Chương 10: [Ma Tộc] Độc không thể giải!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình viết (bản thảo này) còn lỗi và sai xót, mong quý vị bỏ qua, đọc vui thì được chứ mà đem ra đánh giá thì em xin rút lui, thời gian của mình không nhiều để chỉnh sửa, mấy chương trước vẫn còn sạn nhiều lắm, cũng cảm ơn bạn đọc đã không chê, nếu mọi người cảm thấy đoạn nào không ổn và gửi báo cáo cho mình qua các truyền thông như:

Email💌: [email protected]

FB: Chu Hồng
Tiktok: @macthanhquan

Nhận được lời góp ý, mình sẽ xem lại tình tiết suy nghĩ xem nhân vật có ổn không và sửa lại, xin cảm ơn ạ!

Về phần các chương trước bị lỗi vẫn chưa sửa thì vẫn là nhờ bạn đọc nhắc nhở, thời gian của mình không nhiều để chăm chăm vào một bộ, mong là đọc giả không vì thế mà ghét truyện, chỉ cần góp ý với mình, mình nhất định sẽ xem lại và sửa, thời gian cập nhật sẽ nhanh nhất có thể, tớ sẽ không cảm thấy phiền đâu~

______

Sa Hoa Linh cũng không dự đoán được sẽ có màn vừa rồi, hơi cảm thấy xấu hổ, đang muốn nói vài câu xoa dịu cục diện, ai mà biết, ngay tại thời khắc này, dị biến phát sinh.

Thiên Chùy trưởng lão vốn nằm chết ngắc không nhúc nhích đột nhiên nhảy dựng lên, một mạch đánh về hướng Lạc Băng Hà!

Cây chùy của gã đã bị Thẩm Thanh Thu tước đi rồi, lẽ nào đây là muốn dùng thân hình mang đầy gai độc của mình hại chết Lạc Băng Hà?

Song chưởng gã mở ra, tư thế như muốn ôm Lạc Băng Hà một cái. Lạc Băng Hà vẫn chưa phát giác được có dị biến phát sinh, trong tiếng tung hô hò reo chiến thắng, y bị Trưởng lão Ma tộc nhào tới ôm lấy. Còn chưa kịp hại chết tiểu tử kia thì gã bị một luồng sáng trắng như tuyết, đâm thẳng vào thân hình nặng nề của mình.

Hoá ra là Thẩm Thanh Thu một kiếm chặn trước người Lạc Băng Hà. Còn Tưởng thế là xong, nhưng gã dựa vào lực mạnh và sức ép cơ thể, bị đâm thủng một lỗ cũng không lui về phía sau, ngược lại vui mừng hết sức, vọt mạnh tới trước, ngoan cường để Tu Nhã Kiếm đi ra khỏi cơ thể mình từ đằng lưng, mang theo ý cười ngập tràn dữ tợn, chuyển hướng sang Thẩm Thanh Thu. Hắn lập tức buông tay, đáng tiếc đã muộn!

Tay phải truyền đến từng cơn đau đớn, hắn nhất thời lạnh từ tim đến lòng bàn chân.

Thiên Chùy té trên mặt đất, nhổ ra một ngụm máu, cuồng tiếu nói: “Thẩm Thanh Thu bồi táng cùng ta, ha ha ha ha. Đáng! Đáng lắm!”

Những lời này của gã nhất thời lọt hết vào tai Lạc Băng Hà, y khinh hoàng nhận ra ban nãy trưởng lão ma tộc muốn ám sát mình, cũng may có sư tôn cứu giúp, nhưng khi nghe hết câu của Trưởng lão Ma tộc thốt ra, Lạc Băng Hà trong tâm liền động, bao nhiêu ý nghĩ như gió thổi bay đi, y vừa xoay người lại liền thấy tay phải Thẩm Thanh Thu đã dính đầy gai độc.

“Sư tôn!” Lạc Băng Hà mạnh mẽ túm lấy tay phải của Thẩm Thanh Thu, tim y như bị ai cào xé, hốc mắt đều vội đỏ: “Sư tôn, người… bị đâm trúng rồi?!”

Thẩm Thanh Thu rút tay mình ra khỏi cái túm lấy này của y, nói: “Không sao. Không đâm trúng. Đừng nghe gã đe dọa.”

Lạc Băng Hà làm sao có thể tin lời này, mặt mày y trắng bệch nhìn chằm chằm vào tay hắn. Từ mu bàn tay tới cánh tay, các lỗ kim nhỏ xếp thành hàng đã bắt đầu đỏ lên.

Bên này Thiên Chùy trưởng lão cuối cùng cũng kéo được kẻ chịu cùng, mà kẻ chịu cùng lại là cấp trọng yếu, gã nhất thời hưng phấn vô cùng, trong lòng đắc ý nói: “Lão phu cũng không cất lời đe dọa. Độc này nói không thể giải chính là không thể giải. Thẩm phong chủ, an tâm chờ chết đi!”

Độc này không thể giải, Thẩm phong chủ an tâm chờ chết đi.

Độc này không thể giải.

Thẩm phong chủ an tâm chờ chết đi.

An tâm chờ chết đi.

Giọng nói gã hiện lên trong đầu y lập đi lặp lại những câu từ đắc ý, càng khiến Lạc Băng Hà không khống chế được bản thân muốn chính tay đòi mạng gã.

Kiếm quang chợt loé Lạc Băng Hà rút ra Tu Nhã Kiếm nhanh chóng lao tới để trên cổ của gã, động tác mau lẹ vô cùng, Thẩm Thanh Thu suýt nữa không thấy rõ.

Lạc Băng Hà như đổi thành một người khác, tức giận nói: “Không thể nào! Nhất định có cách, còn không giao ra giải dược.”

Sư tôn đã nhiều lần chắn trước y, lần này lại vì y mà không màng đến sống chết, nếu nói sư tôn trước nay hại chưa từng thật lòng đối đãi tốt với mình, có lẽ y cũng không tin.

Người tu tiên quan trọng nhất là mạng sống, cái mà người tu tiên hướng đến chính là “trường thọ” nói sư tôn làm thế là vì có mưu đồ, y thật sự không tin!

Sa Hoa Linh bộ dáng mị hoặc nghịch loạn mái tóc của mình, giọng nói như chuông đồng vang lên: “Vị tiểu công tử này, Thiên Chùy đích xác không có lừa ngươi. Độc này tên là ‘Không thể giải’. Đối với nhân tộc mà nói, quả thật không có thuốc nào chữa được. Gã trước sau cũng phải chết, sao có thể sợ ngươi dùng cái chết để uy hiếp gã chứ?”

Sa Hoa Linh ánh mắt chớp động, rõ ràng thấy tình thế đại biến, lại nảy ra chủ ý bất hảo. Thẩm Thanh Thu vừa vận linh lực áp chế cơn đau đến run rẩy, vừa mỉm cười trên môi, ra vẻ ung dung nói: “Lời tuy nói như vậy không sai, nhưng Sa cô nương phải chăng đã quên, ta đã đắc đạo nhiều năm? Kim đan trung kỳ, rốt cuộc có tính là phàm nhân không?”

Sa Hoa Linh vẻ mặt biến đổi, rất nhanh liền định thần, cười duyên nói: “Phải phàm nhân không ta không biết. Nhưng ta biết có một cách có thể phán định rốt cuộc tiền bối có trúng độc hay không. Người trúng ‘Không thể giải’ sẽ bắt đầu từ miệng vết thương ngăn cách linh lực lưu thông, chầm chậm lan đến toàn thân, cuối cùng không chỉ linh khí, ngay cả máu cũng ngưng kết lại. Thỉnh Thẩm tiền bối dùng tay phải xuất một kích bạo linh lực, liền thấy rõ ngay.”

Kích bạo linh lực, tên như ý nghĩa, chính là tập hợp một cỗ linh lực thật lớn, sau đó bùng nổ thật mạnh, lợi dụng chấn động kịch liệt của linh lực sinh ra hiệu quả công kích. Hiệu quả giống như bóp cò súng, đạn ra khỏi nòng, hoặc là ném lựu đạn trong tay ra ngoài, cụ thể như thế nào còn dựa vào tu vi của kẻ phát lực.

Thẩm Thanh Thu kín đáo thử qua, hắn có thể đạt tới trình độ ném ra lựu đạn, nhưng hiện tại, tay phải của hắn tựa như người máy cao cấp bị gỡ một đoạn mạch điện xuống vậy, miễn cưỡng xuất ra khí lực, nhưng linh lực lưu động hoàn toàn bị cách trở.

Lạc Băng Hà nghe được miêu tả về “Không thể giải”, môi run rẩy. Giờ khắc này, tháng ngày dĩ vãng Thẩm Thanh Thu đối đãi y không tốt, đều hoàn toàn tan biến trong lòng y. Chỉ còn lại trước mắt một sư tôn luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, bề ngoài ghét bỏ nhưng luôn vì y, lúc tình thế cấp bách điều chắn trước người Lạc Băng Hà, bảo vệ y, đối tốt với y, là người duy nhất không ghét bỏ y, vì y.

Mà bây giờ đây sư tôn bị Ma tộc hại đến mức công lực có thể bị phế sạch, thậm chí mất mạng, cũng điều là vì y.

“Không cần lo lắng.” Nhìn thấy Lạc Băng Hà thần sắc biến ảo, Thẩm Thanh Thu tùy tay sờ sờ đỉnh đầu y. Vừa nâng ánh mắt, giảo hoạt mà cười nói: “Xuất hay không cũng thế thôi. Chỉ là ta không thể xuất một cách vô ích. Hôm nay Sa cô nương ngươi đại náo Khung Đỉnh Phong, vừa nãy Thẩm mỗ vẫn luôn nhẫn nhịn. Hiện tại ta đổi ý rồi, cũng không thể nói đến là đến nói đi là đi, Thương Khung Sơn phái ta đây chẳng phải sẽ bị người ta chê cười? Không bằng chúng ta đối kích một chưởng, định sinh tử, bất luận ai có bất cứ tổn thương gì, đều là gieo gió gặt bão, hậu quả như thế nào, cũng không được truy cứu. Như thế nào

Hắn hiện tại không thể yếu thế!

Cả tòa Khung Đỉnh Phong, hiện tại cũng chỉ dựa vào một mình trưởng bối là hắn. Một khi hắn ngã xuống, dựa theo sự tàn nhẫn của Sa Hoa Linh, nhẹ thì hậu quả là Ma tộc dỡ Khung Đỉnh Điện xuống, khiêng chiêu bài và sơn môn quay về ma giới, từ nay danh dự môn phái mất sạch; nặng thì đồ sát toàn núi!

Không cần hoài nghi, nữ nhân này tuyệt đối làm ra được loại chuyện đó.

Chẳng bằng bí quá hoá liều, đánh cược một phen!

Thẩm Thanh Thu lại không chú ý tới, trong bất tri bất giác, hắn đã không còn coi các đệ tử bên người, kẻ thì lo lắng, kẻ kiên định, kẻ phẫn nộ, kẻ bàng hoàng. Còn có Lạc Băng Hà kế bên lại càng biến sắc. Sư tôn đã đỡ thay y độc không thể giải, tính mạng gặp nguy hiểm. Nếu còn đỡ một kích này chắc chắn sẽ mất mạng!

Sa Hoa Linh cắn môi, rất là bối rối.

Nếu Thẩm Thanh Thu thật sự là kẻ phi phàm, độc kia không có hiệu quả với hắn, hai người đối kích một chưởng, chính là dựa vào linh lực mà cứng chọi cứng, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ; còn nếu hắn quả thật chỉ phô trương thanh thế, bỏ qua cơ hội tốt tận diệt Khung Đỉnh Phong, chẳng phải sẽ hối hận cả đời?

Thẩm Thanh Thu bình tĩnh mà nhìn nàng, như là không chờ mong, cũng không tránh né, đợi nàng đưa ra quyết định.

Nhận thấy tình thế không ổn Lạc Băng Hà kéo ống tay áo hắn, thấp giọng nói: “Sư tôn, đệ tử nguyện thay sư tôn, chịu một chưởng kia.”

Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc giật ống tay áo về nói: “Ở đâu có đạo lý đệ tử thay sư tôn xuất đầu?”

Lạc Băng Hà gấp gáp: “Sư tôn là vì đệ tử nên mới bị thương…”

“Nếu đã biết là bị thương vì ngươi, thì bảo vệ cái mạng mình tử tế vào!” Thẩm Thanh Thu trừng y một cái, mặc dù là bảo vệ y, nhưng hình thức này vẫn khiến Lạc Băng Hà trong lòng ấm ức.

Sư tôn là vì ta mà bị thương, ta thay y chịu một kích cũng là thường tình, dù sao trước nay sư tôn luôn là vì ta!

Lúc đối mặt với nguy hiểm, sư tôn luôn chắn trước ta, bảo vệ ta, cho dù có chịu thay y nhiều cái bạo kích hơn thế nữa ta cũng cam lòng, chỉ cần là vì sư tôn, dù cho có chết y cũng nguyện ý.

Lạc Băng Hà há miệng thở dốc, nói không ra lời, hốc mắt càng đỏ, sống mũi hơi cay.

Cuối cùng, Sa Hoa Linh cắn răng một cái, nói: “Vậy Thẩm tiền bối xin thứ cho Linh nhi vô lễ!”

“Ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Trái tim Sa Hoa Linh bang bang kinh hoàng, đến lời cũng không dám đáp, thân ảnh rực lửa nhảy thẳng lên, ngọc chưởng tuyết trắng tụ một cỗ ma khí màu đen đánh tới.

Thẩm Thanh Thu một cước đá văng Lạc Băng Hà bay ra xa: “Sư tôn!...a” thân thể thiếu niên té xuống đất, y như chó con đáng thương cố gắng ngồi dậy chạy về phía sư tôn.

Thẩm Thanh Thu bên này đã chuẩn bị tốt, dùng thân thể nghênh đón một chưởng đánh tới.

Trong lúc bản thân còn tưởng rằng sẽ bị Sa Hoa Linh một chưởng đánh bay, miệng phun ra máu tươi nổ tan xác mà chết thì ở phía sau. Chủ nhân Bách Chiến Phong đằng đằng sát khí, kiếm rời khỏi vỏ, một bàn tay cũng không có động đến, chỉ dựa vào linh lưu trên người hắn phát ra đã đánh văng Sa Hoa Linh toàn lực công tới.

Sau một lát yên tĩnh, Khung Đỉnh Phong liền xôn xao.

“Liễu sư thúc!”

“Liễu sư thúc xuất quan!”

“Chiến thần Bách Chiến Phong xuất quan, yêu nhân ma giới, xem các ngươi còn dám kiêu ngạo không!”

“Là Liễu sư thúc xuất quan!” Lạc Băng Hà thầm vui mừng.

Sa Hoa Linh bị đánh văng về sau, ngoại trừ một tiếng a mỏng manh sợ hãi, vị trí vốn chỉ có chút lụa đỏ che khuất cũng vỡ vụn thành từng mảnh, dẫn đến những tiếng kêu kinh ngạc.

Nàng dùng tư thế xinh đẹp để giảm sức bật, càu nhàu một tiếng đứng lên. Quả nhiên phong thái Ma tộc rất cởi mở, mặc dù cả người bị một màng mờ hình dạng vuông dùng để che đi, nàng cũng không xấu hổ chút nào, chỉ tức giận lột áo choàng của thuộc hạ bên cạnh ra, chụp loạn lên người, nói: “Các vị, hôm nay là ta tính sai. Chúng ta ngày sau sẽ có lúc gặp lại! Đi!”

Đám người Ma tộc vừa đi

Liễu Thanh Ca cười lạnh nói: “Nói đến là đến, nói đi là đi. Mặt mũi lớn quá. Nằm mơ đi!”

Thân hình hắn chuyển động, Thừa Loan Kiếm sau lưng phi tới tận trời, vẽ ra trăm ngàn kiếm khí hữu hình, xếp thành trận sắc, như mưa đá đâm xuống đám Ma tộc.

Sa Hoa Linh vừa dẫn bộ hạ chạy trối chết, vừa cầm trong tay lụa đỏ vò thành một đám mây đỏ, ném lên trời, đáng tiếc căn bản không ngăn được kiếm khí sắc bén, hồng sa rất nhanh bị đâm thành một mảnh đầy lỗ thủng. Cộng thêm các đệ tử của Thương Khung Sơn phái bao vây, hơn phân nửa Ma tộc có kẻ bị chết, có người bị thương, có kẻ bị bắt, chỉ có một đám tâm phúc theo sát Sa Hoa Linh, giết mở đường máu trốn xuống núi.

Liễu Thanh Ca trả kiếm vào vỏ xong, chường mặt xoay người, nhìn thương thế trên tay của Thẩm Thanh Thu. Các đệ tử của Thanh Tĩnh Phong cũng xông tới. Hơn mười khuôn mặt đều là thần sắc khẩn trương.

Thẩm Thanh Thu nhếch miệng cười: “Xem ra, giữ lại chút lòng xấu học tập dì Tuyết chụp ảnh tự sướng, cứu ngươi từ trong vách Linh Tê động ra, là một lựa chọn cực kỳ chính xác.”

Liễu Thanh Ca: “Dì Tuyết là ai?” **

Thẩm Thanh Thu: “Chẳng là ai cả. Ta thế nào?”

Liễu Thanh Ca hừ nói: “Tạm thời không chết được.”

(*) Dì Tuyết được nói đến là một nhân vật nổi tiếng trong Tân dòng sông ly biệt, do diễn viên Vương Lâm đóng. Vương Lâm từng chụp ảnh người mẫu đồ ngủ khi đã 44 tuổi, làm dân mạng dậy sóng. Đại ý sử dụng trên kia chỉ hành vi người khác cho là không tốt nhưng mình thì thấy thỏa mãn.

Lời tuy nói như vậy, linh lực tay trái hắn lén đưa vào thân thể Thẩm Thanh Thu lại không dừng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc. Hắn đặc biệt nói rõ: “Trong Linh Tê động nợ ngươi, trả lại cho ngươi!”

Thẩm Thanh Thu linh mạch cả người từng trận run rẩy. Lạc Băng Hà không nhịn được, hỏi: “Liễu sư thúc, loại độc ‘Không thể giải’ này, thật sự không thể giải sao?”

Liễu Thanh Ca nhìn y một cái, vẫn chưa trả lời, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ. Lạc Băng Hà phía sau, may mắn đỡ kịp. Thẩm Thanh Thu thật sự đứng không nổi, khoát tay nói: “Để ta nằm xuống… Để ta nằm một lát.”

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng để sư tôn nằm xuống, xưa nay y chưa từng thấy qua dáng vẻ Thẩm Thanh Thu hư nhuyễn như vậy, y đỏ mắt quỳ gối bên người Thẩm Thanh Thu, nói không ra lời, cổ họng nghẹn ngào gọi: “Sư tôn

Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng nâng lên một cánh tay, sờ sờ đầu y, ngụm máu tươi nhịn cả buổi, cuối cùng vẫn lẩy bẩy hộc ra, nhưng vẫn kiên trì nói :

“Ta biết… Ngươi nhất định sẽ thắng.”

Nghe xong câu này, Lạc Băng Hà toàn thân chấn động.

Thẩm Thanh Thu dần dần hai mắt xám lại ngẩng đầu một cái, cảm nhận được từng giọt nước mắt đứt đoạn của Lạc Băng Hà rơi khỏi hốc mắt.

Ảo giác đi?

Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn mất đi ý thức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC