Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Điện Thoại Phun Bong Bóng

Editor: DD

[12]

La Vân Hi đang quay cảnh đánh nhau.

Trần Phi Vũ ngồi ở phía xa nghịch điện thoại, đợi La Vân Hi quay xong thì ăn cơm chung.

Tối nay hắn phải đi rồi.

Trần Phi Vũ vừa trả lời một tin nhắn xong thì bỗng nghe thấy tiếng hỗn loạn ở phía trước, hắn không thích hóng chuyện, chậm mười nhịp rồi mới ngẩng đầu.

Nhìn qua về phía trung tâm thấy La Vân Hi giữa đám đông rồi lại nghe thấy tiếng quỷ kêu của Lục Nhiên.

Trần Phi Vũ bỗng đứng lên, chạy về hướng đó.

Làm cái gì thế hả?

Dây treo xảy ra vấn đề. Từ bốn, năm mét giữa không trung, vốn dĩ sẽ từ từ rơi xuống nhưng La Vân Hi lại ngã vèo xuống dưới.

Lục Nhiên đứng ở bên cạnh, lớn tiếng gọi:

"La Vân Hi!"

Chỗ La Vân Hi ngã xuống có một cái bàn không cao lắm, y đạp một cú vào khoảng không nên không lên được. Va vào eo, bị trẹo chân, còn bị gì khác không thì không biết, ngồi quỳ trên đất không đứng lên nổi.

Đoàn kịch ầm ĩ hỗn loạn, tất cả mọi người chạy hết lên. Nhân viên đem xe lăn đến, Lục Nhiên bắt đầu dìu y qua.

Trần Phi Vũ bị đám người mênh mông xô qua phía ngoài. Nhờ vào ưu thế chiều cao nên mới thấy rõ hơn chút.

Tuy hắn cũng lo lắng, nhưng cũng thật sự không biết nói gì.

Anh là ai cơ chứ? Sao có thể tự cho mình phần hơn thế hả? Tui ở đây rồi làm gì đến lượt anh lên giúp?

Trần Phi Vũ nhìn nhân viên đẩy La Vân Hi đi ra, Lục Nhiên còn muốn theo.

Trần Phi Vũ đi tới, người bên cạnh lập tức lui lại hết, Lục Nhiên hơi do dự rồi cũng đứng yên không nhúc nhích nhìn Trần Phi Vũ đi theo La Vân Hi ra ngoài.

La Vân Hi bình tĩnh lại chút, nhìn thấy vẻ mặt của Trần Phi Vũ rất khó coi bên cạnh, nắn nắn tay hắn, nói:

"Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà."

Trần Phi Vũ mặc kệ y, La Vân Hi có tiền án bị sốt mà còn cố chơi game hai tiếng trước đấy đấy.

Hắn cúi xuống ôm La Vân Hi lên xe, y còn mặc đồ diễn, cứ như xuyên không từ cổ đại đến đây vậy.

Tay của La Vân Hi khoác lên cổ hắn, nhẹ lắm, xương cứ như làm từ mây ý. Lòng Trần Phi Vũ hơi quặn lại, hỏi y:

"Có đau không?"

Trên trán La Vân Hi toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng lại lắc đầu:

"Không đau thật mà."

[13]

Đến Bệnh viện Đa khoa để bác sĩ khám cho một lượt, chỉ bị trầy da và trật cổ chân.

Eo La Vân Hi lúc đấy hình như cũng bị va chạm, Trần Phi Vũ không yên lòng, cảm thấy phải chụp X-quang nữa, kiểm tra tất cả mọi nơi một lượt, nhỡ bên trong bị thương ở đâu thì sao.

La Vân Hi nói mình thực sự không sao mà hắn không chịu nghe, không chống lại hắn được thì chỉ có thể nghe theo hắn thôi.

Qua hơn một tiếng thì có kết quả, La Vân Hi trừ việc chân vẫn còn đau đã nhảy nhót tưng bừng bảo hắn chuyện bé xé ra to.

Bác sĩ bảo với Trần Phi Vũ khẳng định không có vấn đề gì hắn mới yên lòng.

Trần Phi Vũ nhìn số liệu bình thường lộn xộn rồi chỉ vào cái "Mức độ chất dẫn dụ", không hiểu nên hỏi luôn:

"Cái này khá thấp này, không sao chứ?"

Bác sĩ bảo:

"Sẽ khó thụ thai."

Trần Phi Vũ bỗng nghĩ đến:

"Có liên quan đến việc xoá đánh dấu không?"

Bác sĩ bảo:

"Có, có điều chiếu theo kiểm tra thì ngài La hẳn là chưa từng đi xoá đánh dấu, chắc cậu ấy đang uống thuốc tránh thai dài hạn."

Chuyện này thì Trần Phi Vũ không biết, La Vân Hi vẫn chưa mang thai nên hắn cảm thấy chắc có. Trọng điểm là nửa câu trước kìa, trái tim của hắn bỗng đập nhanh hơn hẳn:

"Sao lại nói hẳn là chưa từng đi xoá đánh dấu?"

Bác sĩ:

"Giải phẫu xoá đánh dấu rất phức tạp, chưa có kết quả xét nghiệm máu. Chủ yếu là hình ảnh tuyến thể đứt gãy của ngài La không có dấu vết của việc phẫu thuật, vậy nên suy đoán là do dùng thuốc tránh thai dài hạn mà ra, đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng cậu ấy hồi phục quá tốt. Thực ra tôi kiến nghị ngài dùng Etonogestrel..."

Trần Phi Vũ ngắt lời hắn:

"Cảm ơn bác sĩ."

Hắn không có tâm trạng nghe tiếp.

Trần Phi Vũ nghĩ, nếu như y chưa từng làm giải phẫu xoá đánh dấu.

Lúc đầu y bảo mang thai cũng không mang thai.

Có lẽ tối ngày hôm ấy La Vân Hi căn bản không hề phản kháng, cũng có lẽ tiệc rượu cũng là y nghe nói hắn đến mới muốn đi, càng ác độc hơn thì có lẽ y còn cho gì đó vào trong rượu.

Hắn nghĩ đến những khả năng này, tức đến mức suýt phát điên.

Trần Phi Vũ mở cửa phòng bệnh ra.

La Vân Hi thực sự bị trật cổ chân, nhìn Trần Phi Vũ đi vào thì nụ cười càng tươi hơn:

"Đã bảo em là không có vấn đề gì lớn rồi mà..."

Sắc mặt Trần Phi Vũ rất khó coi, nói thẳng:

"Anh chưa từng đi xoá đánh dấu, đúng không?"

Trần Phi Vũ nghĩ, tốt nhất là anh nên nói không.

Nụ cười của La Vân Hi sượng lại, nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nói:

"Ừ."

[14]

La Vân Hi biết đến Trần Phi Vũ sớm hơn lúc hắn biết đến y nhiều.

Trần Phi Vũ ngồi trên một cái ghế dài xa xa, là lần đầu tiên La Vân Hi ngồi ở quầy bar nhìn thấy hắn.

La Vân Hi nghĩ đến cái đèn trang trí trong nhà mới mua, kiểu dáng bình thường, không khác cái đã bị hỏng kia là mấy, chỉ là bỗng nảy ý muốn nên tiện đường mua cái mới về, tối hôm đó cái góc tối tăm bao lâu nay cũng sáng lên rồi. Sáng lên, bạn chắc sẽ không nén nổi mà nghĩ đến dáng vẻ khi thế giới mới xuất hiện, hỗn độn mới bắt đầu. Trần Phi Vũ là tia sáng đầu tiên.

Sau đó La Vân Hi liền thường xuyên ghé qua quán bar đó, chỉ cần Trần Phi Vũ đến, lần nào y cũng chỉ nhìn một cái là đủ để thấy bóng người cao cao của hắn xuất hiện tại cửa quán.

La Vân Hi thấy đám người mà y cảm thấy vừa thô bỉ vừa tầm thường đang hoan hô, tiếng của người đến gần bắt chuyện với y cũng đang trôi xa dần, cảm thấy hơi choáng váng, y ngửi thấy hương vị cháy khét do bị ánh mặt trời thiêu đốt. La Vân Hi sắp 30 rồi, giao du với không ít người, nhưng y nhìn thấy đèn nghĩ đến người ấy, thấy mặt trời nghĩ về người ấy, thấy bé cún đang lật ngửa bụng nghĩ đến người ấy, thấy con côn trùng be bé tự do tự tại bay qua cũng nghĩ về người ấy.

Ánh đèn trong quán rượu quá mờ, không chiếu hết được sự đẹp đẽ của y, nhận thức qua người trung gian lại có vẻ y chủ động hạ giá quá.

La Vân Hi cực kỳ kiên trì, thả thính người ta nhưng không muốn người ta biết, rồi lại muốn người ta tự biết.

Y nhận được thư mời tiệc rượu, chủ nhân bữa tiệc này y không quen, nhưng y biết Trần Phi Vũ thì quen thân với gã. Chuyện thầm mến rườm rà trước bàn rượu của La Vân Hi lần đầu tiên được đặt dưới ánh đèn, y không cười thì là tuyết tháng một, Trần Phi Vũ chỉ cần nhìn thấy y là đã tiến vào tròng của y rồi. Trần Phi Vũ nói gì La Vân Hi cũng cười, cười lên là xuân tháng tư, kỹ thuật diễn của y rất tốt, đây là lần đầu tiên không dấu được chuyện.

Trần Phi Vũ say đến mức mơ màng rồi, cơ hội do Trần Phi Vũ cho mình, La Vân Hi chỉ là thuận nước đẩy thuyền. La Vân Hi không muốn một ánh nhìn, một đêm tình, y quá tham lam, y muốn dài lâu hơn, muốn thật lâu thật dài, lâu đến tận miền cực lạc, tình nguyện quy theo tam bảo để luân hồi giải thoát.

Đáng giá biết bao đây?

Sau khi bọn họ kết hôn, có lúc Trần Phi Vũ sẽ chơi bóng cùng một đám học sinh cấp ba ở sân bóng rổ trong khu, nhìn qua như bạn đồng trang lứa. La Vân Hi đi ngang qua sẽ nhân tiện ngồi nhìn một lúc, Trần Phi Vũ kéo áo lên lau mồ hôi, thực sự rất đẹp trai.

Trần Phi Vũ giương mắt nhìn thấy y, mồ hôi chảy ròng ròng chạy tới đòi uống nước. Đám học sinh bên cạnh hò hét ầm lên, Trần Phi Vũ cười híp mắt nói hú quần què, đây là vợ tôi.

Trần Phi Vũ thường xuyên trễ hẹn. Lúc vào nói lúc đến bỗng nhiên có linh cảm, muốn vẽ ra trước nên đến muộn. Vẫn xin lỗi nên đưa y một đoá hoa.

Hoa hình như là tiện tay rút từ trong bình hoa ở studio, cầm giấy vẽ bọc đại lên. Qua loa thật, nhưng cũng đẹp thật, còn y thì luôn tha thứ cho hắn.

Lúc ở nhà Trần Phi Vũ sẽ làm bánh ngọt, nướng bánh bích quy, mùi thơm bay vào phòng sách.

Nếu y vừa lúc đi ra thì Trần Phi Vũ sẽ gọi y lại ăn. Trần Phi Vũ bảo y đừng ăn cái ở phía bên trái, hơi dính, không ngon bằng bên phải. Vậy nên bên trái hắn sẽ tự ăn, bên phải cho y hết.

Vai Trần Phi Vũ rất rộng, La Vân Hi thiếu cảm giác an toàn, thích vùi trong lồng ngực hắn ngủ. Trần Phi Vũ sẽ ôm y.

Từng cục đá nhỏ Trần Phi Vũ vô tâm ném ra lại gợn lên từng gợn sóng rung động đến sâu trong lòng La Vân Hi.

Y đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi, tình yêu là thần. Sau này y hiểu hắn, hiểu từ sự thiện lương cho đến mềm yếu, sự bình tĩnh và lạnh lùng hay khó chịu và hẹp hòi trong hắn, hắn còn trẻ quá, còn chưa hoàn thiện. Y biết hắn ngoài mặt không lạnh không nhạt, rất lịch sự, giấu hết những háo thắng và yêu hận phân minh sắc tựa dao vào trong. Y biết hắn hay nóng nảy, hay lỗ mãng.

Hắn tốt với y do hắn được dạy dỗ như vậy, là tính cách của người thiếu niên, y biết hắn cũng đối xử với người khác như thế, thậm chí có khả năng còn tốt hơn với y hàng trăm hàng nghìn lần. Hắn ham chơi lắm, sẽ không chịu quy phục. Người ta nói, nhìn kìa, thần cũng bị thương rồi. Nhưng rồi y vẫn yêu hắn, yêu hắn vô cùng.

[15]

Trần Phi Vũ nghe thấy câu "Ừ" của La Vân Hi, trong đầu như được lắp vào một cái điện thoại Nokia, vang lên ong ong, đập thủng một lỗ, hở hết ra.

Tuy rằng bọn họ hoàn toàn trái ngược, hắn cũng không có tình cảm với La Vân Hi. Nhưng hắn cảm thấy La Vân Hi là người rất tốt, vấn đề nằm ở mình, hắn vẫn còn hổ thẹn. Hắn vốn có thể tiếp thu việc ở bên La Vân Hi, hắn sắp nhanh chóng quen dần với việc ở bên La Vân Hi. Giờ đây gió thổi ào ào đến từ xa, lúc đi ngang qua hắn dường như đang nói, mày là thằng ngu, ngu ơi là ngu, ngu lắm...

Nếu không phải do chân La Vân Hi còn đau, hắn rất muốn, rất muốn, hắn cũng không nghĩ ra hắn có thể làm gì.

Trần Phi Vũ nói:

"Được thôi La Vân Hi, La Vân Hi anh giỏi lắm."

Hắn chầm chậm thở một hơi, hắn chỉ có thể nghĩ đến một việc thôi:

"Chúng ta ly hôn."

Nói xong đi luôn.

Vé chuyến tối nay của hắn còn đang định đổi, giờ tính thời gian đến vẫn còn kịp.

La Vân Hi không đi đường được, cũng không thể đuổi theo.

Y nhìn ra Trần Phi Vũ đang giận lắm

Y cũng biết Trần Phi Vũ không thể ly hôn với y, chỉ cần y không đồng ý.

Trần Phi Vũ sĩ diện lắm, chỉ cần y không đồng ý, Trần Phi Vũ sẽ không khiến mọi chuyện trở nên khó coi không nể mặt ai, không chắc Trần Phi Vũ còn luyến tiếc y.

Dù sao y còn có quyền ở bên Trần Phi Vũ suốt quãng đời còn lại. Bọn họ cái gì cũng thiếu, nhưng có nhiều thời gian.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net