C38: Sinh Nhật Harry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng 7, gia tộc Potter rầm rộ về chuyện làm sinh nhật cho Hadick với Aurora. Dù sinh nhật hai đứa phải là ngày 1 tháng 8. Nhưng dường như họ muốn chọc tức ai đó mà lại dời lại vào ngày 31 tháng 7. Mời rất nhiều khách khứa đến dự. Nói chung là gia đình họ rất chịu chi sinh nhật này.

"Trò có nguyện vọng gì không?" Thầy Snape hỏi sau khi đọc xong tờ báo về mấy cái chuyện rầm rộ nhà Potter. Chắc chắn rằng ông ấy không muốn để cho Harry Snape của ông ấy phải thiếu thốn bất cứ thứ gì khi ở cùng với ông ở đây. Harry Snape xứng đáng hơn hết thảy những thứ đó.

"Con muốn..." Harry chẳng muốn thứ gì cả. Nó chẳng có nguyện vọng gì. Nó nhìn vào mắt ông như muốn cho ông thấy cái cảm xúc đã biết đủ của nó."Con chỉ cần thầy ăn sinh nhật cùng con thôi, chỉ như vậy và chẳng cần phải quà cáp gì hết. Thầy đừng tiêu tốn nhiều tiền cho con nữa.."

"Harry Snape.." Giọng thầy Snape uy nghi:".. tôi muốn trò hiểu rằng tôi chẳng cần hiểu chuyện từ trò. Trò đã sống với tôi và tôi sẽ thấy rằng tôi cho trò những thứ bé nhỏ đó thôi là không đủ. Trò phải nhớ rằng trò đã tuyệt vời thế nào."

".... con đâu có làm gì đâu, thầy cứ nói mãi về cái tuyệt vời mà con chẳng cảm nhận được. Con chẳng hề làm gì cả và con chẳng vĩ đại được như thầy đã nghĩ về con."

"Trò đã thắp sáng đường đi cho tôi." Thầy nỉ non."Trò đã cho tôi sự công nhận và trò đã cứu mạng của kẻ muốn chết."

Trò cứu mạng người đang ở trong địa ngục, nơi tận cùng bóng tối và cô độc.

"Thầy phải nghĩ rằng chính bản thân thầy mới là người đã cứu thầy chứ. Nếu thầy chẳng chịu tin tưởng con thì con làm gì có kéo thầy ra khỏi đó được. Thầy đã đặt niềm tin và lòng yêu thương vào chỗ con. Con không thể giúp một người không chấp nhận con cũng như con không thể đánh thức một người giả bộ ngủ. Con luôn biết ơn vì thầy đã thật sự mở lòng đối xử đặc biệt với con đấy thầy Snape, hơn bất kì kẻ nào khác."

"Trò thật sự chẳng muốn gì cả sao?" Ông hỏi một lần nữa.

"Dạ."

Tối ngày 31 tháng 7, ông Snape ở nhà cả ngày trời. Harry cũng không hỏi về những chuyện khác. Nhưng nó đã thấy vui vì có ông đồng hành trong những ngày sinh nhật. Nó ngân nga hát khi tối ông bận rộn trong bếp núc và chẳng cho nó bước chân vào trong.

Sự chờ đợi cuối cùng cũng được hồi đáp.

Ông mặc bộ đồ khác với ngày thường, chẳng phải là áo chùng to tướng khoác ngoài. Ông ấy mặc một cái áo cổ lọ màu đen, tay áo xoắn lên gần tới trỏ tay, mang quần tây đen. Tóc cột lên gọn gàng. Lộ rõ góc cạnh khuôn mặt ông. Cái đôi tay của ông hiện rõ gân kéo dài từ bàn tay đến cổ tay. Cơ bắp hiện ở phần bắp tay.

Thầy Snape đặt bánh kem và đống đồ ăn bay theo sau lưng thầy lên bàn. Ông ấy móc trong cái tủ làm việc lấy mấy cái món đồ nhỏ xíu xiu và biến to ra làm hàng chục hộp quà chất đầy cạnh lò sưởi. So với năm ngoái, năm nay ông ấy tặng những hơn 20 hộp quà. Món nào món nấy đều rất phí tiền và mang tính chất thực dụng. Điển hình là cái chổi bay đời mới nhất, cái nước hoa dùng hằng ngày, áo khoác đắt tiền hay là mấy món đồ chơi. Có vài món thì mang tính chất đẹp và ngắm như hộp nhạc gỗ quý khá to, điêu khắc tỉ mỉ như đàn Piano, cầm nặng tay, vẫn gỗ rất đẹp và được đánh bóng. Có thêm trầm hương thơm phòng nữa.

Nhiều quà quá nó kể chẳng hết. Nó lại cảm động nhìn thầy Snape. Ông ấy vỗ đầu nó, xoè bàn tay rõ khớp ra, là một cái dây chuyền đính hòn ngọc màu lục bảo. Ông giải thích:"Chỉ cần trò có nguy hiểm, tôi sẽ cảm nhận được ngay lập tức. Cho nên dù đi đâu cũng không được tháo nó ra, có biết không hả? Bạn trò, Draco Malfoy cũng có một cái cho ba của cậu ta làm cho. Trò phải giữ cẩn thận. Tôi cần chắc chắn rằng trò vẫn luôn phải thật an toàn hết mức."

"Con.. cảm ơn.." Nó lí nhí, nhận lấy sợi dây chuyền không biết phải đặt tay vào đâu. Chỗ nào cũng mang đến cho nó cảm xúc thật mạnh liệt. Làm nó phải nghẹn đống hỗn độn nhào qua nhạo lại ở trong lòng của nó. "Con sẽ giữ nó thật cẩn thận, con hứa đấy."

"Quan trọng là chính bản thân trò." Thầy dịu dàng."Điều đó còn hơn cả mạng sống của tôi."

"Không tới mức như vậy đâu.." Nó nhút nhát. Tánh nó, bất an và luôn sợ sệt vào những chuyện tình cảm. Nó chẳng bao giờ chịu tin là nó quan trọng với thầy Snape hay là nó xứng đáng với điều tốt đẹp hơn. Nó đã quen với cái suy nghĩ rằng nó mãi mãi sẽ không là duy nhất hay là lựa chọn ưu tiên của bất kì kẻ nào khác. Nó chỉ có một mình và tự gặm nhắm nỗi đau từ khi còn bé. Sự thiên vị đã giết chết trái tim biết thương người của nó. Khiến nó thành một đứa chỉ biết lo trước lo sau. Sống mà chỉ biết nghĩ cho cảm xúc của người khác chứ chẳng nhớ gì về chính mình được nữa.

"Trò xứng đáng với mọi thứ." Dù cần ông ấy phải nhắc đi nhắc lại một câu đã ngấy cổ họng. Nhưng ông ấy sẽ nói mãi và mãi cho đến ngày nó chẳng còn phải bất an về chuyện này nữa. Ông ấy trân trọng cả cảm xúc ưu buồn, đa sầu đa cảm của nó. Và ông đang học cách nâng niu những thứ cảm xúc con người này. Dù ông chưa từng biết cách thương một người khác.

Giống như nó và như ông. Cả hai chưa từng được dạy cách để thương một người khác sao cho đúng và trọn vành trọn vẹn. Có lẽ vì vậy mà nó chẳng chê ông, lắm lem, cứng nhắc và khắc nghiệt. Cũng có lẽ vì vậy mà ông chẳng thấy nó đầy tiêu cực, quá nhạy cảm và hay làm ông ngán ngẩm.

"... con cảm ơn.."

"Tôi sẽ luôn ở cạnh trò. Không cần lo lắng."

"Con vẫn nghĩ là thầy chẳng nên dành quá nhiều thứ cho con."

"Tôi thấy đáng là được." Thầy Snape nhéo mặt tròn của nó."Trò nên ăn thức ăn và thổi nến trước khi chúng đã nguội sau khoảng thời gian thích nghĩ ngợi vu vơ của trò."

Nó nhảy lên ghế ngồi nhìn mấy món yêu thích của nó, nhai cái miếng nhỏ và nhét chúng thật kĩ. Cho đến khi thầy Snape ngồi đối diện nó đã ngừng ăn và nó vẫn còn nhai thức ăn trên bàn.

Cuối cùng thì ông ấy đốt bánh kem, đặt nến lên và chờ nó thổi. Nó thầm cầu nguyện rằng thầy Snape sẽ mãi mãi ở cạnh nó và thổi tắt nến. Đón chào một tuổi mới với nhiều mong mỏi tốt đẹp hơn dành cho bản thân và thầy Snape.

Bước sang tháng 8, tháng cuối của mùa hạ. Nó ngồi lim dim trên ghế sô pha vì thiếu ngủ. Tối qua nó cứ nghĩ này nghĩ kia chẳng ngủ được. Hồi hợp đến khi qua ngày hôm sau. Mắt nhắm mắt mở lung lay trên ghế mà thầy Snape chẳng cho nó ngủ. Ông ấy sợ nó quen giấc buổi sáng.

"Uống nó đi." Thầy Snape nói, ông ấy đã pha một ly bạc xỉu cho nó uống. Ông biết nó ghét đắng lắm, nó chỉ thích uống ngọt và thích đồ ngọt. Còn ông thì chẳng mê gì mấy thứ ngọt ngào lãng nhách. Nhưng vẫn chịu làm đồ ngọt cho nó ăn đỡ buồn miệng."Còn đây là cái bánh dâu tây của trò."

"Hoan hô." Nó vui sướng, cầm dĩa bánh mà ăn rồi quay sang uống bạc xỉu. Thầy Snape lại ngồi vào bàn làm việc, cầm báo lên mà đọc.

Ông ấy nhăn mày lại khi đọc được dòng chữ về chuyện tộc Potter. Bọn họ thích rầm rộ quá, ngại chuyện không đủ lớn quá. Đến một bữa tiệc thôi mà cùng phải được lên báo chí ra mắt mọi người. Hay họ muốn mọi người cười đùa về thói sài tiền ba hoa của bọn họ? Ông ấy lướt xuống dòng chữ ở dưới nữa. Họ đang nâng ly chúc mừng cho một Kê Được Chọn thật sự.

Ông quẳng tờ báo vào trong lò sưởi và sẽ chẳng mò tới được nữa. Tâm trạng khá hơn một tí thì ông mới giờ đống đồ trong tủ ra, định sẽ xử lí xong xuôi rồi kết thúc một ngày dong dài. Bị một tờ báo phá hoại tâm trạng không vui.

"Có chuyện gì hả thầy? Sao thầy đốt báo thế? Nó nói gì mà thầy chẳng thích ạ."

"Ừ." Thầy Snape thẳng thừng. Ông cụp mắt xuống hỏi:"Trò có thấy tôi đã mang đi quá nhiều thứ của trò không? Danh tiếng của trò, gia đình trò."

"Đâu có, thầy chẳng mang đi thứ gì của con cả. Thầy đã cho con tất cả mọi thứ. Thầy cho con một vòng tay an ủi, một mái nhà để vu vơ và thầy cho con tự do buồn bã, tự do vui vẻ. Thầy cho con quá nhiều thứ." Harry nói và vòng tay ra như phóng to lên mọi thứ."Thầy chẳng biết là nó nhiều đến mức độ nào đâu. Hơn cả thầy tưởng tượng nữa đó."

Hoạ hoằn mới gặp được nhau. Nó sẽ chẳng đời nào lại thấy thầy Snape mang đi thứ gì. Nó biết rõ những gì mà nó có được. Chẳng gì ngoài một cái chết sắp tới và một con tim trống rỗng. Tất cả đều khao khát về một thứ tình nghĩa. Thầy Snape đã khoả lấp toàn bộ mọi thứ ở trong đó. Khiến cho nó hài lòng, biết rằng bản thân nó vẫn có một người cần nó.

Nó chẳng biết thứ tình cảm này, đầy đắp giữa hai người là gì. Chẳng giống tình thân, cũng chẳng giống tình yêu. Nó thường định nghĩa chúng là mối quan hệ mà hai bên cần nhau, nương tựa nhau và thương yêu, trung nghĩa với nhau. Có đôi khi, phải chăng chẳng cần tình yêu mới là một mối quan hệ hi sinh. Nó chẳng biết nữa, nó cũng chẳng cần định nghĩa về điều đó. Có thể sau này thứ tình cảm này sẽ phát sinh thành tình yêu. Nhưng đó là chuyện sau này. Còn bây giờ là làm bạn, thói quen, thương tiếc và bảo bọc.

"..." Thầy Snape không nói thêm gì nữa mà chỉ lo làm công việc của ông ấy. Còn nó thì bận việc của nó, xử lí bài tập hè mà thầy cô đã đưa cho hàng tá, dài dòng và không thể làm hết được trong chỉ một ngày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net