Chương 1: Ảo mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa bé gái vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ ngắn ngủi. Nó uể oải vươn người khỏi chiếc chăn bông to sù sụ, ngồi tựa lưng vào thành giường, mặt đờ ra vì ngái ngủ.

Bằng cái đầu của kẻ vừa để linh hồn chạm đất, cô nhóc tự hỏi, mình vừa mơ thấy gì?

Mơ thấy gì mà tim đập loạn lên thế?

Mọi thứ lướt qua tâm trí như thước phim gián đoạn cũ kĩ, nhưng cảm xúc đọng lại nơi ngực trái thì thật đến lạ lùng. Con bé nhắm mắt, mơ hồ để dư âm mộng mị dìu dịu chảy khắp thân thể, cho lòng ngân lên âm vang xao xuyến lan toả quanh nỗi bồi hồi về miền ký ức mà mình chưa từng trải nghiệm.

Hình ảnh dần dần tái hiện trước mắt, vài đoạn nhỏ lặt vặt con bé đã vô tình quên mất. Trong trí nhớ đứt quãng, nơi nó đang đứng có lẽ là một quảng trường xa xôi nào đó. Sương mù che mờ tầm nhìn, thực thực ảo ảo, tựa tấm màn xám xịt tô nhoà cảnh vật xung quanh. Ánh nắng le lói rơi rớt từng giọt bàng bạc, vài vết dính quánh trên nền đất lát gạch cũng mang sắc xám tro. Tiếng người ồn ào chữ được chữ mất lọt vào tai cô nhóc, và cả tiếng chuông xe đạp kêu leng keng vui nhộn. Quần áo họ mặc khác biệt với thời đại của nó, con bé chẳng tài nào nghĩ ra định nghĩa cho loại thời trang ấy.

Trái tim đứa trẻ thổn thức mách bảo, nó từng thuộc về xứ sở này.

Giống cỗ máy đã được lập trình từ lâu, con bé thản nhiên mặc kệ bọn họ, tung tăng dạo bước giữa chốn xa lạ như thể từng lặp đi lặp lại điều ấy hàng trăm lần.

Và có ai đó đã gọi tên nó. Bọn chúng trò chuyện, đi song song, rồi cầm tay nhau. Có mầm cây diệu kì đã vô tình nảy nở trong tâm hồn non nớt của đứa trẻ, bé con không hiểu loại cảm xúc ngọt ngào ấy mang ý nghĩa gì, nhưng trái tim nó hoàn toàn đón nhận chúng.

Ai nhỉ? Con bé thầm nhủ.

Người thân thương lắm, nhưng ấm áp sót lại trên tay cuối cùng cũng phai đi theo gió mây nhạt nhòa. Ngay đến khuôn mặt cậu trai ấy, nó còn chẳng nhớ nổi. Khi con bé ráng tìm lại những mảnh ghép vừa đánh mất, đầu liền truyền tới cơn đau dai dẳng.

Thôi được, nó chịu thua, không cố chấp tìm cách nhớ lại nữa.

Nhưng có chắc đấy là mơ chứ? Sao mọi thứ lại thật đến vậy?

Giống như nó vừa mở mắt sau vạn năm hôn mê, hay đại loại thế. Cảm giác chênh vênh giữa thực tại cùng hư ảo bấp bênh đến khó chịu. Lòng đứa trẻ rối bời, chân tay bải hoải, chẳng khác nào mới bị rút cạn sức lực.

Cho đến hiện tại, mãi cô nhóc mới thoát khỏi đoạn hồi ức kia, từ từ tỉnh táo. Cảnh vật dần hiện lên rõ ràng sau tầm mắt, là căn phòng ngủ quen thuộc. Đầu nó vẫn hơi mụ mị, phải ngồi bần thần tầm năm phút mới bắt đầu tư duy linh hoạt trở lại.

Nó lết thân thể rệu rã khỏi giường, miệng lưỡi khô khốc. Phía trước là một tấm gương lớn viền vàng được chạm trổ tinh tế, bề mặt tráng bạc lấp lánh phản chiếu bóng hình nhỏ bé mảnh mai. Một đứa trẻ xinh đẹp với vẻ ngoài khá ấn tượng. Điểm nhấn đặc biệt nhất có lẽ là những lọn tóc xanh xám rủ dày trên vai và đôi mắt đen tựa đá cẩm thạch. Một màu đen tuyền sâu hun hút. Một màu xám xanh ma mị lôi cuốn. Cả hai kết hợp tạo nên một khuôn mặt mang vẻ đẹp huyền bí cổ xưa mà sắc sảo. Mỗi tội, biểu cảm trên khuôn mặt có hơi đờ đẫn, chẳng khác nào mới ngã từ trên mây xuống.

"Gì chứ? Mình hâm sao?"

Con bé tặc lưỡi. Nó xem đồng hồ, còn chưa tới sáng mà đã tỉnh ngủ rồi. Tất cả là tại giấc mơ quái gở kia. Điều đáng sợ nhất, đây không phải lần đầu tiên nó mơ thấy viễn cảnh quỷ dị này. Mọi thứ bắt đầu xảy ra khi con bé nhận được lá thư báo nhập học tại trường Hogwarts. Sau hôm ấy, những giấc mơ khác nhau dồn dập đến khiến nó vừa ngạc nhiên vừa khó chịu. Nhất là khi bước vào cõi mộng, nó luôn gặp cậu con trai mình ngỡ đã thân quen từ thủa bé, dẫu chẳng biết đấy là ai. Kể ra cho mọi người nghe thì kì cục lắm, nên con bé lựa chọn làm thinh. Cứ phớt lờ được đến đâu thì đến thôi.

Cô nhóc cầm lá thư trên bàn, tỉ mỉ xem xét bằng vẻ mặt phức tạp. Nhớ ra sáng hôm nay sẽ tới Hẻm Xéo sắm đồ chuẩn bị cho ngày tựu trường, nó hồi hộp tới mức không ngủ lại nổi. Con bé thức trắng tới sáng, khi bình minh lên mới gà gật thiếp đi trên chiếc bàn gỗ sồi bóng loáng.

"Tiểu thư, đến giờ phải dậy rồi. Tiểu thư à, người không nhanh là sẽ muộn đó. Tiểu thư, ôi, thưa tiểu thư!"

Giọng nữ cao có phần hơi chói tai khiến bé con giật mình, phải mất vài giây mới hoàn hồn trở lại.

"Tiểu thư, cô không sao chứ? Trông cô nhợt nhạt quá, còn có quầng thâm mắt nữa. Tiểu thư, đêm qua cô khó ngủ ư? Tôi hiểu mà, trước lúc tới trường tôi cũng bị vậy. Tiểu thư à..."

"K-không sao..."

Hàng loạt những lời hỏi han liên tiếp làm con bé lúng túng. Nó trả lời ậm ừ, rồi vội đánh trống lảng:

"Mà mới nãy ngươi nhắc đến chuyện gì có chữ muộn cơ?"

"Là chuyện tới Hẻm Xéo, thưa tiểu thư."

Thiếu nữ nhỏ nhẹ đáp. Đứa trẻ ngây người, ngẩng mặt nhìn cô gái trân trân. Nó hoảng loạn hỏi:

"Bây giờ là mấy giờ rồi, Wendy?"

"Thưa tiểu thư, bảy giờ ạ."

Nhận được tin sét đánh, con bé vội nhảy phốc khỏi ghế, cuống cuồng chạy đi vệ sinh cá nhân. Tám giờ, nó phải cùng song thân tới Hẻm Xéo. Bảy giờ mười lăm, nó phải cùng họ dùng bữa sáng. Thế mà bây giờ, ngay đến đầu tóc còn chưa chỉnh tề.

Nữ hầu cũng lập tức đi theo nó, dường như cô đã sớm quen thuộc với lối sống của tiểu thư nhà mình. Họ phối hợp rất ăn ý, loáng cái đứa trẻ từ bộ dạng lôi thôi lếch thếch đã biến thành một bé gái xinh xắn dễ thương. Hôm nay, nó bận chiếc đầm hồng khói cùng màu với găng tay. Mái tóc xanh xám được tết nửa đầu cách điệu, cài thêm chiếc nơ bướm đỏ trông càng thêm phần trang nhã. Nhóc ta điềm đạm nâng vạt váy, từ tốn bước xuống cầu thang trải khăn đỏ viền vàng sang trọng. Trông chẳng khác nào một bông hoa hồng mới chớm nụ, mang dáng vẻ yêu kiều e ấp động lòng người.

Cô bé đứng trước bàn ăn được bài trí tinh tế, lễ phép chào hỏi hai bậc phụ huynh, thầm cầu mong bữa sáng sẽ diễn ra trong yên bình:

"Chào buổi sáng thưa cha mẹ, con xin lỗi vì đã trễ giờ."

Người đàn ông bỏ tờ báo đang đọc dở sang bên cạnh, nghiêm nghị quở trách:

"Gladys, con nên điều chỉnh lại tác phong cho đúng đắn. Sắp tới, con sẽ phải vào Hogwarts, nhất định đừng làm gia đình chúng ta mất mặt."

"Vâng, thưa cha."

Nó ngoan ngoãn nghe lời.

"Anh à, hôm nay là ngày đặc biệt, đừng khắt khe với con gái quá. Nào, Gladys, ăn chút gì đó đi con. Lại đây, ngồi cạnh mẹ này."

Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn nó với ánh mắt trìu mến. Cô nhóc mỉm cười, đợi cái gật đầu chấp thuận từ cha mình, nó mới đẩy ghế ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa. Từng động tác đều toát lên vẻ thanh tao nhã nhặn.

Cha nó nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng căn dặn:

"Gladys, hãy nhớ rằng con là một Chevalier."

Câu nói đơn giản, chẳng cần từ ngữ hoa mỹ đi kèm cũng đủ để nhắc cho con bé nhớ thân phận của mình. Gia tộc Chevalier, vinh dự nằm trong hai mươi chín dòng họ thuần chủng, từ lâu đã nổi tiếng về những khả năng pháp thuật thần bí xa xưa mà chỉ thành viên mang huyết mạch này mới có. Họ sở hữu tài sản kếch xù, kiến thức uyên thâm lại thêm các mối quan hệ chứa sức ảnh hưởng lớn đến cộng đồng. Và đặc biệt hơn cả, gia tộc Chevalier rất đoàn kết. Họ không có thú vui khoe mẽ như những nhà quý tộc thuần chủng khác, mà thường giữ lối sống kín đáo kiệm lời. Luôn đứng vị trí trung lập giữa vô vàn phe phái khác nhau, biết cách tránh xa tai hoạ, ít tham gia các hoạt động mang tính phô trương. Bí ẩn, khôn khéo, xa cách, đó là ba từ đặc trưng nhất để miêu tả tính cách người nhà Chevalier.

Đấy là vẻ ngoài, là lớp vải nhung bọc lấy cái hộp chứa đầy nhóc những điều đen tối bẩn thỉu. Chevalier phức tạp hơn tầm hiểu biết của người ngoài rất nhiều. Và nó, cũng là một phần của cái guồng quay rắc rối ấy.

"Vâng, thưa cha."

Tiểu thư bé bỏng ngoan ngoãn đáp. Ngài Chevalier vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, chăm chú dùng bữa. Đợi ông thưởng thức xong, cô người hầu ban nãy đánh thức Gladys nhân lúc dọn dẹp liền quay đầu nháy mắt với nó một cái. Con bé tinh nghịch lè lưỡi đáp lại. Cô nàng Wendy thừa hiểu bản chất láu cá ranh ma đằng sau cái vỏ bọc đoan trang thục nữ kia rồi.

Cuối cùng, cả nhà họ rời bàn, không quên cầm bột floo trước khi xuất phát.

Gladys cầm nắm bột floo trong tay, thành thục ném vào lò sưởi. Tiếng nổ đinh tai vang lên cùng ngọn lửa xanh ma quái sáng rực, con bé thoắt cái đã theo chân cha mẹ đến con ngách nhỏ sát tiệm may vá Malkin. Họ đang đứng tại nơi vắng vẻ, khuất tầm mắt người nhìn.

"Ta rất tiếc khi phải để con tự đi lựa đồ một mình, nhưng hôm nay chúng ta có hẹn với vài vị quý tộc ở quán Leaky Cauldron. Chúng ta đã thảo luận từ tối qua rồi nhỉ, Gladys?"

Người phụ nữ có dung nhan phúc hậu dịu dàng xoa đầu con bé.

"Con hiểu mà, chúc cha mẹ có chuyến đi vui vẻ ạ."

Gladys đáp lại, trong giọng nói còn có phần thờ ơ.

"Chúng ta sẽ thay con mua sách và đồ dùng học tập, còn đũa phép thì con nên tự lựa."

Ông  căn dặn.

"Vâng, thưa cha. Con vẫn nhớ lời cha căn dặn rằng đũa phép chọn chủ nhân của nó."

Cha nó nở nụ cười máy móc, rồi khoác tay mẹ nó rời đi. Mái tóc của họ đã chuyển sang loại màu nâu phổ biến, trang phục cũng cũ kỹ sờn bạc. Gladys nhìn họ với ánh mắt hờ hững, con bé biết, giao dịch làm ăn này của họ thực sự bất bình thường. Đi đàm phán mà lại mặc thường phục, giấu danh tính, chỉ làm ăn phi pháp mới cần xoá vết tích cẩn thận đến thế thôi.

Nó đẩy cửa bước vào tiệm quần áo Malkin. Một bà lão mập lùn ăn mặc diêm dúa xuất hiện. Chưa để Gladys kịp thưa, bà đã đon đả chào hàng:

"Đồng phục Hogwarts hả bé con xinh đẹp?" - Gladys biết tỏng bà đang nịnh đầm - "Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Như trong kia lúc này có hai quý ông trẻ tuổi đang thử đồ đấy."

"Vâng, thưa bà."

Nó cười trừ đáp lễ, liếc mắt nhìn thử "hai quý ông" mà bà nói xem mày ngang mũi dọc thế nào. Trên cái bục may đo, thằng nhóc với khuôn mặt nhợt nhạt nhọn hoắt cứ thao thao bất tuyệt, nghe loáng thoáng mười câu thì chín câu là khoe khoang gia cảnh, lại còn bình phẩm khiếm nhã về trường. Đứa con trai tóc đen bên cạnh lại mang biểu cảm chán ngán, nó dám cá là cậu ta cũng phát mệt với kẻ ngạo mạn lắm lời kia rồi.

"Sau này mong đừng học chung với cha này."

Gladys lẩm bẩm. Chợt, con bé nhíu mày thắc mắc:

"Sao nhìn cha này quen thế? Đây chẳng phải là thiếu gia Malfoy hay sao?"

Gladys núp vội vào dãy khung treo quần áo. Tình cờ gặp hắn ta đúng là đen đủi. Mong Draco đừng phát hiện ra mình, làm ơn.

"Ồ, màu tóc xám xanh? Thứ lỗi thưa tiểu thư, nhưng cô là ái nữ nhà Chevalier đúng chứ?"

"Chết tiệt."

Gladys thầm chửi thề. Hôm nay nó bước chân nào trước mà xui tận mạng, xui khủng bố luôn. Cứu.

"Chào thiếu gia Malfoy, thật tình cờ quá."

Con bé cố gắng giữ điệu bộ tự nhiên nhất có thể, trên môi nở một nụ cười xã giao công nghiệp.

"Chào tiểu thư. Bình thường hiếm hoi lắm mới có thể trò chuyện với cô, nay chúng ta lại may mắn gặp gỡ, quả là diễm phúc của tôi."

Hai người họ đều đang nỗ lực giữ cho bầu không khí dừng ở mức hoà nhã, nhưng vẻ gượng gạo khó mà giấu trên nét mặt. Draco Malfoy nãy giờ chỉ lải nhải liên tu bất tận về gia tộc nhà hắn, chẳng thèm để ý xem đối phương có muốn lắng nghe không. Gladys kiếm cớ lẻn vô nhà vệ sinh chỉnh trang đầu tóc, lúc nó đi ra, Malfoy đã rời khỏi đây. Giờ trong tiệm còn đúng nó và cậu nhóc tóc đen trạc tuổi mình.

Đến bây giờ, con bé mới có cơ hội quan sát kỹ cậu ta. Mắt đứa con trai này đẹp thật, Gladys ít gặp ai sở hữu đôi mắt xanh lá đặc biệt như thế.

"Mặt tôi có dính gì à?"

Cậu ta ngơ ngác hỏi. Nhận ra mình thất lễ, Gladys nhanh miệng chữa ngượng:

"À, không, không. Chỉ là mình chưa gặp ai có đôi mắt đặc biệt như bồ thôi."

"Cảm ơn nhé." - Cậu ta bật cười - "Mà bồ cũng tới Hogwarts học nhỉ?"

"Đúng rồi. Mình mong cái ngày này từ hồi còn bé rồi, cuối cùng cũng được làm phù thủy sinh của Hogwarts. Mẹ mình kể rằng hồi còn học ở đây, bà đã có nhiều trải nghiệm vui vẻ lắm đó."

"Thế à? Mình chẳng biết gì về trường cả, sợ là đi học được vài hôm sẽ bị gửi trả về nhà mất."

Cậu bạn lo lắng nói.

"Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện đó, bồ đừng lo lắng quá nha."

Gladys an ủi người bạn mới quen. So với tên thiếu gia Malfoy kênh kiệu, đứa con trai này mang lại cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Nó chủ động gợi chuyện:

"Chắc bồ cũng nghe mình và thiếu gia nhà Malfoy nói chuyện rồi ha? Mình là Glwadys, Glwadys Chevalier. Còn bồ?"

"Mình hả? Ờ... Mình tên Harry, Harry Potter."

Cậu ta vừa dứt lời, Gladys liền kinh ngạc thốt lên:

"Bồ là Harry Potter? Thật sao?"

"Ừ, là mình."

Harry trả lời một cách miễn cưỡng. Gladys cũng biết ý, không đả động gì đến những câu chuyện xung quanh cậu ta nữa. Harry Potter đã trở thành huyền thoại nhưng lại vì thế mà mất đi cả cha lẫn mẹ, đúng là tàn nhẫn khi cứ chăm chăm gợi lại nỗi đau trong lòng người khác.

Nhưng cơ hội được giao lưu cùng huyền thoại giới phù thủy thì khó mà bỏ qua. Gladys ngó lên trán Harry, hiếu kỳ hỏi:

"Cái đó... Nghe bảo là ở trên trán bồ nhỉ?"

"Ý bồ là cái sẹo hả?"

Cậu ta vén tóc lên, để lộ rõ vết sẹo hình tia chớp. Bỗng dưng lồng ngực Gladys đau điếng, Harry cũng đột ngột ôm đầu quỵ xuống đất rên rỉ. Mấy bà phù thủy lo lắng chạy tới xem xét tình hình.

"Con ổn ạ!"

Cả hai cùng đồng thanh. Bọn họ quay sang nhìn nhau đầy hoang mang. Loang trong bầu không khí kẻ mua người bán tấp nập hiện tại là dòng xúc cảm mang mác buồn, cứ như hoa trôi đáy nước, tiếc nuối mà dịu dàng đến khó hiểu.

"Bồ có ổn không?"

Harry lên tiếng trước.

"À... Ừ... Mình ổn... Có lẽ là mình ổn. Bồ thì sao?"

Nó vẫn chưa lý giải được hiện tượng quái gở vừa xong.

"Bồ có hiểu chuyện gì đang diễn ra không? "

Gladys lắc đầu. Nó tò mò phỏng đoán:

"Hay tại năng lực đặc biệt nào đó ở bồ?"

Harry phủ định ngay:

"Trước giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện này, đây là lần đầu tiên đó."

"Hmmm... - Con bé ngẩng mặt nhìn trần nhà, tránh tiếp xúc với ánh mắt đối phương - "Bồ là người thú vị đó, Potter."

"Vậy hả?" - Harry cười vui vẻ - "Cảm ơn bồ nha."

Gladys toan mở miệng thì bà Malkin đã lên tiếng thông báo:

"Con xong rồi, con trai."

Harry mang vẻ mặt ủ ê nhảy khỏi cái bục. Gladys cũng tiếc bạn hùi hụi, nó mới gặp Harry nhưng ở cậu có gì đó khiến con bé cảm thấy thân thuộc lắm.

"Thôi thì, tạm biệt bồ nha. Bồ thấy đó..." - Harry ngập ngừng - "Mình... Mình phải đi rồi..."

"Ôi..." - Con bé than thầm, nó cố gắng che giấu sự lưu luyến trong lòng, cười giả lả - "Tạm biệt bồ, chúc bồ có một ngày vui vẻ!"

Nhưng nội tâm Gladys đấu tranh dữ dội. Phàm là một đứa con gái, sao nó dám công khai biểu đạt cảm xúc như thể đã thân thiết lắm với người khác giới vừa quen được? Nhưng đến khi Harry đẩy cửa, nó quyết định vứt quách tự tôn xuống dưới đầu. Còn lâu con bé mới trơ mắt để cậu ta rời đi như thế.

"Nè!" - Gladys gọi với theo - "Hẹn gặp lại ở Hogwarts nhé! Mình nhớ mặt bồ rồi!"

Harry chợt đứng khựng lại. Cậu vui vẻ thò đầu qua cánh cửa khép hờ, nhe răng cười toe toét:

"Mình nhất định sẽ đi tìm bồ! Mình cũng nhớ mặt bồ rồi!"

Gladys phấn khởi vẫy tay chào. Cho đến lúc rời khỏi cửa tiệm, trái tim con bé vẫn thấy bồi hồi vương vấn không thôi.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tiểu thư nhà Chevalier và cậu bé sống sót đã diễn ra như vậy. Sau này nhìn lại, bọn họ mới càng thấy biết ơn định mệnh, biết ơn thời trẻ con ngây ngô đáng nhớ.

___________

Góc xml của tác giả: Hic mấy bồ khi đọc truyện có thể comment nhìu zô đc hong 🥺 kiểu nhiều khi đọc cmt còn zui hơn cả đc phô lâu lun í (ê nma đc fl cx zui nha :)) )

Đc cò men là tui zui lắm luônnn //tung pông tung hoa các thứ//


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net