Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JB đưa tôi về nhà, trong túi còn tờ đăng ký giả, trên tay còn mang đồ ăn khuya, ấn chuông cửa loạn xạ, vẫn chả có ai ra mở cửa. Đúng lúc tôi chuẩn bị vòng lại nhà Tần Chinh xin ở nhờ, cửa cuối cùng cũng cạch một cái, mở ra.

Cửa vừa mở ra, người mở cửa giống như vận động viên, khóe miệng tôi giật giật, tự giác vào nhà, đóng cửa.

Mẹ già réo to trong phòng khách: "Kelly mau lên, sắp chết, sắp chết rồi!"

Chắc là vừa rồi bận chơi game còn không dứt ra được mà mở cửa cho tôi, nhìn Kelly chạy nhanh như vậy còn không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, có lẽ nếu có trộm cướp vào nhà cũng chả ai hay biết.

Tôi mang đồ ăn khuya vào bếp, lại quay lại phòng khách, hai người còn đang mang bộ mặt dữ tợn hăng hái chiến đấu. Mẹ già thật là càng sống càng trẻ trung phơi phới ...

"Này, con về rồi." Tôi tìm lại cảm giác mình đang tồn tại.

"Bên trái, bên trái! Bắn bên trái!"

"Bác Yang, bác cản cháu rồi!"

Tôi: "..."

Im lặng một lát, tôi xoay người lặng lẽ về phòng, cầm lấy di động bên đầu giường khởi động lại.

Màn hình vừa lóe lên, đã có người gọi tới, không ngoài dự kiến, là JB.

"Mới vào nhà à? Vừa gọi điện qua nhà em, sao lại không có ai nhận vậy?"

Tôi nhìn bên ngoài một chút, đừng nói là gọi đến, có khi cháy lớn hai người này cũng không nhích mông, "Mẹ và Kelly đang bận, em vừa vào nhà. Anh về tới nhà rồi hả?"

"Uhm" JB lên tiếng, "Anh đặt vé chuyến đêm về thành phố, chờ chút nữa phải ra sân bay."

Tôi ngửa đầu nhìn đèn treo tường trên trần nhà, im lặng một lát mới hỏi: "Fendy thì sao?"

Tôi dường như có thể nhìn thấy JB nhíu mày trước mặt tôi. "Fendy thì làm sao?"

Bên kia điện thoại loáng thoáng truyền lại tiếng gọi của mẹ Lim, JB đáp lại một tiếng, lại nói với tôi: "Anh phải đi rồi, bay tới thành phố X chắc cũng mất vài giờ, trưa mai sẽ gọi điện cho em."

"Anh có việc thì cứ làm đi, không cần vội gọi cho em làm gì."

JB dịu dàng nói: "Anh đã đồng ý với em, sẽ không để em lo lắng."

Tôi nhẹ nhàng đáp lại một câu: "Được, em chờ điện thoại của anh."

Ngủ thẳng cẳng đến trưa mới dậy, Kelly cùng mẹ tôi chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, lúc nó vào phòng, tôi vẫn còn tỉnh, có thể giấc ngủ trên xe kia quá sâu.

"Lại đây, cho tôi xem giấy đăng ký của hai người!" Kelly quỳ gối trên giường nói.

Tôi lấy tờ đăng ký ở chỗ sâu nhất trong ngăn túi ra ném cho nói, nó cẩn thận cầm lấy, tỏ vẻ: "Yang Yoo Jin, cậu cho là mẹ cậu ngốc ư?"

Tôi trừng mắt nhìn.

"Cậu bây giờ rõ ràng là già hơn nhiều so với trong ảnh!"

Lời này thật đả kích người ta, tôi chỉ có thể nói: "Ảnh chụp là hồi trẻ."

Kelly trợn mắt: "Cậu lừa đứa ngốc à!"

Tôi còn nghiêm túc nói: "Mẹ tôi sẽ tin!" Chỉ cần nói với bà một câu "Đây là công nghệ cao, nói mẹ cũng không biết", bà sẽ sùng bái mù quáng tin là thật.

"Tôi với JB ký kết hiệp ức ngừng chiến, anh ấy đã cắt đất đền tiền, chẳng qua mới chỉ trả được đoạn đầu, vẫn còn đoạn đuôi, anh ấy nói có việc phải về thành phố X, cho nên chúng tôi sẽ tính sổ sau." Tôi báo cáo với Kelly về tình hình chiến đấu.

Kelly uể oải dựa vào thành giường, "Anh ta đã nói hết chân tướng cho cậu rồi? Tôi đã nói vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường mà, chẳng qua anh ta cũng quá bận đi, hôm qua mới về, hôm nay đã phải đi. Anh ta nói gì với cậu?"

Tôi cảm thấy việc này dính dáng nghiêm trọng đến chyện riêng tư, hơn nữa lại là chuyện riêng của người khác, cho nên chỉ có thể nói với Kelly như vầy: "Chuyện này đả động đến lợi ích và riêng tư của bên thứ ba, trước khi điều tra rõ chân tướng, tôi có quyền giữ im lặng, sau khi điều tra rõ chân tướng, tôi vẫn có quyền tiếp tục giữ im lặng."

Kelly im lặng ba giây, véo véo hai má tôi, nói: "Chuyện của cậu, cậu nắm tốt đi! Cẩn thận khỏi bị lừa tài lừa sắc là được rồi!" Sau đó đứng dậy tới phòng tắm tắm rửa.

Đến bụng cũng bị lừa cho to ra rồi, còn có thể lừa đến cái gì nữa. Cũng chỉ có Kellly mới nói tôi bị JB lừa tài lừa sắc, người khác đều cảm thấy là JB bị tôi lừa tài lừa sắc thì có, xong rồi lại còn bị "bác sĩ bảo cưới", hoàn toàn đâm đầu nhảy xuống mồ.

Tôi nói là: Phải chết mọi người cùng chết.

Nấm mồ hôn nhân này, có người chôn cùng tôi, cũng không đến nỗi nào.

11h55' trưa ngày hôm sau, JB quả nhiên đúng giờ gọi điện cho tôi, lúc đấy tôi đang ngồi trên sofa đọc sách, chuẩn bị dưỡng thai cho phù hợp với quan điểm khoa học về sự phát triển, nhưng phía trước hai người phụ nữ chả giống ai kia đang mang bộ mặt dữ tợn đắm chìm vào các loại game bạo lực; thế nên tôi cầm sách, chuẩn bị vào thư phòng của Yang Hyun Jae, sau đó lại nhìn thấy các tấm poster minh tinh gợi cảm với đủ loại Anime máu me, tôi đành phải ra ban công phơi nắng.

"Chuyện công ty có khó giải quyết không?" Tôi hiền hòa hỏi.

"Không sao, giải quyết nhanh thôi. Em đang ở nhà hả?" Chắc là giờ cơm trưa, anh mới rảnh mà gọi điện cho tôi, nghe tiếng bên kia, chắc là đang ở nhà ăn.

"Đúng vậy, em đang bắt đầu dưỡng thai."

JB dường như có chút hứng thú, mỉm cười hỏi: "Dưỡng thai như thế nào?"

"Xem một ít tạp chí và sách phù hợp với sự phát triển theo khoa học, có lợi cho sự trưởng thành của thai nhi."

Tôi ngửa đầu nhìn từng đám mây trắng bay bay, nói, "Uhm... Anh biết không, em xem ảnh Lee Min Ho, Kim So Hyun ..."

Tiếng hít thở của JB rất từ tính, nhưng mà có vẻ hơi sâu, hơi dài.

Tôi cảm thấy anh có lẽ đang chìm sâu vào suy nghĩ, xem giữa Lee Min Ho và dưỡng thai có quan hệ nội tại gì với nhau, tôi lương thiện hiểu ý giải thích: "Thật ra em muốn nhìn ảnh của anh, dù sao anh cũng rất giống Lee Min Ho."

"Rất giống?" JB nghi ngờ hỏi.

Cái giống này, là giống trừu tượng, không thể chỉ hiểu nông cạn, bề ngoài được.

"Tài như này, còn cần đẹp làm gì nữa. Đẹp như này, còn cần tài năng làm gì nữa." Tôi trích dẫn đánh giá của giang hồ với Lee Min Ho, rồi sau đó tổng kết: "Từ bụng mẹ đã được hun đúc như thế này rồi, sau này con cũng sẽ có tài có mạo. Anh chắc sẽ không để ý sau này con lớn lên sẽ giống người khác chứ?"

Tiếng hít thở của JB lại bắt đầu sâu hơn.

Tuy rằng anh không nói gì thêm, nhưng tối đó ba mẹ Lim đến nhà tôi ăn cơm, có mang theo tất cả ảnh chụp của JB từ nhỏ tới lớn.

Aizz, còn vòng vo như vậy cho khổ? Nói thẳng ra là anh để ý là được chứ gì.

Thật ra bộ dạng JB và Lee Min Ho tuyệt đối không giống. Phàm nhân thì giống nhau, nhưng mỹ nhân lại có nét đẹp riêng.

Tôi và Kelly ngồi xem một đống ảnh ngày bé của JB.

Kelly nói: "Cậu đẻ con trai đi ..."

Tôi sờ sờ khuôn mặt nhỏ bụ bẫm trên ảnh kia, tim đập rộn ràng, bản năng làm mẹ trỗi dậy, không nhịn được hôn lên một cái.

Kelly hừ hừ giả khóc, vươn tay sờ bụng tôi, thì thầm thì thầm: "Lớn lên nhất định phải giống ba, lớn lên nhất định phải giống ba ..."

Tôi đẩy nó ra nói: "Không phải cậu không vừa mắt ba nó sao?"

"Tuy là tôi vẫn cảm thấy cậu bị anh ta lừa tài lừa sắc, nhưng cách nghĩ này rõ ràng quan điểm cá nhân tôi." Kelly chầm chậm nói, "Không thể phủ nhận là, nói tới vẻ ngoài, vẫn là giống JB thì tốt hơn." Trước khi tôi rơi lệ đầm đìa, nó lại chêm một câu, "Đương nhiên, tính cách giống cậu thì tốt hơn. Rối loạn nhân cách là một loại bệnh ,trị được."

"Aizz..." Tôi cũng thở dài, "Lúc nhỏ cười đáng yêu như vậy, làm sao lớn lên lại không thích cười nhỉ? Tôi không thể để con tôi cũng giống anh ấy được."

"Có khi lại bị ám ảnh tâm lý từ thuở bé, như là Giang Trực Thụ trong Thơ ngây ấy, bị mẹ bắt phải mặc đồ con gái!" Kelly nháy mắt phát sáng, kéo tay tôi nói, "Mau tìm xem!"

Tôi vừa lật trang vừa nói: "Cái loại ảnh này dù có chắc chắn cũng bị tiêu hủy từ sớm rồi, huống chi mẹ Lim cũng không phải người như vậy."

Bổng nhiên tôi nhìn đến một tấm ảnh, cảm thấy quen vô cùng.

Đó là ảnh chụp chung những người đoạt giải trong cuộc thi "Nhà phát minh nhí", trong còn có mười mấy tuyển thủ đoạt giải, người dự thi đều là học sinh từ cấp II trở xuống, JB còn là một bé trai lớp năm mới ở giai đoạn đầu dậy thì, đứng ở giữa bầy vai u thịt bắp trông như gà trong bầy hạc, nhưng mà nhỏ nhắn tuấn tú, đặc sắc mới là tinh hoa. Người duy nhất còn nhỏ hơn anh, là người ở hàng thứ hai, đứng thứ ba từ trái sang; nhìn thật ngây ngô, thật ra vẫn là cô nữ sinh khù khờ.

Kelly chỉ vào cô bé ngốc ngếch, ngây ngô kia nói: "Con bé này nhìn quen quá."

Tôi quay đầu nhìn nó, hỏi: "Giống tôi không?"

Nó nhìn tôi một lúc lâu, lại cúi đầu nhìn ảnh, nói: "Giống."

Tôi nói: "Thì đúng là tôi mà."

Kelly im lặng trong chốc lát mới nói: "Không biết nên nói lúc tiểu học cậu đã giống bà cô hay là nói cậu bây giờ giống học sinh tiểu học."

Tôi cảm thấy nó hoàn toàn không túm được trọng điểm.

Trọng điểm là – hóa ra tôi và JB quen biết sớm như vậy!

Cái giải thưởng trong cuộc thi "Nhà phát minh nhí" kia là giải thưởng duy nhất trong cuộc đời chả đạt được mấy thành tích của tôi, nhìn tấm ảnh chung này thì JB cũng tham gia và còn giành được giải; nhưng thật ra lúc ấy tác phẩm tôi dự thi gần như là được Park Young Min chỉ đạo hoàn toàn, rồi sau đó tôi căn cứ vào trình độ thực của bản thân để hoàn thành, cho nên cái thứ đoạt giải phát minh kia rốt cuộc là cái gì, tôi cũng không thân quen với nó lắm.

Chỉ nhớ là học kỳ cuối năm lớp 5 tiểu học, lúc thành tích của anh chưa được nhiều người biết đến, thế nên tôi nào biết anh là đứa quái nào!

Nhưng trong đám đoạt giải đó, chỉ có tôi và anh nhỏ nhất nên tôi lân la làm quen.

"Chào cậu, tớ là Yang Yoo Jin". Tôi nheo mắt rướn người về phía trước, "Cậu tên là gì?"

Có trách chỉ trách khi trước lúc trao giải tôi ngủ gật, không chú ý nghe người ta gọi tên những người phía trước, anh thì lại cất giấy khen đi rồi.

Khi đó, vẻ mặt JB cũng giống như tấm ảnh bây giờ vậy, hai mắt hẹp dài, khóe mắt hơi nhíu lại, nhìn người khinh khỉnh; quan hệ với người xung quanh chắc chắn chả đâu vào đâu, cũng chỉ có thầy cô mới thích đứa trẻ con như vậy. Da mặt tôi dày, khả năng chịu đả kích mạnh mẽ.

Khi ấy, ban tổ chức cuộc thi mời chúng tôi tới một khách sạn ăn trưa, những người khác nói nói cười cười, chỉ có mình anh bị gạt ra ngoài, mấy anh chị cấp II còn để ý đến tôi một chút; tôi thấy anh một mình lẻ loi, lại nhớ tới lời mẹ tôi từng nói "Không cho phép bất kể một ai rơi vào tình cảnh đơn độc", nhất thời chí khí hào hùng đi tới bên cạnh lôi kéo người bị bỏ mặc, quang quác nhiệt tình, định làm không khí sôi nổi lên chút, anh thì cứ cách mỗi ba đoạn lại đáp trả tôi một chữ "uhm".

Lúc ăn cơm, tôi cũng ngồi cạnh anh, đây không phải do tôi chọn nhé, mà là theo thứ tự trước sau mà ngồi xuống, anh thứ nhất, tôi cuối cùng, đúng một vòng, vừa vặn ngồi ngay cạnh anh. Có lẽ là thấy tôi nói một thôi một hồi, miệng khô lưỡi khô, đang đi tìm đồ uống giải khát khắp nơi, lương tâm anh liền trỗi dậy, đẩy Coca của mình sang cho tôi. Lúc ấy tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt, nghĩ là tấm chân tình khiến vàng đá cũng phải mở lòng, kết quả coca vừa vào miệng, tôi phụt một cái phun hết lên áo sơmi trắng của anh.

Trong cốc coca kia, không biết có kẻ trời đánh nào đổ vào phải đến quá nửa một loại chất lỏng không rõ nguồn gốc. Vị xông thẳng lên óc, làm hai mắt tôi hoa lên, cứ thế đổ rầm về phía sau.

Hồi lâu sau, khi tôi đã hồi phục tinh thần, kẻ gây họa đã bỏ trốn mất dạng ...

Cuối cùng thì cốc Coca kia là anh cố ý hại tôi, hay là người khác hại anh mà kết quả nhầm lẫn, tình cờ tôi lại phải chịu thay, đến giờ vẫn còn là cái án chưa được giải quyết.

Mặc dù tôi mang thù, lại không nghĩ tới chuyện báo thù, cho nên cũng chưa giải quyết được việc gì, cho tới giờ nhìn thấy tấm ảnh này, tôi mới không khỏi bùi ngùi mối ràng buộc giữa tôi và JB hóa ra sâu sắc mà có lịch sử lâu dài đến vậy.

Nghe xong câu chuyện cũ của tôi, Kelly gãi gãi cằm nói: "Chẳng lẽ hồi đầu cấp 3, lúc anh ta nhận ly nước cậu mời, là bởi vì lòng mang áy náy với cậu sao?"

Tôi ngạc nhiên nói: "Anh ấy còn nhớ được tôi ư?"

"Đừng quên, bộ dạng cậu vài chục năm vẫn như một ngày ..." Kelly vỗ vỗ bả vai tôi, "Anh ta liếc mắt một cái nhận ra cậu chắc cũng chả phải chuyện gì khó khăn. Có điều, Anh ta chắc không cho rằng nhận ly nước cậu mới là trả hết nợ với cậu rồi chứ."

"Chuyện này, đâu cần thiết phải trả ..."

"Tất nhiên phải trả!" Kelly dữ tợn, "Làm tổn thương tâm hồn mỏng manh, nhạy cảm của một cô bé con, để lại cho nó ám ảnh tâm lý, làm sao lại không trả cho được?"

Tôi ngửa đầu ngẫm nghĩ, lại nói: "Vậy lúc ở đại học, anh ấy tránh tôi như rắn rết, có phải là cho rằng tôi tìm anh ấy đòi nợ không, cảm thấy nợ tôi đã trả xong rồi, tôi cứ bám riết không tha đòi nợ như vậy làm anh ấy thấy phiền?"

Kelly trầm ngâm như một vị quân sư quạt mo, nói: "Nhưng sau đó cậu không đòi nợ nữa, không phải anh ta lại càng phiền muộn sao?" Tôi biết nó đang chỉ lần tôi đi về nhà một tuần, kết quả khiến JB lục tung cả thế giới lên tìm tôi.

"Rối loạn, quả nhiên là một căn bệnh, hại mình hại người." Kelly thở dài, "Cậu xem trang sau xem, còn cái nào khác nữa không."

"Anh ta với Fendy sao lại chỉ có một tấm ảnh chụp chung lúc tốt nghiệp?" Kelly lật đi lật lại, cau mày nói, "Sao lại không có những bức khác? Hay là bị anh ta giấu đi rồi?"

"Ai mà biết ..." Tôi cảm thấy, chắc không đến nỗi ấy đi.

"Bình thường mà nói, đồ vật của người cũ đều bị thu gọn lại sau đó tìm một chỗ kín đáo giấu hết vào mà." Kelly lại máu chó, "Anh ta dám đem thứ này đến cho cậu, chắc chắn là có chuẩn bị rồi. Đúng rồi!" Hai mắt Kelly sáng lên, "JB quay về rồi, Fendy đã về chưa nhỉ?"

Tôi ngây người một lúc, bấy giờ mới nhớ ra vấn đề quan trọng này.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net