C25: Bỏng Lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước chân đến giáng sinh rất chậm chạp, phải đếm gần như từng ngày. Mỗi năm đến mùa năm, tất cả đều phải thay một lớp áo trắng. Như được đặt may sẵn. London mặc trên mình chiếc áo bông trắng.

Harry di chuyển trên nền tuyết đã phủ đến đầu gối nó. Làm lạnh buốt xương cốt ở trong da. Nó đi đến giữa sân trường thì dừng lại. Trong đầu còn ong ong lời nói của Aurora Potter cùng với Evelyn Rolleber.

"Mày chưa biết hả? Hôm qua thầy Snape mới đi ăn tối với má Lily đấy."

"Mày né xa thầy Snape một chút đi. Dù sao mày cũng đâu có tôn trọng thầy. Đã vậy đứa nào chả biết là mày láo toét với thầy."

"Rời xa thầy đi, mày biết mày lại gần ổng cũng đâu được gì đâu."

"Mà này, mày có biết là má Lily đang dây dưa rất tình với ổng không? Mày còn chướng mắt lại gần ổng làm gì hả?"

Nó nhăn mày lại khi cái lạnh đang thấm buốt đến mức bỏng lớp da mịn ở cẳng chân nó. Buốt thấu xương và đau đớn đến mức chẳng thể tỉnh táo hơn được.

Nó nhìn tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi, chuyến tàu lửa đã khởi động chở học trò quay trở về nhà của chúng. Nó không nghĩ nữa, não nó đang tuân theo một cái mệnh lệnh khác. Đó là đến trạm, ngay lập tức. Nó cần thuốc trị bỏng ngay bây giờ.

Chân nó ở sau lớp quần đã bỏng hết, đi đứng cũng rất đau. Đau đến tận trái tim. Làm mờ đi phần lí trí của nó.

Nó vẫn di chuyển đến trạm xá, miệng không than lời nào. Nhưng nó quá có duyên với thầy Snape. Duyên đến nỗi vừa lật lớp quần lên cho cô Pomfrey xem vết bỏng thì thầy Snape lại xuất hiện cùng với mấy chai độc dược mới.

"Trò bị làm sao?" Thầy Snape nhăn mặt, đem mấy chai độc dược đang lơ lửng đằng sau lưng thầy đặt thẳng trên bàn của cô Pomfrey. Bà ấy thấy thầy tới cũng bước qua với giọng chê trách:"Nó vừa đi bộ ở ngoài sân trường, anh lo nói chuyện với nó đi. Rồi mang nó về kí túc xá nghỉ ngơi. Đừng có nói nặng lời với nó. Tôi biết tính anh chẳng chịu nói nhẹ nhàng với ai bao giờ.. ơ, thầy Snape.."

Thầy ấy bước tới gần chỗ của nó, mắt thầy nhìn thẳng vào vết bỏng đỏ chót ở chân nó. Thậm chí tồi tệ hơn là còn sứt vài miếng da. Trông đau lắm.

"Thầy Snape.. con.." Nó muốn giải thích với ông. Ông chẳng cần lời giải thích nào của nó.

Ông ngồi quỳ trước đôi chân nhỏ của nó, phe phẩy đũa đem cái chai độc dược trong tủ của trạm xá bay tới trong lòng bàn tay ông. Ông hơi ngừng lại một chút trước khi đổ độc dược lên đôi chân của nó.

"Chịu đau một chút." Ông thì thào, bàn tay đổ nước thuốc trong chai lên chân của nó. Cái đau do bỏng dành biến mất. Thay thế là cơn mát lạnh do độc dược mang lại.

Nó cúi thấp đầu nhìn gương mặt của ông. Mái tóc đen bết dầu, đôi môi mỏng dài, cái mũi thô kệch, hàng mi dài hay cả nước da nhợt nhạt thiếu khoẻ mạnh. Dưới mắt là nếp thâm do thức đêm.

"Tại sao?" Ông hỏi.

"Có sao đâu ạ." Nó nói.

"...."

"Sao lại đi xuống nền tuyết dày đó?"

"Con chỉ muốn làm điều gì đó khác."

"Đã có chuyện gì?"

"Con chẳng sao cả mà, chỉ là con thấy tuyết đẹp, con muốn bước ra chơi. Nhưng lại quên là nó cũng có thể làm tổn thương con."

"...."

"Có ai nói gì trò? Hả Potter?" Giọng ông ấy căng chặt hơn.

"Chẳng có ai nói gì con cả mà."

"Vậy tại sao lại đi trong tuyết mà chẳng mang theo giày? Trò không biết lạnh sao?"

"Con thấy chẳng có sao cả mà."

"Trò đang ấp ủ chuyện gì vậy?"

"...."

"Trò nói cho tôi nghe là trò đang nghĩ gì, vào ngay bây giờ."

"Con chỉ nghĩ là.. con muốn làm một chuyện gì đó, khiến con thấy thoải mái hơn."

"Bằng cách tự làm tổn thương bản thân ư? Trò đang nghĩ gì, Potter. Trả lời thật lòng."

"Con.. con thấy là.." Nó không thể nói xấu em gái nó, cũng không thể nói chuyện mà họ nói với nó cho ông nghe được. Những chuyện đó thật đáng xấu hổ. Chẳng khác nào nó đang thừa nhận với ông là nó đang có cảm giác ghen tuông hay là một cảm xúc nào đó khác mà nó cũng chẳng thể phân biệt được.

"Thấy thế nào?" Ông thật kiên nhẫn. Mắt đen thâm thuý nhìn nó.

Nó nghiêng đầu xuống thì thầm:"Potter đã nói là thầy có hẹn với má. Họ yêu cầu con tránh xa thầy, càng xa càng tốt."

"Trò không biết cãi lại sao?"

"Con lấy gì mà cãi đây?"

"Trò có tôi." Ông ấy chắc chắn và kiên định. Bàn tay ông đặt lên bên gò má buốt giá của nó. Ấm áp lạ thường. "Trò hãy nhớ là trò có tôi. Tôi sẽ chống lưng cho trò. Tôi yêu cầu trò tin tưởng vào tôi. Trò có hiểu không?"

Nước mắt nó bỗng trào ra, ướt cả bàn tay mà ông đặt ở má nó. Nó kêu:"Thầy Snape.. con chẳng biết phải làm sao cả. Con chỉ có duy nhất một mình thầy. Không có thầy, con chẳng biết suy nghĩ gì hết. Bọn họ đều muốn con rời bỏ thầy. Con không làm được. Thật sự không làm được."

Thầy Snape thấy xót xa thay, dịu dàng nói:"Đừng khóc nữa, trò theo tôi về hầm đi." Thầy bế cái nó lên, mang nó đi. Những bước chân dài trải dọc ở trong Hogwarts. Bóng dáng ông ấy đi xa khỏi trạm xá, mang theo một thứ quý giá đặt ở trong lòng.

Bà Pomfrey ngồi tại trạm xá, nhìn thầy Snape rời đi. Bà ấy thủ thỉ một mình:"Xem kìa, lão Snape mà cũng có người thương lão cho đấy. Nhìn vậy mà lão cũng biết thương người khác quá. Lão chẳng bao giờ khiến ta ngừng suy nghĩ về mấy tin đồn bịa đặt về lão. Lão chẳng thèm quan tâm, giờ lại đi quan tâm một đứa bị tin đồn làm cho tổn thương phát khóc. Sao mà lão có thể thay đổi theo cách như vậy được..."

Bà ấy lại lắc đầu:".. mình quan tâm mấy chuyện đó làm gì. Lão đã có bao giờ khiến người khác hiểu được đâu...."

".. nhưng mà mình thấy lạ quá, lạ quá. Chẳng phải lão đã luôn yêu Lily sao? Mình chẳng..."

".. mình có cảm giác là lão thương thằng bé y đúc James Potter này lắm. Lần đầu tiên mình biết là lão cũng biết cách an ủi người khác.."

Harry được bế trở về phòng thầy Snape. Ông ấy đặt nó lên ghế sô pha ngồi. Lò sưởi thì luôn được bật lên. Chỉ cần vun tay một cái là mấy cái nến trong phòng cũng sáng. Cái phòng đỡ hẩm hiu tối ươm ưởm hơn một chút.

"Tôi sẽ đi gọi vài món ăn." Thầy Snape nói."Chắc chắn là trò vẫn chưa ăn gì đúng không? Giờ trò chẳng khác gì một đứa bệnh."

"Thầy gọi tên con vào bây giờ được không?" Nó nói nhỏ.

"Harry." Thầy gọi, bàn tay đặt lên trên đầu nó." Lần sau có chuyện gì phải nói cho tôi biết. Trò đâu phải là trẻ lên 1. Đến cả một đứa trẻ còn biết mách phụ huynh của chúng về những gì mà chúng gặp phải."

"Nhưng thầy đã bao giờ mách em về những gì thầy gặp phải đâu? Những chuyện khiến thầy tổn thương hay cả những chuyện mà bọn họ muốn lợi dụng thầy."

Thầy Snape rất ghét ai dám cãi lời thầy. Nhưng với cách cãi của Harry. Ông ấy thật là không giận điên lên được. Ông thở dài với cái lòng được trải đầy tình thương. Nắn nót từng từ để nói:"Tôi và trò không giống nhau. Nếu như trò là một ngọn cỏ. Thì tôi chính là cây cổ thụ. Tôi đã đủ lớn để có thể che nắng che mưa. Trò thì có thể che gì cho cây cổ thụ?"

Nó nhìn ông, mắt nó lim dim buồn. Ông gõ lên trên tóc nó.

"Tôi đã nói gì với trò?"

"Thầy Snape, con thật sự rất muốn bảo vệ thầy.. sao mà con nhỏ yếu quá. Nhỏ yếu sẽ chẳng có ai buồn thương tiếc cho. Vì nhỏ yếu là nguyên tội."

"..."

"Đến khi nào con mới có thể thấy được thầy Snape của con thật sự tự do đây hả thầy?" Mắt nó đăm đăm. Mắt nó đẹp lắm, khiến ai đều phải than: Ôi chao, sao lại có thể sinh ra một đôi mắt buồn đẹp thế này được?

Thầy sờ lên mắt nó nói:"Harry.. trò hãy nhớ rằng tôi sẽ là người chống lưng cho trò. Còn chuyện khác, trò đừng hỏi, đừng nghĩ."

"Con sẽ luôn ở bên thầy đúng không?" Nó bất an kinh khủng.

"Nếu như trò tự động rời đi. Tôi sẽ không ngăn cản trò đâu." Thầy nói một cách điềm đạm:"Tôi đâu thể ngăn cản một người muốn rời đi được. Chẳng nhẽ tôi lại chặt chân trò và ép trò ở lại? Phải không?"

"Thầy hãy chặt chân con." Nó thật chắc chắn. Chắn chắn đến mức chẳng kẻ gì tên bệnh mà thầy Snape nói."Khi con quyết định rời đi, có nghĩa là con đã bị kẻ khác ếm bùa. Hoặc là kẻ khác đang lợi dụng con."

"..." Thầy Snape chọn cách im lặng. Ông ấy vuốt mấy sợi tóc mỏng của nó. Gương mặt ông ấy hiện lên một nụ cười pha chút châm biếm. Ông ấy thì thào:"Tôi đã nói rằng một đời là quá dài."

"Dài đến mức nào đây hả thầy?"

"Dài tới mức trò sẽ chẳng nhớ giây phút này vào hai mười năm sau. Tới mức đủ để não bộ nhỏ ọp ẹp của trò sẽ quên sạch sẽ chuyện hồi đi học." Ông ấy hít một hơi thật sâu, gần như đang nạt:"Trò có biết điều đó không?"

Nó ôm lấy cái cổ của ông. Nó thì thào:"Nếu như một đời là quá dài, con nguyện sống đến năm 20 tuổi. chỉ có 20 năm và con đã dùng được nửa đời để nói con chẳng làm gì trái lòng mình."

"Bớt sến súa lại." Thầy Snape đẩy nó về chỗ sô pha. Mắt đen của thầy dập dờn giận dữ:"Trò phải sống đến 200 tuổi hoặc là hơn nữa. Có biết không hả?"

Ông ấy giận nó vì nó chẳng biết trân trọng mạng sống của nó. Lại dễ dàng nói ra được lời nói chỉ sống đến năm 20 tuổi.

"Còn tôi thì sao?"

Nếu trò chết năm 20 tuổi, còn tôi thì sao?

"Con sẽ luôn.." thương thầy..

"Con sẽ luôn theo dõi thầy."

"Im miệng, tôi không cần." Ông gầm gừ:"trò không được làm thế có biết chưa hả? Harry Snape."

Để bớt căng thẳng, ông ấy đi thẳng về cuối góc văn phòng ngồi xuống. Cả người ông ấy như đang bay lên vậy.

"Con sẽ không làm thế." Nó không nói đến chuyện đó nữa. Cố làm ông thấy yên lòng hơn một chút. Nó bước lại gần ông. Ở góc tối văn phòng này. Mắt đen của ông rất sáng. Nhưng lại vô cùng đáng sợ.

"Con sẽ tin tưởng vào thầy."

Thầy Snape lạnh lùng nhìn nó. Ông hé môi mỏng thì thào:"Trò đúng là một kẻ chỉ biết nghĩ nhiều."

"Con xin lỗi."

"Gặp bất cứ chuyện gì, có miệng thì phải biết nói." Thầy Snape thì thầm:"Tôi không muốn chuyện này lặp lại lần nữa."

"Dạ."

Thấy ông ấy căng thẳng quá nên nó cũng thật ngoan. Thái độ của nó khiến ông bớt giận. Ông cũng đi ra khỏi góc tối đó. Gọi đồ ăn cho nó và mang thêm thuốc cho nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net