LIPSTICK - I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người chẳng phải loại sinh vật có thể chối bỏ dục vọng của mình, chỉ là một số kẻ lựa chọn cách che giấu. Mang lên chiếc mặt  nạ chứa nụ cười thân thiện nhất, những kẻ như vậy dùng sự hời hợt chẳng để ai cảnh giác mà dần chôn chặt từng lớp ham muốn sâu kín nhất của mình.

Gen là điển hình của những kẻ như thế, thậm chí hắn có thể nằm trên top đầu những kẻ khốn nói trên. Bí mật từng tầng từng lớp được hắn cẩn thận xây đắp lên nhau, trở thành một nấm mồ của gian trá và lừa lọc.

Tuy nhiên, Gen tuyệt đối cũng không thể ngờ, tại góc nhỏ mục ruỗng bẩn thỉu ấy, có thứ gì đó rục rịch bóc tách từng lớp đất mộ, tanh tưởi chui lên.

Chính hắn cũng không nhận ra, từ việc hắn sẵn sàng làm mọi việc người đó muốn, từ việc hắn vô thức nhớ đến một bóng hình xa mờ kì lạ, hay là việc đó...

.

.

.

"Ahh... Cậu không thấy làm vậy là quá lãng phí saooo??"

"Hể... Ý anh là gì hả?"

Senku đặt thùng đồ nghề thí nghiệm lên bàn, khó chịu liếc sang cái tên vẫn đang ngúng nguẩy than vãn điều kì lạ gì đó.

"Cậu bỏ hết đống mĩ phẩm quý báu kia ở đảo châu báu rồi!". Gen vừa uốn éo vừa lèo nhèo với giọng điệu chảy nước. Mĩ phẩm hắn nói tới chính là những món đồ trang điểm thiên nhiên mà Senku đã làm cho hội Marillys khi họ làm gián điệp trên đảo châu báu. Giờ đây họ đã đặt chân về làng Ishigami, và Senku tuyệt nhiên chẳng đem về chiếc mĩ phẩm nào cả.

"Sao cơ-" Senku ngoáy lỗ tai, bày tỏ sự bực bội khi phải nghe Gen càu nhàu suốt cả quãng đường. "- Anh có hứng thú với trang điểm à? Thì ra sở thích của anh kì lạ như vậy đó."

"Chậc chậc chậc". Gen đi vòng quanh, chắp hai tay áo lại, rồi lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có. "Cậu không hiểu rồi, cái lãng phí tôi nói có phải là mĩ phẩm đâu."

"Vậy đó là gì?" Senku dần mất kiên nhẫn. Nhà khoa học vẫn luôn có một sự kháng cự với giọng điệu của tên mất nết kia mỗi lúc hắn bù lu bù loa lên. "Nếu có thể, tôi sẽ làm cho anh, nên thôi làm ồn tôi đi."

"Hi hi-". Gen cười một cái nhẹ,giọng điệu lượn vòng ma quái khiến Senku hơi lạnh gáy. Cậu cảm thấy mình có lẽ bị lừa vào cái tròng kì quặc nào đó rồi, Gen cười như thể hắn chỉ chờ cậu nói thế vậy.

"Ôi~, tôi tiếc màn trang điểm của cậu lắm luôn đó."

"Ư..." Senku ngạc nhiên. "Anh nhớ cái đếck gì kì quặc thế? Tôi sẽ không..."

"Nào nào..." Nhà tâm thần học nở nụ cười kì dị. Hắn ta trưng ra bộ mặt rầu rĩ, chôn nửa mặt phía sau tay áo dài quá cỡ. "Tôi là một ảo thuật gia mà. Tôi theo đuổi sự hoàn mĩ, thật khổ cho tôi khi phải chứng kiến nhan sắc giả nữ xấu thậm tệ của cậu chỉ vì lớp trang điểm quá mức đó!"

Nói đoạn, hắn ta vươn tay ra, quấn lấy sợi tóc của Senku, nhẹ nhàng vân vê trên đầu ngón tay.

"Kỹ thuật trang điểm của tôi là hạng tốt nhất đó. Nếu là tôi trang điểm, có khi cậu còn thắng được cuộc tuyển tú đó đấy chứ."

Gen say mê cất lời. Ánh mắt dán chặt lên những sợi tóc mỏng manh nơi đầu ngón tay. Phải rồi, khi hắn trang điểm lên búp bê, tóc của những con búp bê đó sẽ đôi khi cứa đứt ngón tay hắn, máu sẽ phút chốc nhuộm đỏ lưỡi dao vàng kim nhỏ bé kia, không biết những sợi tóc bạc của Senku, có thể cứa rách da hắn hay không?

Điệu bộ của Gen quá mức khác thường, đến nỗi Senku cũng nhận ra hắn hành động rất lạ. Cậu lùi về sau, kéo những sợi tóc cũng rơi ra khỏi tay Gen.

Hụt mất xúc cảm đầu ngón tay, thoáng chốc ánh sáng yếu ớt nơi đáy mắt của hắn tắt liệm đi, nhưng rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường, như chưa hề có việc gì xảy ra.

"Thôi được. Tôi hiểu, nhưng mà anh có tiếc nuối thì cũng làm được gì đâu chứ. Tất cả số mĩ phẩm đã để lại nơi đó hết rồi, ở đây lại không có nguyên liệu làm thêm, nên..."

Vốn Senku đang hí hửng vì có cớ khoái thác khỏi phi vụ kì quặc kia, bỗng thấy Gen cười hì hì, trong tay áo lôi ra một vật hình thỏi nho nhỏ bóng loáng.

"Không sao mà, còn cái này có thể làm chút tiểu xảo đó nha~"

Một thỏi son nằm gọn trong bàn tay Gen. Hắn ta từ từ tiến lại gần người cạnh bên, nở nụ cười ngọt ngào, lời nói nhẹ nhàng như mật rót vào tai.

"Senku-chan định nuốt lời ư?"

Senku thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc cái chấp niệm biến thái này sao lại làm hắn ta bận tâm quá vậy? Cậu đấu tranh tư tưởng một hồi, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt "không cho tôi làm thì cậu không yên đâu" của tên ngốc trước mặt, cậu quyết định bỏ cuộc luôn.

Đến khoa học cũng ngại chọc phải phiền phức, có tên Gen.

"Được rồi được rồi." Senku kéo chiếc ghế gỗ, ngồi xuống, ngửa mặt lên tiện cho Gen quan sát, "Anh làm gì thì mau làm đi."

Một dáng vẻ nhu thuận, mặc người hành sự.

"Ve... ve..." Tích tắc, căn phòng đột nhiên rơi vào yên ắng. Hiện giờ đang là mùa hè, mặt trời mặc sức phát tán nhiệt lượng của nó, méo mó nới giãn từng tấc không gian, biến vùng trời như càng lộng lên rồi to lớn không ngừng. Căn phòng thí nghiệm nhỏ bé phút chốc lạc lõng trong vùng rộng lớn đó. Tối tăm, tĩnh lặng, nóng bức.

"Yên tĩnh như vậy? Có lẽ mọi người kéo nhau đi săn rồi."

Gen cụp mắt, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt người đối diện.

Senku nhắm chặt mắt, có lẽ đó là phản ứng của cậu ta mỗi khi nhắc đến chuyện trang điểm hay phải bôi thứ gì đó lên mặt.

"Trong tầm nhìn tối tăm đó, cậu nào biết mình sẽ gặp phải thứ gì chứ? Sao lại thả lỏng cảnh giác đến vậy?..."

Một tay Gen nâng cằm Senku, tay còn lại nhẹ nhàng miết thỏi son lên môi dưới của cậu. Son bị mài mòn, để lại vệt đỏ rực rỡ.

"Vì là tôi sao? Cậu thật ngây thơ quá."

Cảm giác khô dính bao bọc lên môi khiến Senku khó chịu nhíu mày, theo phản xạ khô khốc mấp máy môi.

"Ve...ve..."

Vẫn là không gian bí bách im lìm đó, giờ đây chỉ còn lộng lên tiếng ve từ bên ngoài ngôi lều truyền vào. Hơi nóng hun lên trong không gian mờ mờ thiếu sáng tạo ra ảnh ảo vặn vẹo bên trong căn lều. Luồng khí nóng cứ nồng đậm không ngừng chẳng mấy chốc đã khiến Senku nóng toát hết cả mồ hôi. Từng giọt từng giọt trong suốt, nhanh nhẹn trượt dài từ thái dương dọc xuống cần cổ dài mảnh của cậu, biến mất tăm bên dưới cổ áo đang rộng mở.

Gen nhìn chăm chú vệt nước kia không chớp mắt một lần. Ánh sáng trong mắt loang loáng rồi dần dần biến mất. Ghen tị quá, tại sao xúc cảm mơn trớn dọc theo cái cổ mảnh khảnh đó không phải là đặt trên đầu ngón tay hắn cơ chứ. Làn da trắng có chút xanh xao kia chắc chắn rất mịn màng lại mềm mại, đến nỗi hắn có thể ấn móng tay xuống mà cắt phăng đi mạch máu ẩn dưới lớp biểu bì yếu ớt kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net