Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà hàng, tôi săm soi danh sách khách mời đến mấy lần, quả nhiên có vài tên tuổi nổi như cồn, còn có cả những vị mà tên họ được treo trên các tòa giảng đường... Trên danh sách, ngoài những cái tên nổi như cồn kia ra, còn có vài cái vô cùng quen mắt nữa.

"Vincent cũng đến này!", tôi đờ ra một lát, "Giờ cậu ấy làm gì nhỉ?".

"Vụ này tôi cũng không rõ, có muốn gọi điện hỏi thăm không? Nếu đủ độ tai to mặt lớn thì phỏng vấn cậu ấy đơn giản hơn nhiều!", Kelly gọi món xong, móc di động ra như muốn bấm số, tôi vội cản lại: "Thôi thôi, cần gì phiền hà thế? Đến lúc gặp hẵng hay!".

Kelly liếc xéo tôi, cười khùng khục: "Yang Yoo Jin, cậu để ý à?".

"Để ý gì chứ?" , tôi chớp chớp mắt.

Kelly cười không nói: "Ăn thôi, ăn thôi!!".

Tôi không thích đồ ăn Nhật lắm, thích lẩu cay nóng cháy người, ăn vào nước mắt nước mũi đầm đìa cơ. Nhưng rõ ràng quý bà thích làm điệu bộ tiểu tư sản như Kelly, đối với sở thích này của tôi, cô nàng tỏ thái độ khinh bỉ... và khinh bỉ.

Về khoảng đồ ăn uống thì JB nhà tôi chẳng hề kén cá chọn canh, ở nhà tôi nấu gì anh ăn nấy. Tay nghề bếp núc của tôi không khá khẩm nhưng cũng chẳng tệ hại lắm. Hồi đầu, tôi nấu hỏng vài lần, anh nếm một miếng, cũng không ép buộc dạ dày của mình, lặng lẽ nhổ ra, nhẹ nhàng lau miệng. Sau này, khi tôi đã thành công nâng cấp đồ ăn cho lợn lên thành món ăn cho người, rốt cuộc anh cũng nể mặt tôi mà nuốt xuống.

Dù vậy, tôi vẫn thích cùng ăn lẩu ớt siêu cay. Dân vùng chúng tôi kiểu gì chẳng ăn được cay! Anh trông vậy thôi chứ ăn cay giỏi lắm, lại còn ăn cay một cách vô cùng tao nhã nữa! Anh nhíu mày, hít sâu, trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, bờ môi mỏng ẩm ướt đầy mê hoặc, xinh đẹp, ngon lành đến mức khiến người ta muốn cắn...

Hồi học năm nhất, tôi thấy người sang bắt quàng làm họ, bám lấy nhận JB làm đồng hương, giờ nghĩ lại mới thấy, rất có thể hồi xưa anh tưởng bở rằng tôi yêu anh trước, cũng có thể cách thể hiện của tôi dễ khiến người khác hiểu lầm. Khi ấy, bên ngoài trường có quán lẩu cay chính hiệu, tôi rất nhiệt tình mời JB ghé vào ăn. Lần thứ nhất là ngày đầu tuần, anh nói anh phải lên lớp. Lần thứ hai là vào thứ bảy, anh bảo phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Lần thứ ba là ngày Chủ nhật, rốt cuộc anh cũng cắn răng nhận lời.

Tôi múc ba thìa ớt bột đầy ú ụ vào tô hai người, cả tô đỏ ao như lửa rừng rực cháy, phản chiếu lên khuôn mặt JB đẹp đến lạ kì! Tôi còn hơi chột dạ hỏi: "Đừng bảo là anh ăn cay không được nhá!".

Khóe mắt anh khẽ giật, thản nhiên buông hai tiếng: "Thường thôi!".

Rồi trong khi tôi nước mắt nước mũi đầm đìa, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt thì gương mặt anh vẫn chỉ phơn phớt hồng, khóe mắt hơi ửng đỏ. Tôi bị sắc đẹp của JB làm cho ngây ngẩn, chẳng còn biết mùi vị gì nữa. Phát hiện ra tôi đang nhìn chằm chằm mình, anh nhướng chân mày, giọng khàn khàn hỏi: "Nhìn gì?".

Tôi nhìn chằm chằm vào bờ môi mỏng diễm lệ của anh, ngây ngốc đáp: "Tự nhiên em phát hiện ra, trông anh rất là 'Ngon'!".

Anh nghe được, tay khẽ run lên, im lặng cúi đầu, vờ như chưa nghe thấy. Hồi đó, tôi cứ ngây ngô cho rằng anh xấu hổ, đến khi kể cho Kelly nghe thì mới được cô nàng chia sẻ rằng cô ấy hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác 'cứng họng' của JB khi ấy.

"Dám thẳng thừng chòng ghẹo JB như thế, e rằng cả trường đại học A chỉ có mình cậu thôi."

Kelly liếc tôi đầy kính nể: "Yang Yoo Jin, cậu đúng là hoa lạ!"

Tôi và Kelly ăn đồ ăn Nhật rồi dạo qua nhà sách. Kelly tìm mua vài cuốn cẩm nang cho bà bầu. Tôi cẩn thận hỏi nhân viên bán hàng: "Có sách nào cho chồng bầu đọc không?"

Khóe miệng cô nhân viên khẽ giật: "Chồng bầu?".

"Tức là chồng của bà bầu ấy!", tôi giải thích như vậy vì theo tôi nghĩ là như thế.

Kelly đẩy phắt tôi ra, "Cậu tưởng chồng nhà cậu rảnh rỗi mà đọc mớ sách này chắc? Yang Yoo Jin, cậu phải học cách tự chăm sóc bản thân đi!".

Có mỗi khi những giây phút này xuất hiện là lòng tôi lại có chút chua xót đắng cay. Câu nói này hồi tôi lên đại học mẹ tôi cũng từng dặn, hình như JB cũng từng nói, đến giờ ngay cả Kelly cũng nói như vậy, đất trời rộng lớn bao la đến vậy... mà chẳng có người nào sẵn lòng chăm sóc lo lắng cho tôi sao?

Khi tôi khệ nệ vác túi xách về nhà thì cũng đã hơn chín giờ. Đèn đóm trong nhà vẫn tối om. JB chưa về. Tôi xếp đồ đạc cho gọn ghẽ rồi gọi di động của anh.

"A lô?" , đầu bên kia vọng đến giọng nói lạnh lùng, hơi trầm thấp của anh, tôi vừa nghe đã biết anh đã uống rượu, âm thanh nhuốm vẻ ngà ngà say.

"Anh chưa về sao? Bao giờ anh về thế?"

"Hôm nay mấy hyung 2PM tổ chức tiệc ăn uống bên ngoài, anh sẽ về hơi muộn, em ngủ trước đi!"

"Em không giục anh về đâu, anh đừng uống nhiều quá, thế nhé!"

Anh "ừ" một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Tôi đi tắm trước rồi lên giường nằm, cầm cuốn sách vừa mua lên đọc ru ngủ. Cái món này có tác dụng gây buồn ngủ cực kì hiệu quả, chưa lật được tới trang thứ ba, mí mắt tôi đã sụp xuống. Tôi tắt đèn lớn, chỉ để lại ngọn đèn ngủ mờ ảo ở đầu giường. Bây giờ cũng gần 11 giờ rồi, JB vẫn chưa về.

Khi JB về thì tôi đã mơ xong giấc mơ đầu tiên. Tôi mơ thấy mình sinh được một đứa con trai. Con tôi đáng yêu quá bị người ta bắt giữ. Tôi bế con chạy trốn, liền bị truy nã trên toàn quốc. Tôi đau buồn căm phẫn đến mức muốn chết đi. Bàn tay bé nhỏ của con ôm chặt cổ tôi, tôi nhảy từ tầng mười ba xuống, xòe cánh bay liệng. Con trai bảo tôi rằng: Mẹ ơi, mẹ giống SuperMan quá!".

Rồi tôi cười sằng sặc mà tỉnh lại.

"Mơ thấy gì mà cười vui thế?" , ai đó nhéo vào mặt tôi bằng ngón tay lành lạnh, ngón tay ấy cứ lưu luyến mãi nơi gò má tôi.

Tôi ngửi thấy hơi rượu, mở bừng mắt ra, bắt gặp đôi mắt đen thẳm tỏa sáng lấp lánh của JB. Anh không bật đèn lớn, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường, áo khác đã cởi, trên người vẫn còn chiếc sơ mi trắng, khuy áo cởi ra ba chiếc, lộ ra xương quai xanh mê người, gương mặt vẫn phiếm hồng vì men rượu.

Tôi nuốt nước miếng kể lại.

Anh cười khẽ, đưa tay lên day huyệt thái dương: "Suốt ngày nghĩ ngợi lung tung!"

JB đã ngà ngà say, bình thường anh sẽ không cười mê hoặc như thế này...

"Anh đi tắm đi, em pha trà giải rượu cho anh!", tôi ngồi dậy lại bị đẩy xuống. Hai tay anh giữ vai tôi, khuôn mặt tuấn tú nhuốm men say từ từ sát lại. Bốn mắt nhìn nhau, toàn thân tôi cứng đờ.

"Yang Yoo Jin...", anh tỳ vào trán tôi, hơi thở nóng rực, giọng nói khẽ khàng hơi trầm đục, tựa như vuốt mèo nhẹ nhàng cọ vào trái tim tôi. Mới nghe thôi mà lòng tôi phơi phới, tôi cong khóe miệng hớn hở đáp: "Em đây!".

"Anh biết em đang ở đây!", anh cúi đầu, môi khẽ cắn vào bờ môi tôi. Người lạnh lùng đến mức tưởng như đóng băng người khác như JB lại có đôi môi ấm áp mềm mại lạ thường. Bị sắc đẹp mê hoặc, tôi không nhịn nổi mà hôn lại anh.

Với tư cách là một kẻ sành ăn, cái lưỡi của tôi có khả năng phân biệt mùi vị cực tốt. Tôi nghĩ: "Nụ hôn này có rượu vang, vị bia, khoan khoan, còn có sushi cá hồi nữa chứ!".

Anh cắn đầu lưỡi tôi, bực bội: "Tập trung vào!".

Tôi "..."

Anh đột ngột dừng lại, rời khỏi môi tôi, giọng đượm vẻ kìm nén: "Em ngủ đi, anh đi tắm!".

Đàn ông gì mà vô trách nhiệm thế không biết!

Tôi cuộn mình vào chăn, cắn góc chăn mà nước mắt đầm đìa. Khiêu khích người ta rồi đi tắm là sao?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net