Hạ chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vài lễ chế thế mà không có người phù hợp đến thực hiện cho hai người họ. Không có người thân trong nhà đến chải đầu cho tân nương, Cung Thượng Giác nhìn chiếc lược gỗ khắc hoa đặt trên bàn, biết rõ trong lòng nàng đang cảm thấy buồn bã.

"Không có mẹ nàng ở đây, ta giúp nàng chải đầu nhé."

Cả hai người đều không còn mẫu thân bên cạnh nữa, Cung Thượng Giác cầm chiếc lược gỗ, thanh âm trầm thấp.

"Một lược chải đến cùng, phú quý không cần lo."

Phú quý của Giác cung, dù nàng có tiêu sài thế nào Cung Thượng Giác cũng vui vẻ, bất luận là tơ lụa ngọc ngà, châu báu trang sức, Cung Thượng Giác hắn đều có cả.

"Hai lược chải đến cùng, vô bệnh lại vô ưu."

Tất cả ưu sầu của nàng đều được nam nhân này hóa giải, ở bên cạnh hắn, Thượng Quan Thiển yên tĩnh nhìn người đang chải tóc cho mình trong gương đồng, thậm chí mắt có hơi nóng lên, hắn chuyên chú cầm lược, cẩn thận chải tóc cho nàng.

"Ba lược chải đến cùng, vui vẻ và trường thọ."

Nguyên câu này vốn là "nhiều con và trường thọ", nhưng Cung Thượng Giác đã cố ý sửa lại, chỉ là không muốn nàng chịu cảnh vất vả sinh con, thuốc của Viễn Chủy đưa hắn cũng đã uống rồi, không muốn nàng chịu một chút tổn hại thân thể nào.

"Lại chải chải đến đuôi, cư án và tề mi."

(*Cư án tề mi: người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.)

Hắn đã ở trong gian phòng đơn giản kia, đã từng họa mày cho nàng, cầm sắt cùng minh, phu thê chi gian, tương kính yêu nhau.

"Hai chải chải đến đuôi, bỉ dực cùng song phi."

(*Bỉ dực cùng song phi: đôi chim liền cánh ngụ ý vợ chồng luôn sát cánh bên nhau)

"Đôi chim liền cánh cây liền cành, cùng nhau đầu bạc không chia xa." Hai trái tim hòa hợp , chính là một đôi chim bay ra khỏi gông cùm xiềng xích nhà giam, vốn dĩ bị ngăn cách bởi thiên sơn vạn thủy, nhưng cuối cùng vẫn nắm tay nhau, cùng đi qua quãng đời còn lại.

Hắn đích thân mặc áo cho tân nương của mình. Cung Thượng Giác cong lưng, tay đặt trên vai nàng, ngước mắt nhìn về phía gương đồng, hai đôi mắt cùng đối diện trong gương, Thượng Quan Thiển thanh tú lại xinh đẹp, lần đầu tiên mặc trang phục lộng lẫy như vậy, ngón tay Cung Thượng Giác cọ cọ vào má nàng, "Đẹp thật đấy."

Nữ nhân cười ngượng ngùng, rũ mắt xuống, hàng lông mi cong vút khẽ run rẩy, trong lòng có chút gấp gáp.

Cung Thượng Giác không nhìn nàng trang điểm nữa mà lui ra ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.

Người hẹn cuối hoàng hôn, mặt trời đã lặn, hắn tới đón thê tử của mình về nhà.

Cửa lại mở, hạ nhân đỡ tân nương đội khăn voan đi ra, hắn đón lấy tay nàng đưa nàng lên kiệu hoa.

Khăn voan màu đỏ rực che khuất tầm mắt, tua nhẹ lay động, khăn đội đầu này chính là nàng tự tay thêu, nàng thêu trên đó một đôi uyên ương.

"A Thiển, chúng ta về nhà thôi."

Nam nhân xoay người lên ngựa, thúc roi khởi hành, khuôn mặt thanh tuấn toát lên vẻ kiêu ngạo, khí phách cực kỳ hăng hái, xiêm y màu đỏ vậy mà rất hợp với Cung Thượng Giác.

Hắn cưỡi ngựa đi đầu đoàn, trên đầu tuấn mã cũng đeo một đóa hoa lụa đỏ rực, đón tân nương tử tiến vào Cung Môn.

Cô nương ngồi trong kiệu hoa, không nhịn được mà đưa tay lên sờ sờ má mình.

Khuyên tai của nàng lắc lư, ngọc trai đính trên gò má có hơi lạnh lẽo, đối lập với độ ấm trên gương mặt nàng. Đường đi tới Giác cung, nàng đã đi vô số lần.

Chỉ có lần này, là ngập tràn vui sướng.

_____

Huynh đệ trong Cung Môn không ít, nhưng thật sự không có mấy người dám nháo động phòng của Cung Thượng Giác, đưa người vào trong phòng, chỉ có Cung Tử Thương ngượng ngùng đột nhiên nhét một cuốn sách vào tay Cung Thượng Giác.

"Cất vào trong tay áo, cất nhanh đi." Cung Tử Thương thầm thì, lấy tay áo che nửa mặt có vài phần lén lén lút lút không rõ ý gì, "Đừng nói tỷ tỷ không giúp đệ đấy nhé, đệ phải cất kỹ vào đấy."

Cung Thượng Giác có vài phần nghi hoặc nhưng vẫn gật gật đầu cất cuốn sách vào trong tay áo trong ánh mắt vui mừng của Cung Tử Thương, bước về phía Cung Viễn Chủy đang đứng.

Ở đầu kia vẫn đang chờ hắn tới tiếp rượu.

Cung Viễn Chủy hôm nay mặc lên mình bộ xiêm y mà hắn cảm thấy đẹp nhất, nói ra có chút ngượng ngùng, đại hôn của ca ca và tẩu tẩu, trong lòng hắn nói không rõ có tư vị gì.

Giác cung vốn quanh năm quạnh quẽ, hiện tại lại vô cùng náo nhiệt, chỉ còn Chủy cung của hắn lẻ loi một mình, nhưng mà hắn có một cô cháu gái nhỏ nên cũng không đến nỗi tệ lắm.

Cung Thượng Giác và đệ đệ cùng nhìn nhau cười, Cung Viễn Chủy rót cho hắn một chén rượu, "Ca ca, đệ kính huynh."

Kính hắn năm tháng sau này, hết thảy đều trôi chảy.

Cũng kính hắn mấy năm qua chiếu cố, huynh đệ chi gian, không cần nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt, một chén rượu là có thể cất chứa toàn bộ cảm kích và kính trọng.

Cung Thượng Giác vỗ vỗ vai hắn, "Đợi ta đưa tẩu tẩu của đệ đến đây."

______

Hắn sải bước hướng vào trong phòng, bước chân nhẹ nhàng và vui sướng không nói nên lời.

Trong phòng bày biện một màu đỏ rực, trên tường dán chữ "hỷ", chăn bông thêu đôi uyên ương, trên giường đang có người ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn, hắn nhấc nhẹ bước chân.

Thị nữ đem gậy bạch ngọc đưa tới cho Cung Thượng Giác.

Nhấc khăn voan, trải nghiệm này thật là mới lạ.

Cung Thượng Giác nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng dưới ánh nến, Thượng Quan Thiển ngước mắt về phía hắn, nàng nhấp môi khiến son môi bị dính ra ngoài một chút, hắn vươn ngón tay ra, bàn tay có một tầng chai mỏng cọ nhẹ môi dưới của nàng, gợn lên sóng nhẹ.

Nàng hơi mở miệng, có phần kinh ngạc nhìn hắn, con ngươi lấp lánh, mỹ nhân dưới ánh đèn thật sự kinh diễm, nàng đẹp đến vậy khiến hắn có ý nghĩ muốn giấu riêng cho mình.

Ánh mắt nam nhân quá thẳng thắn, ngón tay nàng vân vê cổ tay áo, có hơi gấp gáp hỏi, "A Niệm đâu?"

Cung Thượng Giác cười khẽ, thu hồi ánh mắt thưởng thức mà trả lời nàng: "Ở chỗ trưởng lão rồi."

Mấy người trưởng lão cùng với một đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, có cảm giác thân thiết không màng thế hệ khó nói nên lời.

Hắn lại đưa tay, "Đi ra ngoài xem thử nhé?"

Trong yến hội, không có quy định nữ quyến không thể xuất hiện, Thượng Quan Thiển gật gật đầu, ngón tay trắng nõn mềm mại đáp trong lòng bàn tay của hắn, Cung Thượng Giác ra sức nắm lấy.

Khi nàng đứng dậy lực đạo đột nhiên tăng thêm, chân dẫm phải váy, ngay lập tức ngã vào trong lòng ngực hắn, Cung Thượng Giác ôm trọn nàng vào lòng, Thượng Quan Thiển nắm lấy tay áo hắn, nghe lồng ngực hắn chấn động sung sướng cười ra tiếng, lỗ tai có chút ngứa nên không nhịn được ý muốn đưa tay lên sờ.

"Cẩn thận một chút." Cung Thượng Giác vững tay ôm lấy eo nàng, "Đi thôi, A Thiển."

Thượng Quan Thiển bám lấy cổ tay hắn, cùng hắn đi ra cửa phòng.

Bên ngoài treo đầy đèn lồng, toàn cung đều sáng sủa náo nhiệt.

Lần đầu tiên Giác cung lại có đông người và ồn ào đến thế.

Cung Tử Thương ghé vào bên cạnh Cung Viễn Chuỷ, mấy huynh đệ đều tụ tập cùng một chỗ, Vân Vi Sam đang chơi cùng A Niệm với Cung Tử Vũ, A Niệm tóm lấy râu của Trưởng lão, ông hét lên một tiếng "ai da", suýt nữa khiến Cung Tử Vũ bật cười ra tiếng, Vân Vi Sam cũng thấy buồn cười, dáng vẻ hoà thuận này thật khiến người ta nảy sinh vui mừng.

Trong sân mọi người đều cười nói vui vẻ.

Cung Tử Thương nhìn dáng vẻ cẩn thận nắm tay người của Cung Thượng Giác kia, nàng nâng chén rượu chống cằm tới gần Cung Viễn Chuỷ, "Ca ca của đệ giống như công chúa đang đi hoà thân vậy."

Vẻ mặt tươi cười của Cung Viễn Chuỷ cứng đờ, cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin được, sau đó đột nhiên quay mặt lại nhìn đôi phu thê tân hôn đang đi tới.

Giống thật đấy, Vô Phong và Cung Môn liên hôn, lại nói tiếp, Cung Thượng Giác xác thật rất giống công chúa đi hoà thân.

"Ít nhiều vẫn là cha quý nhờ con." Cung Tử Thương lại phun ra một câu nói nhảm, Cung Viễn Chuỷ nghe thế chân mày liền nhảy dựng, cảm thấy trong lòng như có cái gì đó sụp đổ.

Cung Tử Thương đang nói nhăng nói quậy gây hiểu lầm đến cực điểm đấy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net