Nhật ký nuôi dưỡng hồ ly🦊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn hồ ly Thượng Quan Thiển.
_________________

01.

Chuyển vào Giác cung đối với Thượng Quan Thiển cũng chẳng phải chuyện vui sướng gì. Cung Viễn Chuỷ gây khó dễ và sự thiên vị của Cung Thượng Giác đều nằm trong dự tính của nàng, chỉ có duy nhất việc Cung Thượng Giác chưa từng động lòng trước những giọt nước mắt của nàng khiến Thượng Quan Thiển có cảm thấy đôi chút thất bại.

Cung Nhị tiên sinh đối xử với người ngoài Cung Môn, quả thật cực kỳ lạnh lùng, còn tệ hơn so với lời đồn.

Mà Thượng Quan Thiển, người sắp trở thành Cung chủ Phu nhân Giác cung, mới tới được vài ngày đã được hưởng thụ "nửa cái" đãi ngộ đặc thù của Cung Thượng Giác dành cho người trong Cung Môn rồi.

Ví dụ như ở đằng sau Cung Viễn Chuỷ đang nghênh ngang đi qua, nàng định đưa tay lau nước mắt, lại thấy xuất hiện bàn tay khớp xương rõ ràng đưa một chiếc khăn tay thêu sạch sẽ tới trước mặt nàng.

Ví dụ như sau khi Cung Thượng Giác cáo từ, nàng đi đến sát cạnh cửa, vậy mà nghe thấy có người thấp giọng dặn dò hạ nhân nhớ phải mang bữa tối trong phòng của Thượng Quan cô nương đi hâm nóng lại.

02.

Thượng Quan Thiển không chắc là Cung Thượng Giác có vừa lòng với cơm canh nàng nấu hay không nữa.

Cung Viễn Chuỷ thật ra rất thích ăn, tuy miệng cứ nói là có độc nhưng dù sao vẫn là tâm tính trẻ con, yêu ghét rất rõ ràng. Hỏi hắn một câu "Vị như thế nào?" thì cho dù có không tình nguyện đến mấy vẫn lúng túng nói một câu: "Miễn cưỡng có thể ăn được."

Cung Thượng Giác thì khác, lòng hắn vốn thâm sâu khó lường, lại không cho Thượng Quan Thiển tự tiện suy đoán, cho nên nàng thường xuyên hỏi Cung Viễn Chuỷ nhưng thật ra là đang âm thầm chờ đợi phản ứng của Cung Thượng Giác.

Nhưng rất nhanh đã bị hắn phát hiện đang nhìn trộm, Cung Thượng Giác buông chén, khoé miệng ý cười không rõ ràng, hỏi:

"Sao vậy, Thượng Quan cô nương không tin tưởng vào trù nghệ của chính mình hay sao?"

"Ta sợ không hợp khẩu vị của Giác công tử, nếu Giác công tử không thích thì không cần miễn cưỡng, lần sau ta sẽ không làm nữa."

"Đúng thật sự là không cần."

Lông mi Thượng Quan Thiển run rẩy, nàng rũ mắt xuống che đi sự thất vọng nhất thời, vội vàng điều chỉnh biểu cảm, đang chuẩn bị nở nụ cười chuẩn mực đáp lại thì bị cắt ngang.

"Nàng là tân nương do ta chọn, là Cung chủ Phu nhân tương lai của Giác cung, không cần miễn cưỡng chính bản thân mình ngày ngày xuống bếp, còn gây ra những vết thương không đáng có."

"Nấu cơm thôi mà cũng để bị thương, thật vô dụng."

Thượng Quan Thiển đang cảm động còn chưa kịp nói gì đã bị mấy lời của Cung Viễn Chuỷ phá đám, nàng đành phải học theo Cung Thượng Giác gắp rất nhiều đồ ăn vào chén tên đệ đệ này, chỉ mong có thể lấp đầy cái miệng không biết điều của hắn.

"Cảm ơn Giác công tử và Chuỷ công tử quan tâm, sau này ta sẽ chú ý hơn."

03.

Cung Thượng Giác luôn luôn bận rộn không ngừng.

Cung Môn sảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại tất cả sự vụ lớn nhỏ đều phải để tự hắn qua tay giải quyết mới yên tâm được, thế nên đèn nến tẩm cung thường xuyên châm đến tận bình minh.

Thượng Quan Thiển giúp hắn mài mực, có đôi lúc nhìn góc nghiêng của Cung Thượng Giác mà nghĩ thầm: Đã bận túi bụi như thế rồi mà vẫn còn thừa sức để duy trì cảnh giác với mình vậy sao?

Hương nguyệt quế hấp dẫn người, bình thường Thượng Quan Thiển hay đi ngủ sớm nên không bao lâu sau liền thấy buồn ngủ, mông lung gục xuống bàn. Theo tập tính của thích khách, đáng lẽ ra lúc này nàng phải ép mình thanh tỉnh rồi xin cáo lui, dù sao nàng cũng phải luôn phải giữ  tỉnh táo trước mặt Cung Thượng Giác.

Bọn họ là những người giống nhau.

Nhưng khi Cung Thượng Giác tiến lại gần, ngắm nhìn nàng ngủ trong chốc lát mới lấy chiếc áo choàng cạnh bàn giũ ra khoác trên người Thượng Quan Thiển, vòng một tay bế nàng lên đi ra ngoài.

Gió đêm lạnh lẽo bị áo choàng ngăn lại bên ngoài, khi hắn đặt Thượng Quan Thiển xuống chiếc giường mềm mại bên dưới thì nàng gần như đã tỉnh, đợi Cung Thượng Giác đi xa mới mở mắt, lôi kéo lại chăn bông.

Nhớ tới động tác nhẹ nhàng khi đắp kín chăn cho nàng của người nọ, Thượng Quan Thiển có phần tin tưởng là nàng đã thực sự khiến hắn lơ là cảnh giác trong chốc lát.

04.

Thượng Quan Thiển không thích chăm sóc hoa cỏ.

Vì lấy lòng Cung Thượng Giác nàng đã  chăm chỉ nghiên cứu mà vẫn không có hứng thú với những công việc nặng nhọc và nhàm chán như tưới nước và xới đất.

Nhưng nàng vẫn kiên trì làm như cũ, những việc nàng có thể tự do không muốn làm nếu không thích thật sự quá xa xỉ.

Vào một ngày nào đó, khi nàng mặt mày dính bẩn xám xịt mà bỏ dở công việc, thì bỗng một cảm giác mát lạnh đột nhiên xuất hiện trên mặt nàng.

Chiếc khăn tay ẩm đã được vắt sạch nước, còn Cung Thượng Giác đang cẩn thẩn lau đi những vết bẩn lấm lem, khuôn mặt tú lệ trắng nõn đang dần dần được khôi phục lại về ban đầu từng chút một.

Trong mắt Thượng Quan Thiển chứa một hồ nước sáng lấp lánh mà đong đầy, dáng vẻ Cung Thượng Giác chuyên chú, ôn nhu không giống như là đang giả bộ.

"Việc này cứ để đấy cho người hầu, nàng không cần tự tay làm lấy đâu."

"Hoa đỗ quyên này nở đẹp quá, ta ngắm rất vui nên không hề thấy mệt."

"Đúng là không tồi, liếc mắt một cái liền có thể trông thấy rồi."

Cung Thượng Giác thu hồi khăn tay rồi xoay người đi về hướng tẩm cung, Thượng Quan Thiển đứng yên tại chỗ, một thân áo trắng bồng bềnh, ánh mắt lưu luyến bóng dáng của hắn, muốn hỏi nhưng lại không cất lời.

Liếc mắt một cái liền có thể trông thấy, là hoa, hay là người.

05.

Vân Vi Sam càng ngày càng khó gặp.

Cung Tử Vũ chăm sóc nàng ấy rất kỹ lưỡng, theo lý mà nói Thượng Quan Thiển nên chúc mừng nàng ấy tới gần với thành công của nhiệm vụ thêm một bước, nhưng mà nàng thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện riêng với Vân Vi Sam nữa.

Một ngày nọ, các Trưởng lão triệu tập con cháu Cung Môn tới Điện Chấp Nhận bàn nghị sự, nàng dùng cơm xong liền đi tới Vũ cung.

Vân Vi Sam chuẩn bị sẵn trà nước, hiển nhiên đoán được nàng sẽ đến. Hai người trò chuyện suốt cả buổi chiều, ngoài cửa sổ nổi gió lớn mưa rơi từ lúc nào không hay, Vân Vi Sam tiễn nàng đến cửa, đưa cho nàng một cái ô, lại lấy thêm một cái cho bản thân, cùng nàng sóng vai sánh bước ra ngoài.

"Tỷ định đi đón Cung Tử Vũ về à?"

"Ừm."

"Ta đi cùng với tỷ tỷ."

Không biết Thượng Quan Thiển nghĩ gì trong đầu, duỗi tay ôm lấy Vân Vi Sam, cũng không nhận lấy cái ô nàng ấy đưa.

"Cô có ý gì?"

"Nói không chừng cũng sẽ có người đến đón ta về đó."

"Xem ra hắn đối xử với cô không tồi nhỉ."

"Vẫn không bằng Cung Tử Vũ đối với tỷ đâu."

Bước chân Vân Vi Sam dừng lại, có vài phần kinh ngạc nghiêng đầu nhìn nàng, nhưng một lát sau lại chậm rãi nở một nụ cười nhẹ.

"Cô đã so sánh như thế, vậy là trong hai người, ít nhất có một người đã động tâm rồi."

06.

Thượng Quan Thiển bóng gió hỏi Cung Viễn Chuỷ:

"Chuỷ công tử sao ngày nào cũng chạy tới Giác cung vậy? Ở Chuỷ cung có gì không thoải mái sao?"

Cung Viễn Chuỷ trừng mắt liếc nàng một cái, định lập tức mở miệng trào phúng nhưng lại nhớ tới ca ca từng dặn không được tranh cãi nhiều lời với nàng nên đành hậm hực nuốt xuống, giọng điệu tươi cười nhưng không có tí thiện ý nào.

"Đương nhiên là vì ca ca ta ở đây, chẳng lẽ lại là vì cô sao?"

"Chuỷ công tử nói sai rồi, phu thê vốn dĩ là một thể."

"Hai người còn chưa thành thân đâu."

"Không thành thân thì không được tính là một thể hay sao?"

Cung Viễn Chuỷ vừa buồn bực vừa nghi hoặc, đang muốn nổi giận với nữ nhân mồm mép sắc bén trước mặt này thì đột nhiên bị một lực mạnh xách ngược ra phía sau, tạo một khoảng cách an toàn với Thượng Quan Thiển.

"Viễn Chuỷ đệ đệ còn nhỏ, nàng cùng nó nói mấy chuyện này để làm gì?"

Trên mặt Cung Thượng Giác không thể hiện rõ biểu tình gì, lời này là nói cho Thượng Quan Thiển nghe nhưng ánh mắt lại dừng trên gương mặt của Cung Viễn Chuỷ, mang theo ý vị trấn an.

"Ca ca, đệ không còn nhỏ nữa, đệ sắp cập quan rồi."

*Lễ cập quan hay còn gọi là lễ đội mũ. Ngày xưa khi con trai đến tuổi hai mươi sẽ tiến hành lễ đội mũ, sau đó sẽ gọi là tuổi "Nhược quán" (弱冠), chưa đến hai mươi thì gọi là tuổi "Vị quán" (未冠).

"Như vậy đi, Viễn Chuỷ đệ đệ cũng nên suy tính cho việc hôn phối thôi nhỉ, ta cũng có biết vài vị tiểu thư học tài hiểu biết rộng..."

Rốt cuộc thì Cung Viễn Chuỷ cũng không nghe nổi nữa, thậm chí lười so đo chỉnh sửa lại xưng hô với nữ nhân này, phất tay áo bỏ đi, bóng dáng vẫn còn lửa giận sót lại chưa tiêu tan.

"Viễn Chuỷ đệ đệ, hôm nay có cần phần lại bữa tối cho đệ không?"

"Không cần!"

"Nàng trêu chọc đệ ấy để làm gì?"

"Ta thấy Chuỷ công tử có chút buồn khi chờ Giác công tử rất lâu rồi, nên muốn nói chuyện cùng đệ ấy một lúc."

Cung Thượng Giác mới từ bên ngoài trở về, Thượng Quan Thiển thay hắn cởi áo ngoài treo lên bình phong, sau đó muốn đưa tay cởi đai lưng áo trong của hắn thì đôi tay lại bị kiềm trụ kéo về trước người.

Cung Thượng Giác cởi phát quan, vài sợi tóc dài phất qua sườn má nàng, kích thích cảm giác ngứa ngáy.

"Vậy nếu Thượng Quan cô nương không ngại thì nói thử xem, thế nào là phu thê nhất thể?"

Mặt Thượng Quan Thiển lập tức đỏ bừng, run rẩy không thể rút tay lại, đánh bạo ngước mắt lên nhìn Cung Thượng Giác, thấy hai bên tai hắn cũng hơi ửng đỏ.

Vẻ mặt bình tĩnh của Cung Nhị tiên sinh có phần rạn nứt, Thượng Quan Thiển vừa vui mừng vừa tò mò, thậm chí còn không thèm nghĩ đến hậu quả sau này khi ghé sát vào tai hắn mà chỉ hành động theo trái tim mình.

"Đương nhiên là phu vi thê cương."

*"Phu vi thê cương" trong Tam cương: "Quân vi thần cương, Phụ vi tử cương, Phu vi thê cương" (Vua làm mẫu mực cho bề tôi, Cha làm mẫu mực cho con cái, Chồng làm mẫu mực cho vợ)

Ngày hôm sau lần đầu tiên Thượng Quan Thiển ngủ đến quá trưa, khi tỉnh dậy toàn thân đau nhức bủn rủn, trong lòng vẫn còn nguyên cảm giác sợ hãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net