[ Short Fic GilIsaac ] Em Là Của Anh, Gil À (Giành Tặng Ba Selina ) [ Part 1 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây lần thứ hai Tiên viết lại rồi mọi người , tức SF này đã bị Wattpad xóa hết hai lần rồi ︶︿︶  Mọi người đọc vui vẻ ♥♥♥

Lời nhắn tới ba Selina : Hehe con xin lỗi đã làm ba ^^ Xin lỗi đã thất hứa với ba !!! SF này của ba, của riêng ba. Đây là SF con cố ý viết tặng ba. Ba đọc vui vẻ nha ^°^ Con yêu ba ^♥^

____________________________________________________________________

- Đồng ý làm vợ anh chứ Gil ? Nha ! Em đồng ý nha !

Anh đang quỳ và cầu hôn trước mặt tôi ngay giữa cái công viên giữa lòng Sài Gòn này. Mọi người xung quanh bu lại nơi hai chúng tôi đang đứng và cùng nhau hô to ba chữ "Đồng ý đi !! Đồng ý đi !!!". Tôi khá bối rối.

- Em đồng ý đi mà !

Cái giọng nhõng nhẽo và mặt cún kia làm tôi như chết đứng. Tôi như đang chôn chân ngay tại chỗ với mớ suy nghĩ và nỗi đau rối ren khó chịu. Tôi nên trả lời theo lí trí hay con tim ? Người ta hay bảo con tim thường rất mù quáng, vậy nên tôi sẽ nghe theo lí trí vậy !! Nếu không như vậy thì nghe theo con tim có tốt hơn không ?!

- Anh muốn cưới em vì anh yêu em hay anh muốn chịu trách ?

Tôi hỏi anh. Mọi người bắt đầu xì xào về câu hỏi đó. Anh nhướng mày nhìn tôi. Tôi không thể hiểu được cái nhướng mày và ánh mắt đó có ý nghĩ gì.

- Cả hai.

Anh nói. Rất nhẹ mà dứt khoát. Hai tiếng "Cả hai" đó làm tôi nhẹ cả người. Trái tim dường như đã bớt nặng hơn phần nào nổi đau mà câu trả lời của tôi đem lại.

- Isaac ! Anh yêu em, em biết. Anh không cần phải chịu trách nhiệm điều gì hết... bởi vì em đã... đã phá đứa trẻ ! Em yêu người khác rồi, mong anh đừng làm phiền cuộc sống của em.

Cố nén nước mắt, cố không để nổi đau biểu hiện lên khuôn mặt, tôi cố trả lời. Mọi người vẫn cứ xì xào như thế. Tôi thấy được sự bất ngờ, tuyệt vọng từ khuôn mặt và nổi đau từ tim của anh. Tôi có cảm giác tôi không thể ở lại đây thêm một giây ngắn ngủi nào nữa tuy biết rằng đây có thể là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy anh.

Không được rồi !! Tôi không thể đứng lại nơi đây được nữa !! Nếu không thì nước mắt của tôi sẽ rơi ra mất !!

Tôi chạy, chạy khỏi giấc mơ của đời mình, chạy trốn thứ tình cảm đang đuổi theo bỏ lại sau lưng là một chàng trai đang đơ người tại đó khi cô bạn gái của mình bảo là đã phá hủy kết tinh tình yêu của hai người, bảo là đã yêu người khác, bảo là anh ta đừng làm phiền cuộc sống của cô ấy.

Chạy ra khỏi công viên, chạy cứ chạy như thế. Tôi không biết là mình đang chạy về đâu. Nơi đâu đủ lớn để có thể cất giữa được nổi đau và nước mắt của tôi ?

Những hạt nắng cứ rơi bao phủ mảnh đất Sài Gòn vẫn mãi trẻ. Dòng xe vẫn cứ ngược xuôi. Dòng người vẫn tấp nập. Dòng thời gian vẫn cứ chạy mãi không ngừng. Dòng nước mắt của tôi vẫn cứ rơi trên khuôn mặt ướt đẫm vì nó. Thời gian có thể nào xoa dịu nổi đau ?

Tôi dừng lại tại một con đường nhỏ. Nó rất quen nhưng tôi chẳng nhớ nổi tên nó là gì bởi đầu óc tôi giờ đây trống rỗng, cũng chưa chắc là lúc trước tôi đã nhớ được nó.

Nước mắt dần vơi đi. Hai tay cho vào túi quần, khuôn mặt không tí biểu cảm, tôi đi thật nhẹ thật chậm trên con đường nhỏ này.

Mùi cafe thơm thật !

Tôi đi theo mùi cafe đặc biệt đó. Nó dẫn tôi tới một quán cafe nhỏ nhưng rất đẹp. Đây là nơi làm việc cũ của tôi, tôi đã nghĩ làm ở đây khoảng hơn năm tháng trước thì phải.

Bước vào quán, gọi một ly Campuchino ưa thích,chọn một chỗ ngồi quen thuộc mà lần nào tới đây tôi vẫn thường ngồi. Đây là nơi mà tôi và anh thường ngồi ôn bài.

Anh lớn hơn tôi một tuổi. Tôi 18, anh 19. Nực cười thật !! 18 tuổi tôi đã làm mẹ ! Đương nhiên là còn nhiều trường hợp như tôi và có những người mẹ chỉ mới có 15 - 16 tuổi, thậm chí còn có cả người mẹ chỉ học lớp 5 và ba là bạn cùng lớp. Nhưng tôi không thể tin được những gì mình đọc được trên báo đã sảy ra với mình. Suy cho cùng thì tôi vẫn còn may mắn khi muốn cưới tôi vì anh yêu tôi và một phần là anh muốn chịu trách nhiệm. Nhìn chung thì tôi may mắn hơn những cô gái khác. Nhưng không đâu ! Tôi cũng chỉ như họ mà thôi...

Tôi là trẻ mồ côi. Anh là cháu đích tôn của Phạm gia - một gia đình danh giá, bất cứ đứa con gái nào cũng muốn được anh để ý trở thành con dâu nhà họ, một là vì khối tài sản khổng lồ hai là vì khuôn mặt sát gái kia của anh. Khi tôi lớp 7, Bà Phạm đến viện mồ côi mà tôi đang được sống nhờ vào tình thương của xã hội để làm từ thiện. Đi theo bà là một cậu bé bướng bỉnh, bị bệnh nhà giàu và ghét cay ghét đắng lũ "khố rách áo ươm" như tôi. Nhìn cái mặt của tên đó tôi cứ muốn cắn vào một phát cho đỡ ghét ! Cái mặt khinh người lúc nào cũng hắt lên trời, ước gì tên đó đụng phải cây cột nào đó u đầu chảy máu ! Bà Phạm tốt bụng thế kia mà lại có một đứa con như vậy, ông trời thật không có mắt mà.

Tối hôm đó trời mưa to. Viện trưởng mời bà và tên thiếu gia họ Phạm kia ngủ lại qua đêm nơi trại mồ côi nhỏ này. Bà Phạm cười hiền và cảm ơn viện trưởng. Còn cái tên công tử kia thì dẫy dụa nước mắt, nước mũi tèm lem " Con không lại đây đâu ! Hức ... hức hổng chịu đâu ... ". Cho dù cố gắng gặng ra từng giọt "nước mắt cá sấu" thì hắn vẫn phải qua đêm ở đây.

( Còn Tiếp )

Short Fic giành tặng ba Selina2611 au đã thất hứa. Xin lỗi ba, Selina !

Au : KT Khánh Tiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net