Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Điện Thoại Phun Bong Bóng

Editor: DD

[18]

Trần Phi Vũ phân hoá năm mười tám tuổi, một mình ở nước Mỹ, nằm trong ký túc xá phát sốt suốt ba ngày.

Lần đầu tiên biết tình dục cũng có thể đi kèm với đau khổ, các cơ quan cảm thấy nóng bừng lên, đầu óc ùng ùng như có xe lửa nghiền ép.

Thẻ năm ở Brattle theatre của hắn sắp quá hạn, hai ngày nữa phải sang một chuyến, hình như có nghe nói sắp chiếu <The Hateful Eight>, mà nghĩ dù có là trăm kẻ ác đi chăng nữa thì cho bọn họ trải qua kỳ phân hoá khó khăn này một lần thì cũng yên nghỉ hết thôi.

Sau khi hắn chịu qua thì biết rằng đại khái ai chắc cũng chỉ giống hắn thôi, trải qua đau khổ thì nhìn thấy rằng trên thế giới không chỉ có những đoá hoa khô khan vô vị, phát hiện bạn nam bình thường nhất trong lớp cũng có hương vị có thể khiến hắn rùng mình.

Hắn tự nhìn lại hai năm này của mình, cũng xem là học tốt thì chậm mà học xấu thì nhanh. Boston là thành phố của tuổi trẻ, hắn và những người xung quanh ai cũng bị bản năng chi phối, bản năng khiến tất cả vượt qua tất cả, không hề dừng lại.

Hắn gặp được một vị giáo sư, nói rằng tình dục không phải những gì mà y theo đuổi, tình dục chỉ là hàng đi kèm với tình yêu thôi. Hắn không phản đối, bạn gặp được biển lớn rồi sẽ rất khó trở về bên suối nhỏ, linh hồn thú vị thì không giống bề ngoài, cái đẹp phải chọn một trong ngàn người thì mới không cô phụ tình dục.

La Vân Hi cực kỳ xinh đẹp.

Cười lên đẹp, khóc lên cũng đẹp.

Y sẽ khóc, không phải kiểu khóc sảng khoái kia, khóc đến mức nước mắt tuôn trào, khiến người khác nhìn qua là nghĩ ngay đến việc Trần Phi Vũ đang bắt nạt y, nhưng rõ ràng do chính y trêu chọc.

La Vân Hi chắc chắn không phát tình, Trần Phi Vũ cũng không phải không ngửi thấy, nhưng sao hắn có thể từ chối y chủ động mở chân ra cơ chứ. Hắn đỡ La Vân Hi ở trên tường đi vào, La Vân Hi lại bắt đầu khóc.

Trần Phi Vũ ôm y về phòng, tầng một có một căn phòng cho khách, lâu rồi không dọn, ghế sô pha trong phòng khách thì không dọn dẹp cẩn thận được. Thư phòng ở gần nhất, căn cứ của La Vân Hi, không có giường nhưng ghế chơi game của y cũng rất to.

Hắn ôm La Vân Hi đi tới đối với La Vân Hi đã là một cực hình, ôm hắn như bạch tuộc, chân của y cuốn chặt lấy eo của hắn, sợ mình rơi xuống hoặc sợ hắn đi ra ngoài. Trần Phi Vũ bóp lấy eo y, nhỏ đến mức cảm giác mạnh tay một tí thôi là sẽ gãy ra. Ai cũng như muốn nhào nặn người kia vào trong thân thể mình.

La Vân Hi ngồi trên đùi hắn, đưa lưng về phía màn hình máy tính y yêu nhất, tóc vẫn ướt chưa lau, buông xuống che khuất đôi mắt, từng tia sáng rõ ràng tạo nên tầng tầng ánh sáng mỏng tựa như dựa theo cái khuôn được tạo nên bằng CG. La Vân Hi ấn vai của hắn lại tự mình chuyển động, đưa lồng ngực run run rẩy rẩy trong không khí lạnh lẽo đến bên môi hắn. Bên trong có trái tim to bự đang nhảy lên, hắn tước bỏ tất cả vũ khí, thần phục trước cảnh xuân lung linh của vùng đất thiên thần.

Hắn chưa từng gặp được ai phù hợp với hắn hơn La Vân Hi.

Hoa dại ngoại trừ "Dã" ra thì không còn nơi nào có thể so sánh với La Vân Hi nữa. Hắn và La Vân Hi là hai đầu của khối xếp gỗ, ghép lại cùng nhau mới ra hình ra dạng.

Mà hồn về với hồn, thịt về với thịt, La Vân Hi ngoại trừ thân phận không "dã" thì tất cả những thứ còn lại không khác gì những người ngoài kia.

La Vân Hi xụi lơ trên người hắn, ngửi được hương bò sữa trên người hắn nồng đậm hơn, nhìn vào đôi mắt của hắn đưa ra một câu giải thích rất phù hợp với cái nhìn của chủ nghĩa duy tâm:

"Em thừa nhận đi, em thích anh."

Trần Phi Vũ ngước đầu hôn một cái lên chóp mũi của y:

"Anh, có bệnh."

La Vân Hi rất phóng khoáng:

"Anh đúng là mắc bệnh rồi, vậy nên em đúng là..."

Trần Phi Vũ đúng là không hề bình tĩnh, che miệng y lại, dùng môi của mình.

Mặc dù y không phát tình, vẫn có thể khiến hắn phát tình.

[19]

Trần Phi Vũ trong thời gian ngắn không có việc, cùng với La Vân Hi đúng là hai kẻ thất nghiệp, hôm đó sau khi kết thúc Trần Phi Vũ nhanh chóng dọn phòng cho khách ở tầng một, bọn họ sẽ không ngủ chung.

Ở trong nhà như hai dòng sông song song.

Trần Phi Vũ kéo rèm cửa sổ trong phòng khách mở máy chiếu xem phim tài liệu, xem từng chương trình của Warren, xem từ sáng đến tối, La Vân Hi trốn trong thư phòng chơi game, cũng chơi từ sáng đến tối luôn, cả nhà đen thùi lùi.

Thấy cũng sắp đủ giờ rồi La Vân Hi sẽ tự giác đi ra ngoài, cuộn trên sô pha, vùi mình bên cạnh hắn.

Hắn mở đến chương trình thời trang cao cấp Thu Đông năm 2016, chủ đề là Shakespeare, BGM là Romeo và Juliet, những cái này hắn cũng không cần nói cho La Vân Hi biết, La Vân Hi cũng có hiểu đâu, giống như Trần Phi Vũ cũng không hiểu bàn phím qwer ngoài đánh chữ ra thì còn làm được thêm gì vậy.

Bình thường trên sàn diễn chưa đi được qua ba người La Vân Hi đã ngủ, lúc y thiếp đi Trần Phi Vũ sẽ ấn tạm dừng đi nấu cơm, chờ La Vân Hi từ từ tỉnh lại là ăn được rồi.

Hôm nay thì khác, La Vân Hi nhỏ giọng nói, Romeo và Juliet.

Trần Phi Vũ quay đầu, anh biết?

La Vân Hi bất đắc dĩ, anh từng múa đó em.

Không kể có đăng đường nhập thất hay không thì từ khúc của Tchaikovsky cũng dường như trở thành kinh Thánh của người qua đường, dù không có cẩn thận ngân nga, nghe thấy thì tóm lại là ai cũng biết.

Nhưng cái này với y đúng là quen thuộc lắm, La Vân Hi nói, đã là chuyện từ rất lâu trước kia rồi, trường học bọn họ đẩy mạnh giao lưu giữa các chuyên ngành, để lớp của họ cùng vài ngành khác cùng viết kịch bản, tất cả các bạn nữ đều tranh vai Juliet.

Trần Phi Vũ học đại học được một nửa thì đã chuồn theo boss của hắn lặn mất tiêu, nghe cũng thấy vui vui, hỏi y:

"Sau đó thì sao?"

La Vân Hi nói:

"Sau đó à," – Y ngừng lại một lúc, nói – "Anh diễn Juliet."

Trần Phi Vũ choáng váng.

La Vân Hi nói:

"Biết Swan Lake bản nam không?"

Trần Phi Vũ sững sờ gật gật đầu, La Vân Hi nói:

"Đại khái là vậy đó."

La Vân Hi:

"Giảng viên xây dựng bộ kịch này, hoàn toàn không hiểu chút gì về ba-lê, nhưng lại cực kỳ thích mấy bạn nam đẹp trai hẹn hò yêu đương. Anh không cẩn thận, hơi đẹp hơn một tí."

Trần Phi Vũ trợn trắng mắt, La Vân Hi đúng là không bỏ qua một cơ hội nào để tự khen mình.

La Vân Hi nói:

"Thêm nữa, anh đói rồi."

Trần Phi Vũ nấu cơm không rửa bát, La Vân Hi cũng không rửa, y phụ trách bỏ vào máy rửa bát.

Nhưng gần đây chân của y không đi được, từ trước đến sau đều được Trần Phi Vũ xử lý hết rồi. Trần Phi Vũ lét lút quyết định sau này chỉ order đồ ăn ở bên ngoài. Nhưng lại nhận ra sau khi bọn họ về đây, hắn có thể ỉm đi không nói, coi như là đang thông cảm cho bệnh nhân.

Thời tiết tốt nhất vào mùa xuân là sau lúc này đây, không nóng không lạnh, gió đêm thong thả.

Lúc Trần Phi Vũ đi từ trong phòng bếp ra thấy La Vân Hi kéo rèm cửa sổ dày nặng, nhón chân đứng trên ban công, dựa vào cửa sổ không biết đang làm gì.

Vóc người La Vân Hi nhỏ, khiến y nhìn càng nhỏ hơn so với tuổi thật.

Nhìn y từ phía sau lưng, gầy đến mức có thể bị một cơn gió thôi bay, chỉ cần một giọt mưa là có thể ép y rơi vào trong bùn, nhưng chờ khi ánh mặt trời gọi tỉnh vạn vật, đoá hoa sẽ nở ra từ trong bụi trần.

Không biết có phải La Vân Hi bịa ra chuyện mình diễn Juliet hay không, đây thực sự là câu nói rất khiêu chiến trí tưởng tượng và khả năng tự kiềm chế.

Đúng lúc trí tưởng tượng của Trần Phi Vũ cực kỳ cao siêu, khả năng tự kiềm chế thì lại gần như bằng không. Nhìn thấy La Vân Hi đứng trên ban công, đã nghĩ ngay đến La Vân Hi đeo dây chuyền vàng dài, đi giày ống, vô cùng yêu kiều duỗi cánh tay mảnh khảnh ra hướng về phía Romeo đang bò lên trên ban công, nói, là ban đêm, tiết lộ bí mật nơi đáy lòng ta, xin đừng coi lời đồng ý của ta thành sự ngông cuồng vô liêm sỉ.

Khuôn mặt của Romeo phải là của mình.

Không phải hắn thừa nhận mình yêu y, mà là phát hiện ra La Vân Hi yêu mình.

Từ những manh mối đang có, do ban đêm tiết lộ bí mật nơi đáy lòng y, do La Vân Hi sau khi ngủ mỗi đêm lại lẩm nhẩm tên của hắn.

Tựa như giờ đây vậy —

"Trần Phi Vũ –"

La Vân Hi quay đầu lại gọi hắn, y gọi tên của hắn thật rành mạch, nhưng cứ như đang làm nũng, chữ nào cũng kéo dài âm.

Trần Phi Vũ bỗng rất sốt sắng mà đứng nghiêm tại chỗ.

Lại nghĩ, tui cũng không làm gì sai, căng thẳng làm gì chứ.

La Vân Hi nói:

"Trần Phi Vũ, nhìn dưới lầu có hai bé cún đang đánh nhau nè."

Biết bao tương tư không ngừng của Trần Phi Vũ, đối tượng tựa lá thu bị cơn gió thổi qua đang lay động lòng hắn, thì ra đang xem chó đánh nhau.

Hắn tức đến mức tí nữa thì mắng ra khỏi miệng, tui xem cái đầu anh í.

[20]

Trần Phi Vũ thực sự mở cửa sổ xem chó đánh nhau cùng y.

Hai con cún một đen một vàng, tình hình trận chiến cực kỳ gay cấn, cứ như hôm nay chúng ta sẽ một mất một còn ở luống hoa trong khu nhà này. Nhưng đánh đánh lại biến vị, bỗng nhiên lại thành mày đè tao tao đè mày.

La Vân Hi rút về, cảnh xuân của chó y không muốn xem lắm.

Trong lòng y cảm thán một câu, ôi sao mấy con chó này cũng không có tí nghị lực nào thế hả? Sao đến cả đánh nhau cũng không đánh xong được thế hả? Sao cả thế giới ai cũng đầy đầu toàn mấy chuyện yêu đương như y thể hả?

La Vân Hi nhảy nhảy hai bước, á một tiếng, Trần Phi Vũ hỏi y sao vậy, La Vân Hi cau mày nói đau chân. Trần Phi Vũ ôm y lên ghế sa lông luôn.

Cứ như mẹ già lải nhải vài câu, trật chân thì đừng có đứng mãi từ sáng đến tối như thế, giờ anh giỏi quá rồi đấy nhỉ?

Hồi trước Trần Phi Vũ chơi bóng cũng bong gân vài lần, coi như là bị bệnh lâu thì thành bác sĩ.

Động tác kéo cái chân bị trật của La Vân Hi lên đầu gối mình để xem thì lại rất nhẹ nhàng, mắt cá chân hơi hồng hồng.

La Vân Hi biết mình làm sai. Cũng không cam lòng trách móc Trần Phi Vũ nặng nề, Trần Phi Vũ ghét mình cũng được, chơi đùa ở bên ngoài cũng được, y có không hài lòng hơn nữa cũng chỉ có thể nhịn xuống. Không muốn kinh động Trần Phi Vũ, chờ chính hắn tình nguyện, y tốt như vậy, sớm muộn gì Trần Phi Vũ cũng sẽ thích mình.

Có lẽ Trần Phi Vũ đã bị kinh động, Trần Phi Vũ biết mình lừa hắn như vậy rồi.

Y còn không biết phải làm người yêu thế nào, Trần Phi Vũ sao vẫn còn có thể tốt với y đến thế?

Trần Phi Vũ nói:

"Tôi bôi cho anh thêm tí thuốc nữa là được." – Sau đó đứng lên định đi lấy.

La Vân Hi kéo lấy tay áo của hắn, Trần Phi Vũ dừng lại nhìn y.

Hắn có cơ hội để thích mình, nhưng lại không chọn thích mình, thì có hơi bi ai tựa Stellaris.

La Vân Hi nói ra chuyện bọn họ trốn tránh suốt hai ngày nay, đứng giữa phòng như một bức tượng:

"Thật sự, anh xin lỗi, về tất cả mọi chuyện."

La Vân Hi thở dài một hơi:

"Bởi vì anh quá thích em."

Trần Phi Vũ sửng sốt.

Biết là một chuyện, nghe y tự mình nói ra lại là một chuyện khác.

Tâm trạng của hắn phức tạp đến mức trên mười triệu dặm bầu trời có tuyết rơi giữa trời quang, có mưa gió, có trăng bên mây, tất cả đều đủ,

Đến mức biết La Vân Hi không đúng, cũng hoàn toàn không nói ra được một câu nặng lời.

Câu "Chúng ta thực sự ly hôn rồi" hắn chuẩn bị hàng trăm ngàn lần cũng không thể hoàn chỉnh nói ra.

La Vân Hi nhìn lanh lợi như thế, sao lại ngốc đến vậy hả?

Hắn cũng không phải chưa từng thấy người khác yêu thích La Vân Hi đến mức nào, La Vân Hi mở họp báo, chỉ chạm nhẹ lên tay một bạn fan thôi, cô bé ấy đã kích động đến mức nói năng lộn xộn, vui đến phát khóc.

Bao nhiêu người coi anh là đoá sen tuyết trên núi cao như vậy, anh cần gì phải miễn cưỡng đến trước mặt tôi làm bùn trên đế giày?

Hắn nghĩ đến đây cả trái tim nặng trĩu, nặng nề lắm, chìm xuống tận nơi dạ dày, ngâm vào trong dịch chua rồi lại ùng ục ùng ục nổi lên bong bóng thương tiếc. Hắn nghĩ, La Vân Hi đúng là đáng ghét, đáng trách nhưng tự dưng lại đáng yêu biết bao.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net