Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baekhyun nghe đến cái tên liền trợn tròn mắt:

- Uầy chị ơi, ổng có tên trong danh sách 100 doanh nhân tiêu biểu toàn quốc đấy!!! Em mới đọc báo sáng nay xong. Đối tác nhà chị không phải dạng vừa đâu nha!!!

Chị Yoora chưa kịp tự hào vì sắp được hợp tác với người có số má thì thấy lác đác mấy hạt mưa rơi trúng đầu. Chả hiểu đài báo kiểu gì, rõ ràng tối qua còn bảo đến đêm mới mưa, giờ mới ngang chiều đã mưa như muốn dột nhà đến nơi.

Vậy là hai chị em chạy một mạch vào nhà, xém chút nữa là ướt như chuột lột rồi. À quên nói, nhà để ở của gia đình họ Park cũng nằm ngay trong trang trại, từ cổng lớn chạy vào chỉ mất chừng 2 phút là đến nơi.

Chanyeol và anh doanh nhân thành đạt có vẻ đã vào được một lúc, hình như đang kí hợp đồng rồi. Mà mưa to thế này cũng chưa ra ngoài ngay được, chắc còn nán lại đến khi trời tạnh mới về.

Baekhyun mặc dù đang trong tình trạng phải nói là hơi tệ, áo ướt đẫm một mảng, tóc bết lại vì dính nước mưa, còn răng thì...ừm hơi trống trải chút. Nhưng không sao, mấy khi có dịp gặp được người thành công thế này, phải tranh thủ chụp kiểu ảnh up lên mạng khoe, nhân tiện hỏi bí kíp làm giàu.

Zhang Yixing cũng là người thân thiện, hơi sượng chút nhưng vẫn giơ tay chữ V, miệng mỉm cười để Baekhyun selfie lia lịa mấy tấm.

Thấy có vẻ đối tác tương lai không thoải mái lắm, Chanyeol liền tìm cách chuyển dời sự chú ý của Baekhyun bằng cách kéo cậu lại hỏi nhỏ, khách thì để chị Yoora tiếp:

- Đến bệnh viện bác sĩ bảo gì? Bao giờ thì trồng răng được?

Baekhyun như được nhắc lại mối thù tí nữa thì quên mất, cậu liền thẳng tay nhằm ngay eo bạn chí cốt nhéo một cái đầy công lực. Chanyeol đau đến thấu xương mà không dám hét lên, nhìn bộ dáng vặn vẹo cắn chặt răng cũng đáng thương lắm.

- Ai bảo cậu vẽ vời linh tinh bêu rếu tớ ngoài đường đấy hả? Có biết tớ xấu hổ như nào với mấy đứa tiểu học không? Sau này ra đường tụi nó gọi tớ là anh Baekhyun sún răng thì đứa nào chịu trách nhiệm, hả Park Chanyeol?

Chanyeol vừa xoa xoa chỗ bị nhéo vừa làm mặt cún con xin lỗi lên xin lỗi xuống, hứa lần sau ngàn vạn lần không dám tái phạm. Tất nhiên tất cả cảnh tượng vừa xong lọt vào mắt Zhang Yixing đúng là một màn tấu hài. Anh bật cười cảm thán một câu:

- Mọi người ở đây vui thế!

Mà hình như bên ngoài mưa cũng tạnh rồi, Zhang Yixing liền xin phép đứng dậy đi về. Ở công ty còn trăm ngàn việc phải giải quyết, trợ lí cũng cử đi làm việc khác rồi nên hôm nay đành phải đích thân đến một mình.

Mọi người tiễn anh đến tận cổng, đến khi anh lên xe đi khuất rồi mới yên tâm vào nhà.

______________

Ở một diễn biến khác, Junmyeon đang tung tăng tung tẩy đem cái áo mới sang tiệm giặt là. Tháng sau người yêu cũ lấy chồng, thế nên anh mới quyết tâm đầu tư bộ vest xịn nhất để hôm đám cưới dằn mặt cô dâu chú rể. Đã phản bội anh còn gửi thiệp mời, đúng là không coi nhau ra gì mà. Anh ghim!

Nói vậy chứ có áo mới thì tâm trạng vẫn vui lắm. Còn bày đặt vừa đi vừa hát nghêu ngao "Singing in the rain" các thứ. Nhưng ông trời có vẻ muốn trêu ngươi Kim Junmyeon đến cùng, chưa kịp mở mồm ra hát đến câu thứ hai liền bị cái xe ô tô sang choảnh đi qua té nước ướt sạch. Tất nhiên bộ vest ôm khư khư từ nãy đến giờ đã đen đúa như móc ở dưới cống lên.

Kim Junmyeon tức tối chạy đuổi theo:

- ĐỨNG LẠI!!! ĐỨNG LẠI NGAY!!! ĐI ĐỨNG KIỂU GÌ THẾ HẢ??? CÓ BIẾT NHÌN ĐƯỜNG KHÔNG???

Trùng hợp thay, người cầm lái không ai khác ngoài đối tác vàng bạc nhà họ Park - Zhang Yixing. Có lẽ nhìn qua gương chiếu hậu thấy một tên điên đang đuổi theo mình, anh cũng hơi đề phòng nên chưa dừng xe vội. Để Junmyeon chạy hồng hộc 5 phút cho đuối sức rồi mới xuống xe xem xét tình hình.

- Đền đi!!! - Junmyeon chìa bộ vest ra, mặt quạu đến độ chỉ cần người kia từ chối một cái là sẵn sàng nhảy bổ vào choảng nhau ngay.

- Sao lại là tôi? - Zhang Yixing còn chưa hiểu chuyện gì mới hỏi lại.

- Không anh thì ai. Anh chạy xe qua vũng bùn làm nó hắt hết lên người tôi đây này, thấy không? Lúc anh học lái xe không ai dạy đi qua vũng nước phải giảm tốc à. Phép lịch sự tối thiểu cũng không biết à? Bộ quần áo tôi mới vừa mua giờ làm sao còn mặc được nữa. Đền cho tôi đi!

Đó tất nhiên là chút kiên nhẫn cuối cùng của Kim Junmyeon. Thử nói không đi, máu đổ liền.

Nhưng Zhang Yixing là ai? Người bận trăm công nghìn việc. Đứng đây đôi co cũng chẳng giải quyết được gì lại còn tốn thời gian. Vậy thì dứt khoát nhận lỗi thôi.

- Được, coi như tôi sai. Thành thật xin lỗi cậu. Cho tôi số điện thoại, địa chỉ nhà, số đo. Mấy hôm nữa trợ lí của tôi sẽ đem đồ đến.

Junmyeon cứ nghĩ sẽ còn phải cãi cọ thêm một lúc nữa, tình huống xấu nhất là anh sẽ tay trắng rước thêm bực bội về nhà. Ai ngờ người kia cũng có vẻ tử tế. Đúng là trời không phụ lòng người tốt như anh mà.

- Tôi liên lạc với anh kiểu gì? Gửi thư tay à?

Zhang Yixing ngay lập tức rút trong túi áo vest đang mặc ra một cái card visit đưa cho Junmyeon. Junmyeon sau khi nhận lấy liền xem xét một hồi, trong đầu thầm nghĩ: Giám đốc cơ à? Đúng là trong cái rủi có cái may. Có khi anh ta lại cho mình bộ vest xịn gấp mấy lần bộ kia cũng nên.

Nhưng tất nhiên là anh không thể hiện ra mặt là mình rất vui được, đã căng là phải căng cho trót. Phải tỏ ra mình là người trên cơ. Để mấy kẻ có tiền đừng nghĩ mình dễ bắt nạt.

- Được rồi, chào anh! - Kim Junmyeon quay lưng một cách thật ngầu lòi rồi đi thẳng, để lại Yixing bật cười ở phía sau

Vậy là chỉ với một chuyến công tác ngắn, Zhang Yixing đã đúc kết được một điều. Đó là: người trong thị trấn này rất vui tính và dễ thương.

Ngay gần đó, Sehun trong cửa hàng của mình tình cờ chứng kiến một phần câu  chuyện. Với trí tưởng phong phú và tình yêu mù quáng dành cho Junmyeon, cậu đã tự mình vẽ nên một câu chuyện hoàn toàn khác: Junmyeon được tổng tài bá đạo để ý tới, đem quà là một bộ vest xịn đến tặng để lấy lòng. Nhưng Junmyeon của cậu là người ngay thẳng, vậy nên dù có mưa gió cũng nhất định chạy theo để trả lại quà.  Tổng tài nghĩ anh không thích quà nên đưa thẻ ngân hàng để anh tự mua. Junmyeon vì đang khó khăn nên đành miễn cưỡng nhận lấy.

Haizzz, thật là cẩu huyết. Trong mắt Oh Sehun lúc này đã xuất hiện một tình địch đáng gờm.

























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net