Dương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Được thôi.

Tiểu Sênh đáp ứng nhu cầu của hắn, Lưu Bổ Khoái đang đi gọi Lý thiếu chủ trong khi nàng tiếp tục đối đáp với nam nhân trong ngục.

-Mẹ ngươi giết mèo, sớm đã chết, ngươi giết dê, bị bỏ xuống giếng. Vậy hung thủ thật ra muốn giết ngươi chứ không phải huyện lệnh họ Lý?

-Không phải, hung thủ muốn giết cả ta và huyện lệnh họ Lý, chỉ là huyện lệnh bảo vệ ta, thành ra ngài ấy mất mạng.

Nam nhân nói với tư cách một kẻ lầm lỗi hại chết người.

-Bạch cô nương, Lý thiếu chủ đến rồi!

Lưu Bổ Khoái báo cáo, Lý thiếu chủ theo sau.

-Hắn muốn nói chuyện với ngài.

Tiểu Sênh chỉ tay vào lòng giam, Lý thiếu chủ liếc nhìn nàng một chút, khi nàng đã đứng ở xa mới tiến lại gần lồng giam.

-Ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?

Lý thiếu chủ một chân quỳ một chân chống nói chuyện với hắn, chân hắn bị thương, tạm thời không đứng được.

-Ngươi không phải Lý thiếu chủ.

...

-Nói năng xằng bậy!

Lý thiếu chủ nghiến răng nghiến lợi.

...

-Xằng bậy?

Nam nhân tỏ ra vẻ chế giễu.

-Lý Sinh, huyện lệnh họ Lý là học trò của Lư tướng quân, là con trai của Lý đại đường chủ Ngân Vũ Lâu!

Nam nhân sổ sàng vào mặt Lý thiếu chủ. Lý thiếu chủ bịt miệng hắn lại.

-Ngươi im miệng.

Lý thiếu chủ rặn rõ từng chữ, từng chữ nặng nề phát ra.

-Lý thiếu chủ.

...

Lý thiếu chủ mắt mở to, gương mặt có chút sợ hãi, ngước lên nhìn Tiểu Sênh.

-Ngài đừng làm tổn hại đến hắn, còn phải điều tra.

Tiểu Sênh lạnh lùng, nói xong liền đi.

Lý thiếu chủ đứng lên, nghĩ ngợi lo lắng điều gì đó.

-Lý Sinh có ơn cứu mạng ta! Ta không để ai làm xấu thanh danh của ngài ấy!

Lý thiếu chủ liếc nhìn hắn rồi rời đi. Sớm đã không thể đuổi kịp Tiểu Sênh.

-Công Tử, có thư của Sinh Tử Phường gửi đến!

Ở đại Sảnh, Phan Việt và Thái Vi đang xử lý sổ sách, A Trạch vào báo cáo về lá thư của Sinh Tử Phường gửi đến.

"Gửi Phan Việt, Sinh Tử Phường có yến tiệc, muốn mời Phan đại nhân đến chung vui, hàn huyên chuyện cũ.

Đi một mình."

-

Quái lạ!

Thái Vi nhón chân đọc ké thư của Phan Việt lại đâm ra hờn dỗi, Thái Vi nàng làm gì mà không được mời chứ?

"Ngân Vũ Lâu sau khi bị Phan Việt lật đổ, mỗi người một phương, không ai liên lạc với ai. Có điều trong nội bộ Ngân Vũ Lâu có rất nhiều đại thương dân, không còn Ngân Vũ Lâu, họ vẫn hoạt động buôn bán rất bình thường. Nếu thành công tập hợp bọn họ lại, Ngân Vũ Lâu sống đậy là lẽ thường tình.

Những chuyện trước đó không có ích, những chuyện sau này ắt đã biết, ta chỉ cho biết tình hình hiện trại của Ngân Vũ Lâu, thứ nàng đang cần."

Tiểu Sênh ngồi trong phòng đọc thư về Ngân Vũ Lâu, chẳng biết nàng toan tính chuyện gì. Sau khi nghĩ ngợi gì đó lại đặt bút viết.

"Cảm ơn, còn Lý thiếu chủ?"

Cốc cốc!

-Ai đó?

Tiểu Sênh vội đặt bút lông xuống, đốt đi lá thư kia.

-Lý thiếu chủ?

-Tiểu Sênh, ta có chuyện muốn nói với cô.

...

Tiểu Sênh thầm nghĩ gì đó rồi gật gật đầu.

Bọn họ ra mộ Trác Lan Giang. Hôm nay trời không có tuyết nhưng vẫn lạnh, tuyết của hôm trước vẫn chưa tan, trắng xoá.

Lại là bạch y và hắc y ngồi dưới nền tuyết.

-Lý thiếu chủ, từ khi ngài đến Hoà Dương, ngoài Tôn Chấn ra thì ngài ra đây cũng thường xuyên lắm đó.

Tiểu Sênh thay rượu mới cho hắn, thắp nến.

-Vậy sao, ta cũng không để ý lắm.

Lý thiếu chủ ngước nhìn cành cây khô héo.

-Ta giống cô, cũng yêu một người.

...

-Trên đời này ai lại không yêu chứ?

Tiểu Sênh nhìn hắn, cười.

-Thực ra âm dương cách biệt cũng tốt, cô có thể tìm một người khác tốt hơn cậu ấy.

Lý thiếu chủ nhìn Tiểu Sênh rồi nhìn bia mộ của Trác Lan Giang.

-Tiểu Sênh, sao không thử mở lòng lần nữa đi?

...

-Lý thiếu chủ, đừng khuyên ta khi chính ngài cũng không có câu trả lời cho chính mình.

-Tiếp tục hay dừng lại, sống ẩn dật hay lộ diện, ngài còn chưa chọn được.

...

Tiểu Sênh nằm ngửa ra nền tuyết, mắt ngước nhìn bầu trời âm u.

-Ta không giống ngài, ta biết ta cần gì.

Lý thiếu chủ cũng nằm xuống, muốn cất hết muộn phiền ra sau đầu.

-Ta thích Trác Lan Giang, huynh ấy có thích ta hay không không ảnh hưởng đến việc ta thích huynh ấy. Với cả...

-Ta luôn cảm thấy huynh ấy ở rất gần ta, như ta và Lý thiếu chủ bây giờ vậy.

Tiểu Sênh nhắm mắt lại như muốn ngủ.

-Ta đã cho người lục tung Hòa Dương này tìm bà lão lưng còng kia.

-Ừm, hy vọng có kết quả.

...

-Đến lúc thích hợp ta sẽ giải thích rõ ràng.

Lý thiếu chủ ngồi dậy, lấy ly rượu ở mộ Trác Lan Giang uống cạn.

-Ta đi trước.

Lý thiếu chủ vui vẻ nói.

Tiểu Sênh khó hiểu bật dậy. Nghĩ ngợi rồi lại rót ly rượu mới. Nàng về lại huyện nha, lá thư khi nãy còn chưa gửi đi.

Roẹt.

Tiếng mở cửa của nàng, nàng chết lặng. Có người đang đứng đọc thư của nàng ngoài cửa sổ, chắc chắn là tên giấu mặt.

-Ai đó?!

Tiểu Sênh vội cầm kiếm lên nhảy ra cửa sổ, hắn đi rồi.

Không thấy dù chỉ là bóng lưng, thoát ẩm thoát hiện, rốt cục người này là ai, tiếp cận Tiểu Sênh để làm gì.

Lá thư bị tên đó lấy đi rồi.

-Tiểu Sênh, Tiểu Sênh.

-Tỷ tỷ?

Thái Vi gõ cửa phòng Tiểu Sênh.

-Phan Việt đi dự yến tiệc của Sinh Tử Phường rồi. Đúng lúc nãy có người đến báo án. Lý thiếu chủ cũng đi vắng. Chỉ còn ta vội muội.

Thái Vi choàng tay Bạch Tiểu Sênh đi đến đại sảnh.

-Vậy nên?

-Vậy nên ta và muội đến nhà dân báo án điều tra thôi!

Thái Vi xách theo tay nải chứa đầy hồ sơ.

Bọn họ cùng ra khỏi huyện nha, gần, nên đi bộ. Dù thời tiết lạnh nhưng Hòa Dương vẫn nhộn nhịp, người qua kẻ lại.

-Cô biết gì chưa, gần đây có vụ án giết người hàng loạt đó, nghe nói là lan đến Hoà Dương rồi!

-Vụ án xuất phát ở U Minh, mới hôm nay lại xảy ra ở Hòa Dương đó!

-Mà vụ án thế nào? Nghiêm trọng không?

-Ayyo! Giết người hàng loạt mà, người nào người nấy chết không toàn thây, đồ xát cả gia tộc hiển hách ở U Minh đó!

-Ghê thế sao? Vậy chúng ta lại phải nghỉ bán vài hôm rồi!

...

Mấy câu chữ xẹt ngang xẹt dọc qua đầu Dương Thái Vi và Bạch Tiểu Sênh. Gương mặt sớm đã trở nên nghiêm trọng.

-E là vụ này khó khăn rồi.

-Ừm.

-Trời ơi, ngài trêm cao trông thấy hung thủ! Báo mộng cho con, con còn đem hắn ra ánh sáng, báo thù cho vợ con!

-Đằng kia là nơi xảy ra vụ án.

Thái Vi buôn tay Tiểu Sênh bước nhanh đến, Tiểu Sênh định chạy theo thì có người đi hướng ngược lại dúi vào tay Tiểu Sênh một lá thư, Tiểu Sênh vội quay lại nhưng hắn sớm đã đi mất. Nhưng đang gấp rút, không có thời gian đọc thư.

-Ta là Dương Thái Vi, đến để điều tra vụ án, mọi người tản ra một chút!

Thái Vi sắc mặt gấp gáp nói với bọn họ, Tiểu Sênh đứng cạnh.

-Dương Thái Vi? Thanh mai trúc mã của Phan đại nhân?

-Nhưng Phan đại nhân đâu? Sao có thể tùy tiện để người khác điều tra chứ?

-Đúng đó! Phan đại nhân đâu?! Không phải huyện lệnh không thể vào điều tra!

-Đúng đó!

Người dân xung quanh có lẽ đang bất bình và sợ hãi trước vụ án giết người này mà có chút nổi loạn.

Dương Thái Vi chau mày, bực mình khi bị cản trở phá án. Là quân triều đình ngầm, càng ít lộ dang tính càng tốt nhưng ngay khắc này không lộ không được.

-Ta theo lệnh Hoàng thượng cùng huyện lệnh Phan Việt điều tra tất cả các vụ án ở Hòa Dương!

Thái Vi đưa lên tấm lệnh bài, mọi người tất khắc im bặt. Tiểu Sênh nhìn bọn họ một lược rời cũng lấy lệnh bài ra theo Thái Vi vào điều tra án.

-Dương tiểu thư và Phan đại nhân là người của triều đình sao?

-Hôn ước của bọn họ là Hoàng thượng ban cho, không là người của triều đình thì là gì?

-Đúng đó, mà cô gái bên cạnh lạ quá, chưa thấy bao giờ?

-Là cô gái được Trác thiếu chủ bảo vệ đó!

-Ả? Sao cô biết?

-Thì ta bán đồ ăn đêm, hôm đó cô ấy đến mua lại bị một tên sàm sỡ, lúc đó Trác thiếu chủ thấy, suýt nữa đã tiễn hắn đi gặp cha mẹ rồi!

-Ây da! Xem ra khó đụng hai cô nương này rồi!

Bọn họ đồng loạt lắc đầu, mặt tỏ vẻ ngao ngán.

"Ngươi là chồng của nạn nhân?"

Thái Vi xem xét một lược thi thể, ngước hỏi một nam nhân. Vụ án xảy ra ở một đồi trọc, nhưng muốn đến đồi trọc này phải đi qua nhà của nạn nhân.

-Nạn nhân tên gì, bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu, có thù oán gì với ai không?

Tiểu Sênh đứng cạnh cầm bút lông ghi chép.

-Vợ ta là người tị nạn, hiền lành, ta gặp cô ấy khi đi chặt củi trên rừng, cô ấy nói cô ấy là người đến từ phía tây, không nói rõ ở đâu.

-Ta là Quý Văn, cô ấy tên Thẩm Mạn!

Nam nhân đau khổ nói, tay hắn run run muốn sờ vào thi thể.

-Gần đây nạn nhân có hành động gì bất thường không?

-Không, gần đây ta và cô ấy vẫn sống hạnh phúc, cô ấy không có hành động kỳ lạ nào.

-Lưu Bổ Khoái, đưa thi thể về huyện nha cho ngỗ tác khám nghiệm tử thi.

Tiểu Sênh nói với Lưu Bổ Khoái đứng cạnh.

-Vâng, Bạch cô nương.

Hắn mặt mày sợ sệch đem thi thể đi.

-Quái lạ, thông tin cá nhân không đầy đủ, không có hận thù, nhưng lại chết thảm như vậy.

-Là giết người hàng loạt, ắt hẳn giữa các nạn nhân sẽ có điểm chung với nhau.

Thái Vi ngó nghiêng xung quanh, Tiểu Sênh cuộn hồ sơ ghi chép đáp lời Thái Vi.

-Chúng ta đến U Minh giới?

...

Thái Vi nói như hỏi, muốn biết xem xem muội muội có muốn đi cùng nàng đến U Minh.

-Đi.

Dứt câu Thái Vi và Tiểu Sênh đã tức tốc chạy về huyện nha trong ánh mắt ngỡ ngàng của người dân.

-Không phải chứ? Phá án xong rồi sao?

-Đừng nói bậy, người ta có ăn có học, có quyền có thế, ắt sẽ không giống chúng ta!

-Đúng đó, cứ cận thận, từ lúc huyện lệnh Phan Việt về không vụ án nào là không thể giải thích!

-Muội nhớ đem theo bạc, có thể chúng ta sẽ ở lại!

Thái Vi gấp gáp nói với Tiểu Sênh, rồi mỗi người một hướng đi mất.

...

Tiểu Sênh trong phòng đang soạn đồ lại bỏ đi đâu đó.

-Trác Lan Giang, mấy hôm nữa có thể ta không đến thăm huynh được, bảo trọng nhé! A!

Tiểu Sênh vội vội vàng vàng thay rượu thắp nến cho hắn rồi lại vội vội vàng vàng chạy về huyện nha.

-Tiểu Sênh?

-Lý thiếu chủ?

Đến cổng huyện nha Tiểu Sênh bắt gặp Lý thiếu chủ, chắc ngài ấy xong việc rồi.

-Cô đi đâu thế, mặt mày nhem nhuốc thế kia?

...

-Ta, ta đến U Minh cũng tỷ tỷ.

-U Minh, ý cô là U Minh giới?

-Đúng rồi.

-Đến đó làm gì?

Lý thiếu chủ khó hiểu hỏi.

-Có vụ án, nếu ngài muốn đi thì nhanh nhanh đi, xe ngựa sắp tới rồi!

Tiểu Sênh nói xong chạy ù vào huyện nha.

-U Minh giới, có khi nào ta sẽ bại lộ không?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net