Chap 04: Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 04: Tôi

------------------------------------

.

.

_Trả lời thành thật với tớ… cậu yêu Sakura không?

_Tớ về Hongkong là để bình tâm suy nghĩ điều đó… tớ nhận ra mình rất yêu cô ấy.

_Được, đừng gặp Sakura trước đêm giao thừa.

_Hiểu rồi… cám ơn rất nhiều, Eriol.

.

.

------------------------------------

Đêm 23 tháng 12 năm 2005

…Từ ốc đảo giam cầm một cô gái…

_...theo giao ước Sakura ra lệnh, giải trừ phong ấn.

Không tác dụng

Những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán, đôi bàn tay cầm quyền trượng rướm máu.

Khóc!!!

_Cậu đã cố hết sức rồi, Sakura. Triệu hồi một lúc nhiều Sakura Card như thế…

_Không, Kero, hãy giúp tớ… tớ không được gục ngã…

_Nhưng cậu phải biết đây không phải là việc cậu có thể sử dụng các Sakura Card.

_Những Clow card sót lại… những phần tử đáng nguyền rủa của nhân loại… chẳng lẽ tớ không làm được sao…

Gục ngã…

Đôi mắt khép lại trong màn lệ nhòe!

.

.

.

… Hạnh phúc thật sự của cô là gì…

…Là điều khiến tôi thõa mãn…

…Thế điều đó là gì…

.

.

.

…Tôi không cần thiết phải trả lời…

… Để tôi nói cho cô biết nhé, hạnh phúc của tôi là khi thấy mọi người vui vẻ…

…Kẻ bại trận không nên dạy người khác…

.

.

.

… Sai rồi, cô mới là kẻ bại trận chứ…

…Thật thế ư?...

…Cô tìm hạnh phúc trong đau khổ của cuộc đời, nghĩ thế là bảo rằng cô thua rồi…

.

.

.

…Im đi, im đi, im đi…

…Thức tỉnh đi, một con người khác của tôi…

------------------------------

_Ai thế? Ai khiến mình run sợ đến thế?

…Một con người khác của tôi…

_Không đúng, mình là Sakura, mình là duy nhất.

Hoảng loạn trong bóng tối và giấc mơ đó, Sakura huơ tay làm rơi con búp bê của Tomoyo tặng cô.

_Light.

Trong tay cô là chiếc quyền trượng phép thuật của những vì sao. Căn phòng sáng bừng lên…

Con búp bê nằm dưới đất có những hình ảnh kì dị

Nó khóc…

Sakura lùi lại, lùi thật xa, cô không muốn thấy nó. Chợt cô vấp một cái gì đó dưới sàn… ngã ra cửa sổ.

_A A A!!!

…Time…

Ánh kim của lưỡi kiếm.

_S…

Ánh sáng vàng bao trùm không gian. Ngưng đọng.

--------------------------------------------------

Sáng 24 tháng 12 năm 2005

Không khí giáng sinh tràn ngập khắp đường phố.

Nhà Daidouji…

_Trà nóng đây.

_Cám ơn em.

Eriol đỡ lấy tách trà, nở nụ cười cảm ơn với Tomoyo

Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, mở cái hộp trên bàn ra.

_Đây là toàn bộ cảnh chiến đấu của Sakura mà em đã quay được từ hồi tiểu học, là tất cả những thứ anh cần.

Trong hộp có một chồng đĩa và rất nhiều thẻ nhớ. Chúng là vật mà Tomoyo xem như gia tài và rất quý trọng.

_Cám ơn em, Tomoyo.

_Không ạ, nếu giúp được Sakura thì thế có đáng là bao.

Cô mỉm cười, trông Tomoyo rất hy vọng nhưng cũng khổ tâm. Ai cũng biết Tomoyo yêu quý Sakura như thế nào. Nhưng sự việc vừa rồi khiến cô rất đau.

_Nghe này Tomoyo, em phải chuẩn bị tinh thần.

_Vâng!

----------------------------------------

_Thế là thế nào. Sao không ai báo cho em biết thế?

_Anh tưởng em sẽ khó chịu như những ngày qua nên…

_Gì chứ, anh nói em như thế đấy à?

_Thôi đi, đừng ương bướng nữa, cứ nghĩ đến việc em gái mình biến thành một cái gì đó… em có biết anh bực bội thế nào không?

_À vâng, thế anh chẳng muốn nhìn thấy em nữa à? Vậy chào anh nhé.

Giáng sinh…

Tôi ghét ngày này.

Ngày tôi phải đau

--------------------------------

Ngoài đường, mọi người đi bên nhau trong trời tuyết lạnh. Nhưng cảm giác rằng họ đang rất ấm vì được ở bên cạnh người mình yêu thương.

Họ nói cười vui vẻ, đôi mắt họ ánh lên cái gọi là “hạnh phúc”

Tuyết rơi dày trên đất.

Sakura dùng “Fly” bay đến đỉnh tháp Tokyo.

Vị trí cao nhất trong thành phố, cô ngắm nhìn những thực thể nhỏ bé dưới chân mình. Cao ngạo mà mỉm cười…

Nụ cười đó chưa ai từng thấy ở Sakura trước đây. Rất khác.

Tớ nghe nói Tomoyo và Eriol senpai hẹn hò tối nay đấy

Phải, hai người họ rất đẹp đôi mà

Nhưng có ai đó đồn là Eriol senpai thích Sakura 

_Dối trá

Touya này, tối nay cậu có bận không

Để đón giáng sinh với cậu à?

Ừ!

_Những thứ của mình…

Nghe này, anh định sẽ rủ em đi chung…

(…anh Touya…)

Bọn tớ muốn có mặt cậu…

( …Tomoyo…)

Đây là cuộc hẹn của hai người mà, sao lại rủ Sakura

(…người bạn cùng lớp…)

_Ngươi muốn gì khi nói thế? Được, ta sẽ cô đơn, nhưng ngươi sẽ chìm trong địa ngục.

Cô nắm chắc trong tay quyền trượng…

_Panic, bao trùm bóng đêm, che lấp hạnh phúc, mang đến bất hạnh cho ta.

Phẫn nộ…

Không kịp đè nén…

Căm giận…

Panic thoát ra khỏi phong ấn, bay xuống phía dưới tháp hòa cùng màn đêm mang đến một bóng tối lạnh lẽo.

Bấn loạn

_Time…

Thời gian ngưng đọng.

Một giọng nói vang vọng đâu đó, rất quen thuộc với kẻ kiêu ngạo trên định tháp Tokyo.

_Ai đó? – Sakura đưa mắt nhìn xung quanh.

_Tư cách một người chủ các Clow Card là như thế ư?

_Ta hỏi ai đó?

_Sử dụng các card vào mục đích xấu…

_Ta muốn hủy diệt, để mọi thứ đều giống như ta.

_Thật ích kỉ, dối trá và yếu đuối…

_Ngươi là ai?

Sakura đột nhiên sợ hãi, nhưng cái mong muốn gặp được người ấy còn lớn hơn cả nỗi sợ. Cô dùng Shield và Fly bay khắp nơi trong cái không gian yên ắng này để tìm được người ấy. Nhưng vô dụng… "Time" do người ấy điều khiển, cô không thể làm gì hơn trong không gian này. Nhưng Sakura vẫn cố tìm khắp nơi, với hy vọng nhìn thấy khuôn mặt đó, ánh mắt đó...

_Hạnh phúc của em là gì?

Một hơi thở ấm áp sát bên tai, cô quay lại, cứ những tưởng là…

Spinel, Nakuru cùng Eriol

Anh ấy đâu rồi

Thoáng thất vọng, Sakura cảm thấy thật vô vị

_Sakura, hạnh phúc của em là gì?

Hạnh phúc của tôi…

Rốt cuộc hạnh phúc của tôi là gì?

                             ***

Ngày 24 tháng 12 năm 2003

_Anh cảm thấy không phân biệt được cảm xúc đối với em và Meiling. Nhưng anh sẽ về Hongkong.

_Anh sẽ bỏ em lại ư?

_Xin lỗi, anh rất tiếc.

Cô bé năm nhất trung học cúi mặt, đôi mắt long lanh những giọt nước trong.

Nghĩa là anh đã chọn Meiling.

                          ***

_Đừng buông xuôi, hạnh phúc của em vẫn còn ở đó. Đừng đi theo các Clow Card.

Trở lại với thực tại, đối diện với Eriol, Sakura thật sự phẫn nộ.

Còn? Nó còn ở đó… Anh bảo như thế là còn sao?

_Hạnh phúc của tôi là các người phải bị trừng phạt. Chết đi.

Sakura gào lên trong khi gương mặt cô đẫm lệ. Cô dùng Shot tấn công Eriol.

_Này cô, phải biết điều một tí chứ. – Nakura lập tức chắn cho Eriol.

Mọi đòn tấn công của Shot đều bị vô hiệu hóa. Sakura tức giận, cô định dùng thêm một thẻ bài…

_Sakura, đừng!!!

Sakura card: Nothing.

_Ta sẽ hủy diệt tất cả.

.

.

.

Này Angry, dừng lại đi, hơi quá rồi đấy.

Thôi được.

.

.

.

_Nothing, hủy…

Đột nhiên cảm thấy mất hết năng lượng, quyền trượng hóa thành mặt dây chuyền, cô ngất xỉu rồi rơi xuống giữa không trung.

_Sakura!!!

Eriol lao xuống, đỡ lấy cô.

_Tớ không giữ Time được lâu…

_Như thể đủ rồi, cám ơn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net