cô lên phòng nghỉ ngơi, ngồi bên giường dỗ cô ngủ. Đợi khi cô ngủ say mới ra ngoài. Hắn trầm tư ngồi trên sô pha bên thư phòng hút thuốc, đây là lần đầu tiên  hắn hút thuốc từ khi cô trở lại, hắn thật sự không biết phải nói với cô thế nào... Cô yêu thích trẻ con như vậy, nếu biết được sự việc ắt hẳn cô sẽ đau lòng chết mất. Chỉ còn cách lợi dụng tuổi tác của cô, nói rằng cô còn quá nhỏ để mang thai, kéo dài thêm vài năm nữa để sức khỏe cô ổn định lại rồi tính sau.

------------
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#donghoa