Cung Thượng Giác x Thượng Quan Thiển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đèn Khổng Minh là dùng để cầu nguyện.

Thế gian có rất người nhiều như vậy, những gì họ muốn, hoặc không muốn, cũng đều rất nhiều. Vậy nên đôi khi nghĩ bản thân không thể hoặc biết chắc mình không làm được, con người thường đem hi vọng gửi vào ngoại vật.

Đêm nay có đèn Khổng Minh, bóng đêm không còn tăm tối.

Cung Thượng Giác ngồi trên bậc thềm đá ở Giác cung, ngước nhìn đèn Khổng Minh bay đầy trời. Khi còn nhỏ, hắn cho rằng những thứ có thể sánh bước cùng với sao và mặt trăng này rất đẹp, sau này khi trưởng thành rồi cảm giác này cũng dần biến mất theo. Cung Thượng Giác không chớp mắt mà nhìn về phía xa, nơi đó không biết có bao nhiêu trản đèn, không biết cất giấu bao nhiêu nỗi lòng không thể nói rõ, nhưng lại không có một ngọn nào là của hắn. Bởi vì hắn không còn thấy những thứ này đẹp đẽ nữa, vì sau này Cung Thượng Giác hiểu rằng điều ước của hắn chỉ có thể thực hiện được bởi chính mình.

Cảm nhận được động tĩnh, Cung Thượng Giác ấn khóe mắt, bình tĩnh hỏi: "Nàng còn chưa ngủ sao?"

Thượng Quan Thiển còn cách Cung Thượng Giác một khoảng xa, nên nghe được câu hỏi của hắn cũng không vội trả lời, dừng chân lại và ngẩng đầu nhìn lên vào bầu trời đêm.

Trong Giác cung, ngọn đèn dầu ở gần đó chiếu sáng bóng dáng của hai người rất rõ ràng, quần áo của họ luôn là một tối một sáng nhìn lâu dần cũng cảm thấy tương xứng, góc độ ngẩng đầu cũng không sai biệt lắm, đoán chừng là cùng nhìn về một phương hướng.

Vừa đúng lúc này, khắp không gian đều là đèn Khổng Minh mang theo lời nguyện ước của vô số người. Thượng Quan Thiển im lặng thở dài, đột nhiên bước nhanh về phía trước. Tà váy trùng trùng điệp điệp dừng lại, nàng nhìn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của hắn rồi trực tiếp ngồi xuống cạnh Cung Thượng Giác.

"Gần đây không biết như thế nào, luôn cảm thấy tâm hỏa khô nóng, không ngủ được."

Mùi thơm thoang thoảng ập đến, Cung Thượng Giác cụp mắt hưởng thụ: "Trong sơn cốc chướng khí nặng, âm lãnh ẩm ướt, nàng vẫn là không quen."

Thượng Quan Thiển vuốt phẳng nếp áo, hai tay ôm đầu gối, quay đầu nhìn Cung Thượng Giác : "Giác công tử thì sao, sao chàng chưa ngủ?"

Thượng Quan Thiển hôm nay tư thái thả lỏng, tạm gác hết lại vẻ ngoài của một tiểu thư khuê các, những chiếc tua trên trâm cài tóc va vào nhau tạo ra tiếng động khe khẽ.

Có lẽ sự thong dong của nàng đã lây nhiễm sang cho hắn, Cung Thượng Giác thu lại vẻ mặt lạnh như băng, cười nói câu: "Ngắm đèn."

Thượng Quan Thiển chớp chớp mắt, lần đầu tiên ở trước mặt Cung Thượng Giác, nàng làm ra vẻ mặt ngạc nhiên không có chủ ý. Cung Thượng Giác có thể có một chút tâm tình này sao?

"Chàng nói...... thật à?" Thượng Quan Thiển vừa nói vừa nhếch miệng, thấy Cung Thượng Giác vô cùng nghiêm túc gật đầu cuối cùng vẫn nhịn không được bật cười ra tiếng:

"Khó tin được Giác công tử sẽ cảm thấy hứng thú với mấy thứ này đó. Chỉ là xem nhiều như vậy thì không thú vị, nếu không, chúng ta cũng thả một trản đèn Khổng Minh đi!"

Tư thế phóng khoáng, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh, mọi thứ hết thảy đều rất tự nhiên. Cung Thượng Giác nhìn Thượng Quan Thiển như vậy, đột nhiên nghi hoặc đây có phải thật sự là nàng hay không.

Nếu là thật, thì tốt quá.

Cung Thượng Giác cảm thấy chính mình bị ma xui quỷ khiến, thế nào lại đáp ứng với nàng. Nhìn bàn tay nàng cầm chiếc đèn Khổng Minh chỉ cách đầu ngón tay mình một sợi tóc, hắn chợt cảm thấy hụt hẫng.

Giống như muốn thoát ra khỏi loại cảm giác này, nhưng giống như lại có chút thích nó.

Bên cạnh có bút mực, Thượng Quan Thiển cầm bút nhìn chằm chằm vào khoảng trống trước mặt: "Để ta suy nghĩ một chút, à, Giác công tử nhất định sẽ viết ra một vài dã tâm của nam nhân, cho nên ta... ta sẽ viết về Giác công tử!"

Ở giữa bầu trời có một chiếc đèn Khổng Minh cỡ lớn, Cung Thượng Giác không nhìn rõ được vẻ mặt của Thượng Quan Thiển , nhưng chỉ nghe giọng điệu của nàng, hắn tựa hồ thấy có vài phần thật tình thật ý. Hắn mất tự nhiên mà cúi đầu, đáy lòng kích động càng ngày càng lớn. Hắn không thể kìm nén được, chỉ có thể dùng ngữ khí lãnh đạm ngụy trang.

"Viết gì về ta?"

"Bình yên và vui vẻ, được chứ?"

Cung Thượng Giác không nói gì. Thượng Quan Thiển cho rằng hắn không thích.

"Vậy..." Nàng đang suy nghĩ thì đột nhiên quay lại nhìn hắn:

"Sống lâu và khỏe mạnh, có được không?"

Đột nhiên không kịp phòng bị người đối diện.

Ánh sáng trắng dịu nhẹ của đèn Khổng Minh chiếu thẳng vào mặt Thượng Quan Thiển, nụ cười vốn đã tươi sáng của thiếu nữ lúc này như nhận được phúc lành vô song, vượt núi vượt biển, vượt qua chông gai, đi thẳng vào trái tim Cung Thượng Giác.

Không ngừng gợn sóng.

Cung Thượng Giác nhìn thẳng về phía Thượng Quan Thiển, dù cố gắng thế nào cũng không khỏi để lộ ra niềm vui trong đáy mắt, hắn vội vàng cụp mắt xuống, mân mê góc đèn Khổng Minh.

"Nàng không viết cho chính mình sao? Nàng không có mong muốn gì cho bản thân nàng à?"

"Ta? Ta có cha mẹ yêu thương, thân hữu làm bạn, hiện tại còn được như ý nguyện là gả cho Giác công tử." Thượng Quan Thiển đứng thẳng người, trốn ở sau đèn Khổng Minh, nghiêm túc nói từng chữ, như thể tất cả điều này đều là sự thật.

"Giác công tử, ta đã thực thỏa mãn rồi, về sau nguyện vọng của ta đều sẽ là về chàng, và chỉ có chàng." Thượng Quan Thiển nói xong liền nhúng nhúng mực, bắt đầu từng nét từng nét xác nhận lời thề của mình.

Có chút hoang đường, như thế nào nghe ra đều là hư tình giả ý, vậy mà Cung Thượng Giác lại quyết định tiếp nhận những lời nói của nàng.

Thật sự sẽ có người chỉ sống vì Cung Thượng Giác hắn sao?

Nếu có, vậy thật sự không tồi."

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net