Hạ chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn khẽ cau mày, "Thu cung đồ", "Hai mươi bốn cách" cái gì vớ va vớ vẩn thế này, sách này vừa nhìn là biết là mấy quyển mà Cung Tử Thương nhét vào tay áo hắn, cũng đúng, trừ nàng ấy ra, chẳng ai mua mấy thứ này cả.

Chỉ là lật vài trang, nhưng thật ra hắn đã đoán ra được ý vị trong đó, có hơi bị mê hoặc, lúc này hốt hoảng liền ngửi được mùi hương dịu dàng của nữ nhi.

Nàng đang đứng ở cửa.

"Đây không phải y phục của thiếp." Chân tay nàng có phần luống cuống, cổ áo mở rộng ra, xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra ngoài một nửa, tay áo dài quá một khúc nhưng nàng không xắn lên, quần bên dưới cũng bị dài phải kéo lại, có vẻ như quần áo đã bị thị nữ nhầm lẫn ở đâu đó rồi.

Nhưng màu đỏ rực này khiến người nàng trắng phát sáng như bạch ngọc.

Nàng mặc áo ngủ to rộng, nhìn giống như là đang mặc áo của hắn vậy, nhưng hắn đâu có quần áo màu đỏ nào đâu.

Đây là quà tân hôn do Cung Tử Thương nghe nói hắn thích đỗ quyên nên đi tìm thợ may cho hắn suốt ngày đêm để kịp đúng ngày. Trên áo ngủ màu đỏ rực thêu mấy đóa đỗ quyên trắng, khiến hạ nhân hiểu lầm là y phục của nàng.

Con ngươi Cung Thượng Giác ngày càng tối lại, nhìn dáng vẻ đáng thương khổ sở đang đứng im tại chỗ trước mặt kia, trong lòng thầm nghĩ Cung Tử Thương đúng là giỏi tặng quà.

Cung Thượng Giác gõ nhẹ ngón tay ở trên đùi, dường như đang suy tư gì đó rồi sau đó nâng tay gọi, "A Thiển, lại đây."

Thượng Quan Thiển lại càng sửng sốt, hắn gọi quá câu dẫn rồi, nàng do dự đứng yên tại chỗ dậm dậm chân, cắn môi mãi mới nói: "A Niệm không có thiếp sẽ không ngủ được, để thiếp đi tìm A Niệm, mang con bé về đây."

Lý do này chẳng thuyết phục, A Niệm vốn đã ngủ một mình từ lâu rồi còn thường đến các cung khác ngủ lại đó. Nàng đây chính là tướng sĩ vừa mới lâm trận đã định bỏ chạy.

Từ khi biết được những ý niệm thương tiếc và sự coi trọng với hôn sự ở trong lòng hắn, nàng thường xuyên trêu chọc hắn trước lễ thành thân, đến lúc này lại thấy hối hận muốn rút lại rồi.

Cung Thượng Giác đứng dậy, nàng thoáng nhìn qua khoé mắt duỗi tay định mở cửa, ngay lập tức người đã bị bế lên không trung, Thượng Quan Thiển nhỏ giọng kinh hô, hoảng loạn ngẩng đầu lên nhìn cằm của nam nhân này, rụt vai lại: "Hay là để lần tới đi được không?"

"Không được." Cung Thượng Giác nhướn mày.

___

Tối nay đỗ quyên nở hoa, sương rơi càng đậm, vài giọt nước dính ướt cánh hoa, cánh hoa có chút bất lực đón nhận càng nhiều sương sớm nhất có thể, rốt cuộc không kham nổi sức nặng mà chảy xuống.

Một đêm hoa nở, không hề có mưa rền gió dữ, chỉ có từng trận gió xuân lôi cuốn theo hương hoa, cánh hoa dưới ánh trăng gần như là trong suốt.

Một đêm nến đỏ, sáp hồng nhỏ giọt xuống chân cán dính liền với nhau khiến bấc đèn càng đốt càng cháy sáng.

Cùng với đó là giọng nói dỗ dành của nam nhân, hắn nói: "Ngủ đi."

Ngoài trời đang sáng dần.

Cuối cùng cũng đao kiếm thu binh, bị nàng trêu chọc ẩn nhẫn gần một năm, làm sao có thể giải quyết xong trong một đêm được.

Bọn họ còn có vô số ngày rộng đêm dài ở phía trước.

___

Đó một sáng sớm còn hơi sương sau ngày hôn lễ, A Niệm đang nằm trong lòng nàng ngủ say giấc, tiếng vó ngựa lộc cộc, bánh xe lăn trên mặt đất ướt để lại những vệt dài ngoằng.

Trong trấn nhỏ sớm đã có người mở quán, tiếng la hét và tiếng rao hàng nối tiếp nhau.

Nàng xốc mành lên, nhìn lại nơi mình từng sống mấy tháng cách đó không xa.

Trên núi yên tĩnh, Cung Thượng Giác khoác thêm cho Thượng Quan Thiển một chiếc áo choàng, cùng nàng hướng mắt nhìn về phía xa.

"A Thiển, nếu có kiếp sau, nàng sẽ lựa chọn thế nào?"

"Đương nhiên là tự do phóng ngựa, khoái ý giang hồ rồi."

"Không có ta à?"

"Cũng không phải không thể cùng chàng quay về Cung Môn, nhưng mà chàng nhất định phải đối tốt với thiếp thì thiếp mới về."

A Niệm đang ngủ say trong lồng ngực cọ cọ nàng, Thượng Quan Thiển cười khẽ cúi đầu hôn hôn lên chóp mũi con bé, "Đương nhiên còn có A Niệm của chúng ta nữa."

Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net