Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Điện Thoại Phun Bong Bóng

Editor: DD

[42]

La Vân Hi vừa xuống máy bay.

Có người bảo phóng viên đến rồi, đi đường cho khách vip với Lục Nhiên đi.

Y và Trần Phi Vũ đúng là đang chuẩn bị ly hôn, nhưng cũng thực sự là việc riêng tư, không có gì để bàn hết.

Tin tức này cuối cùng vì không đầu không đuôi, cũng không có ai đứng ra xác nhận, sống chết mặc bay.

Nhưng vẫn khiến một đám ít người tin tưởng không chút hoài nghi về việc hai người ly hôn.

Tin tưởng không chút hoài nghi như chính La Vân Hi vậy.

Ý đoàn đội của y là không thừa nhận cũng không phủ nhận, lâu dần thì mọi người sẽ ngầm thừa nhận thôi.

Sau đó mới công bố thì áp lực của dư luận sẽ hạ xuống thấp nhất.

Khoảng thời gian này rất quan trọng, nếu cứ nghênh ngang ly hôn thì thực sự sẽ khiến người ta nghĩ y và Lục Nhiên làm gì quá trớn trong thời gian kết hôn, cũng rất vô trách nhiệm với bộ phim này.

Huống hồ y và Trần Phi Vũ giờ vẫn còn chưa tách nhau nổi, không biết bao giờ mới ly hôn được nữa.

Bên phía La Vân Hi rất năng suất đi tìm luật sư thảo luận thoả thuận ly hôn rồi.

Kết hôn ở nước ngoài rất rắc rối.

Trước đây La Vân Hi và Trần Phi Vũ kết hôn ở trong nước, rồi lại cùng nhau sang Mỹ làm công chứng, việc cụ thể thì không qua tay bọn họ, chỉ biết là một quá trình rất dài dòng rắc rối.

Ngày kỷ niệm là ngày kết hôn.

Nếu như tính thời gian bọn họ lĩnh đủ loại giấy chứng nhận thì chắc thêm hai, ba ngày nữa cũng chưa đủ.

Một năm trước Trần Phi Vũ tinh thần sa sút sống qua ngày, coi y là bạn giường cố định hợp pháp trong tương lai nên tất nhiên cũng không ký thoả thuận trước hôn nhân.

Giờ muốn xoá bỏ từng cái giấy chứng nhận một thì lại càng phức tạp hơn.

Bọn họ ly hôn còn phải sang Mỹ ra toà, thủ tục rườm rà, luật sư gọi thảo luận mấy khâu nhỏ với y, La Vân Hi nghe mà đau cả đầu, chỉ muốn lắc lắc cho rớt hết nước chui vào trong đầu mình hồi năm trước mà thôi, y lấy đâu ra tự tin có thể khiến lãng tử hồi đầu, chỉ yêu mình y vậy chứ. Đầu của lãng tử đã rơi mất tiêu rồi còn hồi cái gì mà hồi.

Công việc cụ thể thì còn phải thảo luận thêm, nhưng Trần Phi Vũ từ chối thảo luận.

Luật sư tìm hắn, lần nào hắn cũng gượng gạo nói một câu ngăn lại — Anh để La Vân Hi tự nói với tôi.

Nhưng La Vân Hi rất bận, nghĩ đến Trần Phi Vũ là lại thấy đau lòng, không muốn nói chuyện cùng Trần Phi Vũ.

Trần Phi Vũ cũng bơ y vài ngày, bỗng lại bắt đầu nhắn tin cho y. Chia sẻ mỗi ngày hắn làm gì.

Đây là chuyện sau khi Trần Phi Vũ không còn bài xích việc mình thích La Vân Hi.

Hắn thấy cái gì cũng muốn chụp lại gửi cho La Vân Hi.

Chụp mây trên trời, chụp hoa hắn mua.

Hôm nay một bó hoa cúc, ngày mai thì là bó hoa baby.

La Vân Hi cũng không trả lời.

Tâm trạng La Vân Hi rất phức tạp, y không quen với một Trần Phi Vũ như thế.

Trần Phi Vũ không chia sẻ cuộc sống với y, giờ thì đã chậm rồi.

Trần Phi Vũ cũng không quen La Vân Hi như thế này.

Trước kia y là một con quay, là loại con quay trong lúc nằm mơ trong Inception, quay thì hắn quay, không quay hắn cũng quay, tự mình quay mình, không hề dừng lại.

Giờ y lại như bàn tính, gẩy thì mới thay đổi, gửi tin nhắn rất lâu mới trả lời, điện thoại cũng không nhận.

Vậy nên Trần Phi Vũ lại nhận ra mình thích La Vân Hi nhiều đến mức nào.

Hắn thực sự rất ghét người khác bơ hắn, đổi lại là người khác hắn chắc chắn sẽ không nhắn lại nữa.

Nhưng giờ La Vân Hi không trả lời hắn, hắn vẫn cứ hết lần này đến lần khác nhắn tin cho y. Đúng là tính người vốn ti tiện mà.

[43]

Mấy ngày sau phải đưa Mãn Mãn đi tiêm ba mũi cho mèo, một mình Trần Phi Vũ đưa đi.

Tâm trạng của hắn cũng rất đau buồn, vốn nên là hai người họ cùng đi.

Tuy không ai biết hắn, nhưng gần đây khá nhiều tin lộ ra, để ngừa vạn nhất thì Trần Phi Vũ cũng đeo khẩu trang.

Mãn Mãn rất ngoan, tiêm vào sau gáy, cũng rất nhanh, Mãn Mãn chưa kịp kêu một tiếng thì đã xong rồi.

Trần Phi Vũ như đi vào cõi thần tiên, nghĩ Mãn Mãn chắc giống mình hơn, không giống La Vân Hi chút nào.

Nếu như là da ở sau gáy của La Vân Hi thì đừng nói tiêm, sờ một chút đã câu hồn của y đi luôn rồi, hắn lại nhớ La Vân Hi rồi.

Tiêm xong còn phải ở lại nửa tiếng để quan sát xem có dị ứng gì hay không.

Trần Phi Vũ ôm mèo, cậu trai ngồi cạnh nhìn qua cũng xấp xỉ hắn, rất thân thiện, chỉ chỉ con mèo của hắn:

"Anh này, bé tên gì thế?"

Trần Phi Vũ nói:

"Mãn Mãn."

Cậu trai nói:

"Xem ra là mẹ bé đặt cho đúng không?"

Trần Phi Vũ gật gật đầu:

"Đúng vậy."

"Vậy sao cậu đi một mình thế?"

Nỗi buồn của Trần Phi Vũ trào dâng:

"Mẹ của bé bội tình bạc nghĩa, bỏ hai người tụi tôi lại đi mất rồi."

Cậu trai nào biết câu chuyện lại thế này, lập tức như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chỉ bực mình sao ban nãy còn hỏi.

Trần Phi Vũ thở dài, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc này:

"Cậu thì sao?"

Nam sinh lại hoạt bát lại:

"Lòng dạ đàn bà đúng là ác độc nhất, vợ tôi nói không nhìn nổi bé cưng chịu khổ, sao lại nhìn được tôi ăn khổ... À không không, xin lỗi nha người anh em, không có ý đút cơm chó cho anh đâu."

Trần Phi Vũ nghĩ, vợ tôi cực kỳ tốt, nếu y ở Bắc Kinh nhất định sẽ đến cùng tôi, mới không không đi cùng cậu như vợ cậu đâu.

Hắn lắc lắc đầu:

"Không sao, anh ấy sẽ về thôi."

Cậu trai nhìn kiểu gì cũng thấy trên người Trần Phi Vũ toát ra oán khí của oán phụ nơi khuê phòng, âm u tràn ra từ sau lưng, thực sự sợ bay màu.

Khuyên hắn:

"Anh em, nói thật, đừng treo cổ trên một cái cây, không đáng đâu."

Sao lại không đáng cơ chứ? Trần Phi Vũ ỉu xìu chẹp miệng, không có sức sống liếc mắt nhìn hắn rồi rời mắt đi:

"Ài, chú còn nhỏ, không hiểu đâu."

Cậu em này lại không phục:

"Này nhé, nhìn tuổi của cậu có khi còn nhỏ hơn tôi đó."

Trần Phi Vũ xem thường:

"Vậy cậu kết hôn chưa?"

Vừa nhìn đã biết hắn chưa rồi.

Cậu trai đúng là chưa.

Trần Phi Vũ rất cô độc:

"Vậy nên cậu không hiểu được đâu."

Cậu trai cẩn thận hỏi:

"Cậu ly hôn rồi à?"

Trần Phi Vũ:

"Chưa đâu."

Cậu trai nói:

"Vậy cậu cướp người về thôi chứ sao, anh em à, cậu nhìn đẹp trai thế này cơ mà."

Trần Phi Vũ nói:

"Đúng vậy."

Cậu trai vừa định nói cố lên, cậu làm được mà.

Trần Phi Vũ nói:

"Đúng là tôi rất đẹp trai."

Cậu trai: ?

Tên nhóc hư hỏng này từ đâu chui ra vậy? Rập rà rập rờn hơi bị đáng ghét, chẳng trách vợ cậu bỏ đi.

Trần Phi Vũ buồn bực lâu ngày, không có ai nói chuyện cùng. Hắn nói không ít chuyện với cậu trai kia.

Anh trai của hắn hướng về người ngoài, chỉ bắt hắn đi xin lỗi, đương nhiên là hắn biết mình phải xin lỗi, nhưng cũng cảm thấy mình không có lỗi gì, hắn chỉ là muốn bắt đầu lại từ đầu với La Vân Hi thôi.

Chỉ là không biết liệu La Vân Hi có chịu cho hắn cơ hội hay không thôi, còn thích hắn hay không nữa.

Thời gian theo dõi của Mãn Mãn sắp hết rồi, Trần Phi Vũ phải ôm bé đi cho bác sĩ khám.

Trước khi đi nói với cậu trai kia:

"Tôi phải đuổi theo anh ấy đây, tôi đã đặt vé máy bay rồi."

Còn phải đặt vé máy bay cơ à, cậu trai kinh ngạc:

"Vợ của cậu đi xa thế cơ á?"

Trần Phi Vũ nghĩ nghĩ, hắn cũng không thể nói ở Hoành Điếm, nên nói:

"Ài, vợ tôi là Hằng Nga, mỗi lần cãi nhau lại chạy lên cung trăng."

Cậu trai:

"Cậu biến đi, chưa nghe bao giờ."

[44]

Cứ khoảng hai tuần thì La Vân Hi sẽ có một ngày nghỉ, lật lịch ra xem mới biết ngày mai là ngày kỷ niệm cưới, hồi trước y còn chờ mong đến thế, nghĩ rất lâu xem phải tặng gì, giờ nghĩ lại cứ như đang mơ vậy.

Y sắp quên mình từng thích Trần Phi Vũ đến thế rồi.

Y hít sâu một lúc mới gọi cho Trần Phi Vũ, vang chưa đến hai tiếng đã nhận, nghe thấy tiếng người ồn ã.

La Vân Hi:

"Em bận à?"

Trần Phi Vũ:

"Không, đang ở ngoài."

La Vân Hi:

"Em cẩn thận nhìn đường chút."

Trần Phi Vũ buồn cười:

"Biết rồi vợ à."

Cứ như chiến tranh lạnh đã lâu và trận cãi vã kia chưa từng xảy ra vậy.

Đậu, La Vân Hi tự chửi mình, cái tính mẹ già lại theo quán tính chui ra nữa rồi. Lạnh giọng đi:

"Em đừng cứ cúp máy của luật sư của tôi như thế."

Trần Phi Vũ:

"Em không muốn nói, sao anh cứ cố chấp thế hả?"

La Vân Hi:

"Cố chấp cũng là một đức tính tốt đẹp."

Trần Phi Vũ:

"Vậy sao anh không trước sau như một?"

Trần Phi Vũ nói đến trước sau như một thì không nhịn được nói tiếp:

"Anh cùng em hát hí cả đời không được hay sao?"

La Vân Hi không mắc bẫy hắn:

"Trần Phi Vũ, em chẳng có tí quan hệ nào với Trình Điệp Y đâu, đừng có ra vẻ nữa."

Trần Phi Vũ:

"Sao lại không chứ, phim cha em quay cơ mà."

Đúng là không cãi được câu nào.

La Vân Hi nói tiếp chuyện ly hôn:

"Sao tôi lại không cố chấp cơ chứ? Luật sư nói ly hôn có thể khiến em không còn đồng nào."

La Vân Hi không biết Trần Phi Vũ kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ biết Trần Phi Vũ tiêu tiền xa hoa hơn y nhiều lắm. Nếu trắng tay sau ly hôn thì lương năm nay chắc chắn không thấp.

Hồi trước đi gặp mặt bạn bè cùng hắn, có một người bạn rất lâu không gặp của hắn đưa cho hắn một cái vòng cổ thủ công, Trần Phi Vũ tháo cái trên tay mình xuống đáp lễ. La Vân Hi đau lòng đến mức lén véo Trần Phi Vũ một cái, hình như Trần Phi Vũ cảm thấy y ghen, không để ý đến y.

Cái vòng rởm kia hơn ba vạn lận.

Quan trọng là là y mua cho Trần Phi Vũ, y còn có một cái giống vậy. Chắc chắn Trần Phi Vũ không nhớ chứ không cũng không tiện tay đưa cho người ngoài như thế.

Giờ La Vân Hi nhìn lại cũng không thể tưởng tượng nổi sao cái gì mình cũng nhịn được như vậy.

Trần Phi Vũ cũng quen với việc giờ y nói chuyện cực kỳ khó nghe, cảm thấy La Vân Hi đang cố chọc giận hắn thôi.

Trần Phi Vũ nghĩ, hắn không giận, tính hắn rất tốt.

Tẩy não xong thì mới trả lời y:

"Nếu anh muốn thì cũng không cần ly hôn, của em vốn cũng là của anh."

La Vân Hi cảm thấy giọng điệu này của hắn cũng giống như lúc hắn nói với người bạn kia vậy, dùng chút ý tốt để bù lại tấm lòng của người khác, rất ngây thơ.

La Vân Hi:

"Tôi không cần tiền của em. Cho tôi mèo, còn lại tôi không muốn gì cả."

"Mèo là của chúng ta." – Trần Phi Vũ oán giận – "Mấy hôm trước em còn một mình đưa bé đi tiêm vắc-xin phòng bệnh đấy."

La Vân Hi:

"Bé sao rồi?"

Trần Phi Vũ:

"Bé rất khoẻ, cũng cực ngoan. Bác sĩ cũng khen bé đáng yêu."

Trần Phi Vũ:

"Nhưng bé nhớ anh nhiều lắm."

La Vân Hi:

"Đừng có nói nhảm nữa, bé mới gặp tôi một lần."

Trần Phi Vũ:

"Bé mới gặp một lần thôi đã không có mẹ nữa rồi, đáng thương quá."

La Vân Hi vừa nghẹn lời vừa đuối lý.

Nói sang chuyện khác:

"Ngày mai em có ở nhà không?"

Trần Phi Vũ:

"Có, sao thế?"

La Vân Hi:

"Không sao."

"Hả?" – Trần Phi Vũ nói – "Mai là Hạ Chí?"

La Vân Hi sững sờ:

"Đúng vậy, Hạ Chí."

Trần Phi Vũ quả nhiên không nhớ rõ ngày kỷ niệm cưới của bọn họ.

Chính y cũng biết cái gọi là không mong chờ thì không thất vọng rồi.

Tâm trạng còn vui cực kỳ:

"Khoảng đầu tháng bảy tôi sẽ quay xong, chờ tôi về Bắc Kinh rồi bàn lại, tôi cúp máy trước."

Trần Phi Vũ ngắt lời y:

"Anh có nghe thấy tiếng mưa không?"

Hôm nay đúng là có mưa.

Phương nam đã vào mùa mai vàng, mùa nồm, mưa cứ tí tách rơi mãi.

La Vân Hi nghĩ hắn định làm gì thế? Muốn trao đổi chuyện thời tiết với y à?
Vẫn trả lời:

"Nghe thấy."

Trần Phi Vũ nói:

"Em cũng nghe thấy."

La Vân Hi:

"Bắc Kinh cũng mưa à?"

Trần Phi Vũ:

"Không phải, em khóc nhiều lắm nên trời bắt đầu đổ mưa."

La Vân Hi hít vào một hơi:

"Trần Phi Vũ em điên à?"

Trần Phi Vũ cười:

"Em thực sự nghe thấy mà."

Bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.

La Vân Hi đang muốn nói tôi thực sự bận rồi cúp trước đây.

Thì Trần Phi Vũ từ trong điện thoại nói với y:

"Anh mở cửa đi."

Đậu, má.

La Vân Hi:

"Tôi không đấy."

Trần Phi Vũ giục y:

"Anh mau đi mà."

La Vân Hi đứng yên một lúc lâu, vẫn chưa dám tin tưởng, bên ngoài lại gõ cửa thêm vài lần nữa, y mới cầm điện thoại đi mở cửa.

Vừa mở cửa thì thấy một con gấu mặc quần bò áo cộc tay vóc dáng cao lớn.

Trần Phi Vũ đội mũ gấu, cầm theo chùm bóng bay rất xấu, toàn in hình kiểu công chúa Bạch Tuyết và Minions.

La Vân Hi giật mình.

Trần Phi Vũ lắc lắc bóng bay:

"Surprise! Tròn một năm vui vẻ."

Trần Phi Vũ làm cái gì đấy?

La Vân Hi cũng không biết mình nên khóc hay nên cười.

La Vân Hi ấn ấn đầu hắn:

"Em... Em lấy đâu ra đấy?"

Trần Phi Vũ lúc lắc cái đầu to, chỉ chỉ dưới lầu:

"Ngoài cửa có người đi truyền đơn, em cho cậu ta 50 khối, cậu ta cho em mượn đầu và bóng bay."

Trần Phi Vũ trêu y:

"Có phải anh nghĩ em quên mất rồi phải không? Giọng điệu thất vọng đến vậy cơ mà."

Giang hai cánh tay:

"Em chuyên bay đến để trải qua cùng anh đây, ôm một cái."

Hắn tay dài chân cũng dài, cánh tay dang ra như cánh báy may, hành khách La Vân Hi không thể làm gì khác hơn phải đáp vào trong lồng ngực hắn.

Nhưng La Vân Hi kìm lại, bắt mình lạnh lùng đứng yên.

Núi không theo ta, thì ta theo núi.

Trần Phi Vũ cũng không nói lời nào ôm y vào lòng, La Vân Hi lảo đảo cắn lên cằm phía dưới cái đầu của hắn.

La Vân Hi sắp không nhớ nổi lần trước bọn họ ôm vào lúc nào rồi.

Niềm vui của y không thể khống chế nổi mà dâng trào trong lòng, y cảm thấy mưa ở mọi nơi đã ngừng lại rồi, nước đọng trên đất cũng mang hương sữa bò.

Nhưng vẫn mạnh miệng:

"Em phải xuống lầu trả đầu cho cậu ta rồi."

Trần Phi Vũ ôm hắn cảm thấy rất thoả mãn, bị chọc vào chuyện buồn:

"Lừa anh đấy, thực ra em cho cậu ta 500 khối để mua."

La Vân Hi mắng hắn:

"Em là đồ ngu à, đắt thế."

Trần Phi Vũ phiền muộn:

"Anh đừng nói nữa, em cũng thấy đắt, mua xong đã muốn khóc lóc cầu xin cậu ta trả tiền cho em rồi anh gọi điện thoại đến rồi."

La Vân Hi thử tưởng tượng cảnh Trần Phi Vũ khóc lóc cầu xin người khác trả tiền lại, cười run người trong lồng ngực hắn.

Trần Phi Vũ:

"Anh còn cười à. Anh có biết lúc em ôm cái đầu này đi trong thang máy gọi điện thoại cho anh nói Mãn Mãn mất mẹ rồi người trong thang máy đều nhìn em như kiểu em đã giết con gấu này vậy."

La Vân Hi nghĩ bọn họ chắc chắn không phải đang nghĩ chuyện này.

Xong đời, dư luận chuẩn bị náo loạn nữa rồi, La Vân Hi nghĩ giờ này ảnh của Trần Phi Vũ chắc đã điên cuồng share trên mạng, chí ít cũng chiếm vài topic rồi.

Mà giờ y và người khởi xướng, con gấu này, ở hành lang trước cửa phòng ôm ấp, đúng là ngu bay màu.

La Vân Hi giãy giụa bảo Trần Phi Vũ buông y ra.

Rồi dắt Trần Phi Vũ vào phòng, đầu của Trần Phi Vũ còn mắc kẹt trên khuông cửa.

Bọn họ lại luống cuống tay chân lấy xuống dùm hắn, La Vân Hi đóng cửa rồi mới bắt đầu truy hỏi:

"Vậy rốt cục em đến đây làm gì?"

Mũ hơi nóng, tóc Trần Phi Vũ rối tung, nhưng đẹp trai lắm, rất thành khẩn nói:

"Không rõ ràng sao? Theo đuổi anh đó."

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net