C52: Đến Phủ Malfoy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì kèo mãi thì Harry cũng phải thực hiện chuyện mà phải đi gặp gia đình Malfoy trong sáng sớm tháng 7. Thầy Snape đã chuẩn bị sẵn cho nó bộ quần áo có dáng quý tộc. Chất liệu vải hàng hiếm với số tiền đắt đỏ. Như mọi khi, mặc bộ đồ ấy lên người, nó đều than:"Sao thầy cứ chi số tiền lớn như vậy cho em làm gì. Mắc muốn chết."

"Số tiền tôi kiếm ra qua một chai độc dược còn có thể cao gấp mấy lần so với bộ đồ trò đang mặc đấy Harry." Thầy Snape êm ru nói."Và số tài sản mà tôi có thể kiếm ra được còn nhiều hơn cả thế. Mấy đời nhà trò vẫn chưa ăn hết đâu. Tôi mong trò nhận thức rõ điều đó. Chỉ là tôi không bận tâm đến tiền mà thôi!"

"Wow." Nó không nghĩ là thầy Snape sẽ khoe về vấn đề này đâu. Không phải là khoe, mà kiểu là nó chẳng nghĩ thầy Snape sẽ nói như vậy. Li kì quá, kinh ngạc quá, chẳng tưởng tượng ra nổi ấy.

"Đừng nghĩ vớ vẩn." Thầy lặng lẽ đưa tay gõ lên đầu nó. Chuẩn bị xong xuôi, ông ấy bấm cái khoá cảng mà nhà Malfoy đưa cho. Nắm chặt tay nó để đến trang viên Malfoy.

Nó nhìn ngôi biệt thự đồ sộ, một phần hơi ngạc nhiên. Thêm một chút hoài niệm trong kí ức. Thầy Snape không vội vã lôi kéo nó vào trong mà để nó từ từ ngắm cảnh xung quanh. Sau vài phút, thầy Snape nói:"Nếu trò thích ở một nơi giống như này, chúng ta có thể chuyển ra."

"Dạ thôi," nó lí nhí trả lời. Cái nhà nhỏ hiện tại nó ở khá tốt. Ấm áp và vừa đủ để sống. Cần nhà to quá để làm gì.

"Trò đang mơ tưởng điều gì vậy?" Thầy Snape hỏi."Tôi có thể thoả mãn những yêu cầu của trò."

"Không có, em chẳng có mơ tưởng gì."

"Nào, sao anh đến mà không vội báo tôi biết. Thật là, anh đã làm tôi khiếm nhã trước vị khách quý của con trai tôi." Lucius Malfoy đi ra từ bên trong biệt phủ. Lão ấy khiến Harry thấy có hơi ghét, chỉ là hơi thôi. Vì dám đổ lỗi cho thầy Snape. Mà vẫn mang gương mặt có cằm nhọn hoắc, tái nhợt, giọng thì lạnh lùng tự ngạo của lũ quý tộc.

"Tôi nghĩ anh nên ra đợi đón khách mới phải phép đúng. Thay vì ở đấy trách móc tôi. Dù anh có là bạn tôi thì tôi cũng chẳng có việc gì phải nhận lỗi nhỏ này về mình đâu, ông Malfoy." Thầy Snape nhếch một bên khoé môi.

"Harry." Draco Malfoy chạy nhanh ra ngoài, thẳng tay làm mất mặt của Lucius Malfoy. Khi lão định lên mặt với Harry trước tiên. Chỉ là định cho nó một bài học liệu hồn và thử xem có đủ để mà cậu ta tin cậy.

"Cảm ơn thái độ tiếp đón của ông, ông Malfoy." Nó bình tĩnh, nhìn qua phía Draco."Ra là khả năng tiếp khác của tộc Malfoy là để cho khách quỷ đứng lì ở bên ngoài thay vì được vào trong dinh thự để mà uống trà cho đúng lẽ. Tôi thấy thất vọng về chuyện này."

"Thứ lỗi cho tôi." Ông Lucius khôn khéo nói, lão liếc sang thằng con nhà lão. Đang đưa mắt nhìn lão luôn vào bây giờ."Hai vị vào nhà đi, đây là lỗi cho tôi. Vui mừng quá lại quên bén."

"Hừm." Thấy Snape nhướng mày lên, cười đểu. Ông ấy quen thuộc cái điệu này của Lucius quá. Nhưng lại không thể thay Harry phân xử trong vụ này. Vì đây là việc Harry phải đổi mặt nếu cần đến tộc Malfoy ở sau lưng.

Bước vào trong, Harry đưa mắt đánh giá mọi thứ xung quanh. Cùng lúc đó thì Lucius Malfoy cũng đang thầm đánh giá bản thân nó. Bề ngoài( được chuẩn bị bởi thầy Snape) và đôi mắt lục đẹp phù hợp thẩm mỹ nhà Malfoy.

"Cảm ơn." Harry gật đầu khi nhận tách trà từ gia tinh. Khiến gia tinh đòi đâm đầu vào tường. Nó cũng bình tĩnh lắm. Lucius nhanh chóng mắng con gia tinh đó rồi mới mở miệng:"Tôi có nghe rất nhiều về cậu đấy, cậu Snape nhỉ? Tôi khá ngạc nhiên khi Severus chịu trở thành một điểm chống lưng cho cậu. Trước giờ ổng chưa từng như vậy bao giờ."

Thầy Snape và Draco Malfoy đã đi chỗ khác để chừa không gian riêng cho hai người họ.

Mắt lão ấy híp lại, đung đưa trên ly trà đến trước mặt nó. Lão nói tiếp:"Chúa Tể Hắc Ám đã nhắc rất nhiều về cậu. Khi ở thân phận là Quirrell, ngài đã nhắc về cậu nhiều hơn bất kì kẻ nào khác."

"Thế à.." Nó nhớ người đàn ông thoáng qua trong kí ức năm nhất của nó. Khoảng thời gian nó hoàn toàn chưa đủ chín chắn để được như bây giờ. Ngây ngốc muốn đối xử tốt với kẻ ấy.

"Xem ra là cậu biết rõ." Lucius Malfoy nhướng mày, giọng khôn lỏi."Ngài ấy đã nói rằng phải chăm sóc cho cậu thật chu đáo. Vì cậu là ân nhân của ngài ấy. Tiếc là giờ ngài ấy đã chết trong cuộc truy đuổi với Aurora Potter. Chỉ là tôi không biết cậu cảm thấy thế nào.."

"Ông cứ vào thẳng chủ đề, tôi chẳng thấy thế nào cả. Cũng chẳng hề giúp gì cho hắn. Hắn chỉ là một kẻ vùng vẫy ở dưới địa ngục và tôi chỉ đi ngang qua, cho hắn vài giọt nước." Nó bình tĩnh, phải nói nó đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước kia."Sao nào?"

Lucius có vẻ không lường được câu trả lời này. Lão ấy cười, một nụ cười không có ý gì trong đó cả." Không khó hiểu vì sao Lord lại tỏ ra đặc biệt với cậu. À, phải nói, là Chúa Tể Hắc Ám Đời Thứ Ba của chúng ta. Lord đã chọn Harry Snape nối dõi ngài. Cùng với những thuộc hạ trung thành noi theo."

"Tôi không có ý định làm Chúa Tể Hắc Ám hay gì đó đâu. Nghe mệt và không phù hợp với tôi." Harry có thái độ cương quyết lạnh lùng.

Lão bắt đầu sốt ruột nói:"Thôi nào, chúng ta đều biết là cậu cần có thế lực để chống đỡ. Chẳng phải nhỏ em của cậu đang có mưu mô tính toán gì đó sao? Và chắc gì nó đã bỏ qua cho cậu, kẻ phản bội gia tộc?"

"Mà này." Harry chỉ im lặng vài giây ngắn thôi, hít hơi đều đặn nói tiếp:"Tại sao ông lại nghĩ là tôi cần có thế lực mới thắng Aurora hay bất kì kẻ nào khác và tại sao tôi phải làm vậy? Tôi chẳng theo đuổi vinh quanh như mấy ông, cũng chẳng muốn làm phước cho bất kì ai. Ông biết rõ rằng tôi có thực lực và khả năng để đào tạo thế hệ mới hoàn toàn vâng lời tôi thay vì tiếp nhận những thế lực đã qua tay một người khác."

"...." Lão ấy cứng lời, nhưng với khả năng giao tiếp tài tình khôn khéo. Lão mau chóng đưa ra một lí do."Vì Potter đang có ý định nhắm tới Severus Snape. Dù ta chẳng hiểu lí do vì sao. Nhưng có vẻ như có rất nhiều thế lực đang nhắm tới ông ấy. Biết đâu là vì ông ấy quá tài nặng, trình độ độc dược tốt quá. Nên giờ chẳng còn Lord, Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Đấy nữa, người ta bắt đầu đổ xô giành giật nhau cái cơ hội mang ông ấy về thế lực của họ. Thay vì đó, vừa không có thời gian, vừa không đủ sức lực, chẳng phải cậu nên chọn kế thừa để xây dựng thế lực của riêng mình sao?"

"Một lí do thoả đáng." Nó trả lời, nhăn mày lại mà môi vẫn cười lịch sự."Tôi nghĩ mình không thể từ chối lời đề nghị thú vị này khi ông cứ một mực mong tôi tiếp nhận. Tốt thôi, ông Malfoy. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Lucius Malfoy sau vài giây mới biết là bản thân lão vừa lọt vào quỷ sứ gì. Thay vì là Harry cần lão thì mọi chuyện đã biến thành lão cần nó. Thật đáng ghét. Lucius nhăn mày lại, mái tóc bạc kim phủi ở sau lưng. Lão hắng giọng nói:"Hi vọng hợp tác vui vẻ." Chẳng sao cả, điều đó chỉ chứng tỏ rằng nó đủ năng lực với kì vọng của lão.

Nó bước ra khỏi phòng, thầy Snape đứng ở ngoài, như tượng tạc nhìn nó. Ông ấy chắc đã đứng ở đấy rất là lâu rồi. Có khi là ngay từ lúc nó vào trong nói chuyện với Lucius Malfoy. Nó cười chẳng thấy nổi mặt trời đâu, lộ rõ cái đồng đếu hai bên miệng.

Ông cũng có đồng đếu, có ở cả hai bên, nhưng một rõ, một bên mờ nhạt. Hiếm khi chúng được bày bộc trước mắt người khác. Vì ông chẳng có mấy lúc cười tươi. Cũng chẳng niềm nở với ai. Trừ Harry ra thì chưa có ai có thể khiến thầy Snape cư xử ngoại lệ được.

Chỉ có nó là người duy nhất được phép thấy ông ấy cười và cũng là người duy nhất có thể khiến ông ấy cười. Nó là ngoại lệ và là ưu tiên.

"Xong rồi hả?" Thầy Snape hỏi."Y có gây khó dễ với trò không? Trò chẳng sao chứ?"

"Em ổn lắm, hơn cả ổn nữa đấy. Thầy Snape, chúng ta về thôi. Ăn tối ở nhà và đi dạo London. Được không? Em muốn có không gian chỉ có em với thầy thôi."

"Được." Ông ấy chiều lòng nó, rời khỏi phủ Malfoy trong lặng lẽ mà trở về nhà. Căn nhà nhỏ với đầy những dấu tích Harry để lại đó đây. Những vật dụng bé tí chẳng ra làm sao, cây xương rồng ở bên cửa sổ. Cái nhà ông ấy, chỉ có một màu xám xịt. Có thêm Harry, thì biến thành muôn màu muôn vẻ.

Nhìn vào đôi mắt xanh lục như hòn ngọc quý hiếm nhất trần đời. Ông ấy thấy tim mình đong đầy khoả lấp nỗi cô độc luôn xâm chiếm. Chỉ thoáng qua khi Harry ở trong phòng nói chuyện cùng Lucius. Mà lòng ông đã cồn cào, giày xé nỗi lo lắng,

Gương mặt nó, đã lớn nhiều, như một người trưởng thành rồi. Ông biết rằng phía Âu Châu, thường thì người Tây bọn họ, đều lớn rất nhanh, rất mau già. Vậy nên việc ở cạnh Harry trong vài khoảng khắc bình đạm này chẳng khiến ông ấy phải có cảm giác sượng trân chút nào cả.

Giữa nó và ông dù có tồn tại từ yêu, cũng không thể phai nhạt bình đạm ngày thường. Chỉ cần chăm lo cho nhau mà thôi. Một cái ôm an ủi lúc buồn thảm, áp lực còn hơn ngàn lời nói yêu ở đầu môi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net