21. Công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Shimazaki, ngày mai tôi đến công ty trả phép, em buổi trưa nhớ ăn uống đàng hoàng."

"Nga."

Yokoyama hướng về phía cửa phòng Shimazaki nhìn vào bên trong, phát hiện nàng đang chán đến chết nhìn máy tính, "Đang làm gì vậy?"

"Tìm việc làm nha." Shimazaki chống đầu liếc mắt nhìn Yokoyama lại một lần nữa đưa ánh mắt đến màn hình trang chủ trên máy, "Chị cũng phải đi làm lại, lẽ nào em còn trông cậy vào chị nuôi em sao, nên tìm một công việc mới."

Yokoyama cười, đi đến phòng bếp đem một ly sữa đến cho nàng. Shimazaki nghiêng đầu nhìn Yokoyama, "Yui chị đoán chị bây giờ giống cái gì?"

"Giống cái gì?"

"Phụ huynh học sinh trước kỳ thi tốt nghiệp."

"Cố gắng lên, bạn học Shimazaki!"

"Vâng vâng, dì Yokoyama."

Yokoyama cúi đầu xác nhận địa chỉ một cái, xác định mình không có đi sai chỗ.

"Cầu Shingo." Yokoyama nhớ kỹ tên, "Bể bơi?"

"Là bể bơi tư nhân." Yamamoto mặc một bộ đồ thể thao từ bên trong đi ra, sửa lại lời nàng, "Phải nói đúng hơn là câu lạc bộ bơi lội tư nhân nữ, chúng ta chỉ lấy hội viên nữ, cũng chỉ có huấn luyện nữ. Đến đây, Takahashi-san đang đợi cậu."

"Tớ là cứu hộ sao?" Yokoyama đi sau nàng hỏi

Yamamotot quay đầu lại nhìn nàng, "Là huấn luyện viên"

Cô gái buộc đuôi ngựa cùng cái nơ lớn đi vòng quanh Yokoyama vài vòng, sau đó cao hứng vỗ vai nàng, "Thân thể toàn bộ đã ỗn chưa?"

"Ừm ổn rồi." Yokoyama mỉm cười gật đầu, "Toàn bộ đều ổn."

Yokoyama hạ xuống tầm mắt của mình, có thể là trước đây lúc gặp mặt là mình đang nằm, không phát hiện người tên là Takahashi Minami cấp trên của nàng này hóa ra dáng dấp...xinh xắn như thế.

"Ký ức vẫn là chưa khôi phục?" Takahashi ân cần hỏi thăm

Lắc đầu, quay đầu lại nhìn Yamamoto, do dự một chút, "Sayaka nói không ảnh hưởng tới công việc, bất quá nếu như Takahashi-san quan tâm em có lẽ nên chủ động thôi việc..."

"Nói bậy bạ cái gì vậy!" Takahashi lớn tiếng cắt đứt, "Em có thể trở về so với cái gì đều tốt! Sayaka, Yui trong khoảng thời gian này sẽ theo em, chiếu cố em ấy cho tốt."

Yamamoto ra dấu ok, "Không thành vấn đề, vốn có khách trước đây của Yuihan đều ở chỗ em, theo em quen thuộc chương trình học cùng khách đều tốt."

"Chờ Haruna cùng Yuko đi công tác về, chúng ta mở tiệc chào mừng em..."

Ra khỏi phòng làm việc của Takahashi, Yamamoto nói cho Yokoyama nghe dự tính ban đầu Takahashi mở ra nơi này bởi vì vóc dáng nàng quá mức thấp bé, mỗi lần huấn luyện nam đứng bên cạnh áp lực lại lớn đến mất tự nhiên, sau đó nghĩ đến vì sao không mở ra một nơi tất cả đều là nữ huấn luyên cũng chỉ cho nữ hôi viên đăng ký. Kết quả chính là kêu gọi bạn bè mở ra, ngoại trừ bảo vệ cùng cứu hộ, huấn luyên viên ở đây đều là nữ.

"Takahashi-san nói cứu hộ thuê nam nhân là vì bóc lột sức lao động, nếu không sẽ không có ai di chuyển dụng cụ."

"Luôn cảm thấy vì ý nghĩ trong đầu lại thực sự mở một bể bơi tư nhân, thật là rất tùy hứng a..."

"Kẻ có tiền có ước mơ và khả năng, người làm công như chúng ta không thể hiểu. Bất quá trước đây hay nói đùa, chờ chúng ta tiết kiệm đủ tiền cũng đi mở thêm chi nhánh, ở đây gọi là Cầu Shingo, chúng ta sẽ đặt tên là Nhà Futayama. YokoYamamoto cùng mọi người, không sai đi, cá nhân tớ rất thích tên này."

"Vậy cậu tiết kiệm được bao nhiêu?"

"Ừ, đủ để thuê nhà vệ sinh."

Trong phòng làm việc nhân viên, Yamamoto chỉ vào mấy cái ảnh chụp hơi nghiêng xếp thành hàng trên tường, dưới từng hình đều có ghi tên cùng chức vị.

"Giới thiệu cho cậu, hàng trên cùng, là Takahashi-san cậu gặp rồi, hai người khác là Kojima-san cùng Oshima-san. Cũng chính là ông chủ quản lý phụ trách phát tiền lương cho chúng ta. Bất quá Yuko-san là huấn luyện trưởng ở đây, dạy cho mọi người, thế nhưng số người căn bản là có thể gặp không thể cầu. Kojima-san giờ làm việc là ngẫu nhiên, thông thường là xem tâm tình mà định ngày, cho nên muốn thấy chị ấy cũng giống như là chuyện có thể gặp không thể cầu. Ba hàng thứ hai, tớ với cậu còn có ngày hôm  nay nghỉ phép Oya-san là huấn luyện chính thức ở đây, sáu hàng thứ ba là trợ lý huấn luyện, Nakamura và Shimada là của cậu, Muto cùng Iwatate là bên tớ." Yamamoto chỉ mấy người trong phòng, được gọi tên đều mỉm cười hướng về phía Yokoyama, "Mọi người ở đây trừ Miyazaki cùng Tanabe vắng mặt, ba tổ thay phiên công việc, hai nhóm làm một ngày, thứ hai là ngày nghỉ cố định."

"Mỗi ngày sắp xếp sẽ viết trên tấm bảng trên cửa, tớ sáng hôm nay là hai lớp thiếu nhi, ba giờ chiều là Iriyama-san hẹn trước, cậu ở bên cạnh xem là được rồi."

Yamamoto tuy rằng nói để Yokoyama bên ngoài xem, nhưng vẫn dẫn nàng đến phòng thay đồ thay đồ bơi, làm nóng người xong liền hắc hắc nhìn Yokoyama không có ý tốt mỉm cười, "Yuihan chúng ta tới bơi một vòng đi!"

Nhảy xuống nước, hầu như cái gì cũng chưa từng nhớ, tay chân lại tự mình chuyển động, đến khi Yokoyama dẫn đầu chạm vào tường nhìn về Yamamoto ở đường bơi bên cạnh, Yamamoto toét miệng cười to, "Nhìn xem, tớ nói rồi mà, bơi cái này chỉ cần học xong, tám trăm năm không bơi chìm cũng không chết."

Có thể thực sự bởi vì trước đây làm việc, cho dù không nhớ rõ, lúc bắt đầu cũng rất nhanh quen, chỉ có một buổi sáng, Yokoyama cũng đã có thể theo kịp chương trình học Yamamoto hướng dẫn.

"Chúng ta chỉ bồi dưỡng những người thích học cũng không có bồi dưỡng huấn luyên viên, Yuihan cậu không cần nghiêm túc về việc này như thế, chỉ cần dạy họ lúc chìm không chết là tốt rồi."

Lúc nghỉ trưa Yamamoto lôi Yokoyama đi đến tiệm bánh ngọt gần đó, sau khi ngồi vào chỗ của mình nói như thế.

"Là vậy à...Được, lần sau tớ biết rồi." Yokoyama hiểu được đáp lời, cùng Yamamoto nói chuyện phiếm vài câu cúi nhìn điện thoại đi động một chút.

"Đang cùng Paruru nhắn LINE sao?"

"Tớ chỉ hỏi em ấy ăn cơm chưa, cậu biết em ấy chưa bao giờ nhớ chuyện này mà."

Yamamoto một bộ dáng vẻ tớ không biết hóa ra là như vậy, hơi nhếch miệng một chút, "Nè, Yuihan, Paruru không ở bên cạnh cậu cậu có đúng là rất bất an hay không?"

"A?" Yokoyama ngẩng đầu, hơi không hiểu nhìn Yamamoto, "Vì sao nói như vậy a?"

"Tớ xem cậu cho đến trưa dáng vẻ đều rất khẩn trương, không giống như là cảm thấy không quen công việc. Nhìn càng giống như tiểu bằng hữu lần đầu tiên đi học rời khỏi nhà bất an."

Yokoyama ngây người đột nhiên nở nụ cười, "Cậu cùng Shimazaki rất thú vị, tối hôm qua Shimazaki nói tớ như phụ huynh học sinh trước kì thi tốt nghiệp, ngày hôm này cậu nói tớ như tiểu bằng hữu ngày đầu tiên đi học. Hai người hoàn toàn đối lập a!"

"Cậu cảm thấy cậu là người nào?"

"Tớ không phải người nào hết. Tớ thừa nhận có thể là sau khi xuất viện vẫn luôn ở chung một chỗ với Shimazaki, ngày hôm nay em ấy không có ở đây cho nên là có chút không quen, bất qua cũng không giống cậu nói khoa trương như vậy. Nói thật giống như tớ không thể rời khỏi em ấy."

Yamamoto nhún vai, nàng cũng không có ý định dây dưa vấn đề này, chuyển sang đề tài khác

"Sayaka, tiệm này lúc nào đóng cửa?"

"Làm sao vậy?"

"Bánh kem ăn rất ngon, tớ muốn quay lại mua cho Shimazaki một phần."

Yamamoto mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ là bất đắc dĩ than thở cười, "Giờ tan việc nhất định còn mở."

Cậu không phải không thể rời khỏi em ấy, chỉ là thời thời khắc khắc đều nghĩ đến, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra thôi. Yamamoto trong lòng âm thầm mắng.

"Đúng rồi, Sayaka, tớ có chuyện muốn nhờ cậu..."

Yokoyama được Yamamoto đưa về nhà đã là hơn bảy giờ, mở cửa vào nhà, trong phòng lại yên lặng một mảnh tối đen, nàng còn tưởng Shimazak ra ngoài, mở đèn đi đến phòng khách mới phát hiện Shiamazaki chân trần ôm đầu gối ngủ trên ghế sofa, trên mặt đất trên bàn trà trước mặt một đống bản khai lộn xộn.

"Shimazaki, tỉnh dậy." Yokoyama nhẹ đẩy Shimazaki, tuy rằng đã là tháng năm, nhưng cứ như vậy ngủ trong phòng khách vẫn rất dễ cảm lạnh.

Vẫn còn chưa tỉnh Shimazaki buồn ngủ nhìn người trước mặt chớp mắt vài cái, "Chị về rồi."

"Ừm, em thế nào ngủ ở đây? Sẽ bị cảm."

Shimazaki động đậy định ngồi thẳng người, lại đột nhiên nhíu mày cúi đầu thở nhẹ một tiếng

"Sao vậy?"

"...Chân lúc ngủ tê rồi."

"Em ngủ bao lâu? Đừng nói là cả một buổi chiều đều ngủ đi?"

Shimazaki nhăn mặt không nói lời nào, Yokoyama cơ bản đã hiểu. Nhẹ nhàng nâng chân Shimazaki đặt trên đầu gối của mình, Yokoyama cẩn thận cầm lấy chân nàng thận trong xoa bóp, "Hoạt động một chút, một lát là ổn rồi."

"Đau..." Shimazaki cắn môi, vẻ mặt đau đớn, nhưng cũng ngoan ngoãn nhẫn nại.

"Đáng đời." Yokoyama dù nói như vậy, động tác trên tay lại thả nhẹ, "Được rồi, tôi mua bánh kem về cho em, ăn trước đi, cơm tối còn phải đợi một chút nữa."

Shimazaki cau mày nhìn Yokoyama chăm chăm chú thay nàng xoa mắt cá chân, đau đớn tê dại bắt đầu biến mất, hồi lâu mới gật đầu đáp ứng, "Ừ. Ngày hôm nay chị làm việc thế nào?"

"Tốt a, đồng nghiệp cấp trên đều tốt, còn có Sayaka ở đó." Yokoyama không ngẩng đầu như cũ vẫn thay nàng xoa chân, "Còn em, tìm việc thế nào rồi?"

"Tạm được, chờ xem em có được phỏng vấn hay không."

"Vậy là tốt rồi, còn tưởng rằng em lo ngủ, việc chính cũng không làm."

"Em có không làm việc đàng hoàng như vậy đâu." Shimazaki rút chân về, "Được rồi, đã hết tê rồi."

"Nha, ăn bánh đi. "Yokoyama gật đầu, chỉ chỉ bánh kem trên bàn trà, "Tôi đi làm cơm tối."

"Yui."

Yokoyama mới đi ra hai bước chợt nghe Shimazaki ở phía sau gọi nàng, quay đầu lại, "Hửm?"

Shimazaki nhìn nàng, nói câu không có gì liền đảo ánh mắt đưa tay lấy bánh kem, Yokoyama không rõ cho nên cười cười đi vào nhà bếp.

Đang cầm bánh kem nhưng Shimazaki có chút kinh ngạc ngẩn người, nàng kỳ thực không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi tên Yokoyama mà thôi. Yokoyama không có ở đây cả ngày, nàng đột nhiên cảm thấy đặc biệt tịch mịch

Nhất định là do ở nhà rảnh rỗi quá nhàm chán rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net