C57: Lời Tỏ Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái ngày đó thì nó lại bận rộn với chuyện muốn điều tra về thế lực mới hình thành. Nó chẳng biết là ai sẽ đứng ra. Nhưng trong trực giác của nó, có điềm báo rằng chuyện này có liên quan tới Anne Grindelwald. Vì người có thể xây dựng một thế lực ở hiện tại thì chỉ có cô ta hoặc là em gái nó mà thôi.

Harry có lẽ là một đứa hiền lành thật. Nhưng trước khi bước chân vào Hogwarts. Anh đã từng dạy dỗ và dặn dò đủ diều. Thêm chuyện về những giấc mơ kí ức tiền kiếp hoặc là cả kí ức mơ hồ thuộc về anh. Gần như nó nắm rõ hầu hết những người có tên trong danh sách Tử Thần Thực Tử. Và những người có thể gây chuyện sau khi Voldemort biến mất.

Nói mới để ý là từ lâu lắm rồi nó chẳng nghe tin gì của gã. Dấu hiệu đen trên tay ông cũng biến mất đời nào. Chỉ có lần gần nhất là nghe tin từ đợt Chiếc Cốc Lửa. Nghe Cedric Diggory và Aurora Potter nói rằng gã đã quay trở lại. Thì tới tận bây giờ cũng biệt tăm biệt tích.

Nó chẳng biết là bọn họ định toan tính chuyện gì. Nó chẳng biết điều đó có quan trọng lắm hay không nữa. Nó chẳng để tâm tới vì nó biết chính bản thân Aurora có thể xử lí tất tần tật mà chẳng cần một ngón tay nào của nó đụng vào.

Nó xoa trán, nhìn thấy bóng dáng của Draco cuối cùng đã quay trở lại học viện. Nó kêu:"Draco, lại đây nào."

"Sao vậy?" Cậu ta khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng dáng của Harry ở phòng chung. Dù sao ai mà chẳng biết, Harry là cục vàng cục ngọc của giáo sư Snape nào? Nó ở cạnh thầy Snape miết, chẳng thấy nó rời xa thầy Snape bao giờ.

"Mình có chuyện cần bồ làm đấy, Draco." Harry nói, gương mặt nghiêm túc làm Draco cũng phải căng thẳng theo."Hãy điều tra cái chuyện phát sinh thế lực gần đây. Mình nghĩ ba của bồ sẽ rõ về vụ này."

"Được." Draco nghe có chuyện làm, cậu ta hứng khởi trở về phòng ngay. Nó nhìn theo lắc đầu, lại nhìn xuống chân lủi thủi.

Đến giáng sinh, mấy học trò trở về nhà hết. Nó vừa đi dạo ở ngoài và chuẩn bị về tới tầng hầm, phòng thầy Snape ở. Thì cô Pomfrey gọi nó lại nói:"Harry, trò có bận gì không? Tôi cần trò giúp một chút."

"Sao ạ? Con đang rảnh, cô nói đi." Harry không từ chối được việc giúp đỡ người khác. Nó theo cô Pomfrey đi gom mấy thảo dược ngoài vườn( trong khi mấy chuyện này vốn không hẳn là nhiệm vụ của bà ấy).

Nó phủi tay sau khi xong chuyện, vừa bước chân qua được tới dãy hành lang tiếp theo thì cụ Dumbledore lấp ló xuất hiện. Dù nó chẳng chào đón cụ vào bây giờ. Cụ cười hoà đồng:"Con với thầy Snape vẫn ổn chứ? Harry. Ta đã rất lo ngại về con đấy."

"Có gì đâu mà thầy phải lo ngại.." Nó thì thào, không biết cụ đang muốn nói gì với nó. Nhưng dựa trên lòng tôn kính. Nó vẫn đi theo cụ sải bước ở mấy góc hành lang trong trường Hogwarts.

"Thầy Snape là một người rất tốt. Nhưng ta luôn nghĩ tới một chuyện, Harry, ông ấy giống như một liều thuốc độc dành cho con." Giọng cụ từ từ, chậm rãi, già nua ở bên tai nó."Có những chuyện, không hợp chính là không hợp. Hơn nữa, ông ấy cũng chẳng là một người thuộc tuýt sẽ thích người chung giới tính. Dù cả ta và con đều biết là phù thuỷ không đặt nặng chuyện giới tính như Muggle vẫn thường đặt nặng. Con biết vì sao hay không?"

"Thật chất, đối với phù thuỷ, chúng ta chẳng bệnh tật nhiều, sống lâu hơn Muggle gấp 2 lần. Muggle muốn có con, có người thì vì xem đó là kết tinh của tình yêu. Có người lại muốn có con chăm lo tuổi già. Có người lại muốn con cái nối nghiệp gia đình."

"Phù thuỷ chúng ta thì chẳng đặt nặng mấy chuyện con cái. Nhưng mỗi đứa trẻ phù thuỷ cũng vô cùng quý giá và xứng đáng được trân trọng khi chúng xuất hiện, có mặt ở thế giới này. Độc dược sinh con thì cũng có, nhưng với trường hợp đồng tính thì dược ấy hiếm quá. Chẳng tìm mò ra được. Đối với phù thuỷ, thứ quan trọng nhất mà chúng ta luôn để tâm tới là tình yêu. Là linh hồn của đối phương. Thay vì là giới tính."

Cụ khẽ cười, như đang lấy hơi để tiếp tục nói. Cụ hắng giọng bảo:"Ta cũng từng có một mối tình như thế. Harry, ta vẫn phải nhắc nhở con biết một điều rằng. Người khác thường tưởng bở, quen khác giới khổ quá, quen đồng tính biết đâu sẽ được thấu hiếu nhiều hơn. Không đâu, con à. Con phải biết, khi yêu sâu sắc một người cùng giới. Sẽ đau hơn gấp cả trăm lần so với một lần yêu khác giới. Hơn cả những gì con tưởng. Nhất là khi người con yêu chỉ đang lậm tưởng."

Cụ Dumbledore dường như đang đặt lên trên người nó phần kì vọng nó đó rất nặng nhọc. Cụ ấy cười mà buồn man mác, mắt xanh lam cứ ngẩn ngơ nhớ về kỉ niệm nào đó."Ta đã hi vọng rất nhiều để biết rằng nó có thể khiến ta trở thành con người vừa yêu vừa hận vô cùng."

"Con hãy mau quay trở về phòng đi.."

Nó nhìn cụ một lát, cũng quay người rời đi mà chẳng biết nói câu an ủi nào. Có những chuyện, họ đã tự mình trải qua và vượt qua được rồi. Những câu an ủi từ người khác cũng chẳng có giá trị gì nữa.

Cụ ấy luôn dạy người khác biết thế nào là yêu. Nhưng bản thân cụ ấy đã chẳng thể yêu được nữa. Cụ ấy kiềm lòng để bản thân không yêu người ở phương xa nữa. Vì cụ yêu quá lại lầm lỗi như quá khứ. Cụ yêu người ta quá, đến mức nếu như chấp nhận từ bỏ việc kiềm tình yêu đó. Cụ lại phải mất đi toàn bộ lí trí và trăm lần như ban đầu.

Vậy nên đến giờ, cụ vẫn chỉ có một mình. Cô độc và thương nhớ một người trong tim. Chẳng dám buông bỏ các xiềng xích thêm lần nào. Trăm lần yêu cũng là trăm lần hận.

Nó vừa mở toang cửa phòng. Cả phòng tối om, chẳng thấy ai. Nó ngỡ là thầy Snape lại ra ngoài ngay trong đêm giáng sinh an lành. Thì đâu đó, trong căn hầm lại sáng lên. Vào lúc nó đặt chân ở phòng khách, xoay mặt lại. Nó đã phải tròn mắt ngạc nhiên không tưởng tượng nổi cảnh này.

Thầy Snape đứng trước mặt nó, mái tóc dài cột gọn. Trên tay cầm một bó hoa hồng rất to. Ông ấy trông bảnh bao dễ sợ luôn đấy. Sạch sẽ và tươm tất thêm mùi nước hoa nhè nhẹ ở xung quanh.

"Dù đây chỉ là hình thức. Nhưng tôi vẫn không muốn em phải thua thiệt người khác. Harry, tôi không phải là một con người giỏi về việc bày tỏ tình yêu. Tính tôi rất khô khan." Ông ấy dịu dàng đi tới gần chỗ nó. Nháy mắt một cái, xung quanh nó tràn ngập những ánh nến. Những cánh hoa và Đức Vua của nó lại quỳ gối dưới chân nó.

Dâng lên cho nó một bó hoa cùng với một chiếc nhẫn mở ra trong hộp. Ông ấy nhìn nó, mắt ông long lanh chỉ phản chiếu mỗi bóng hình của nó. Ông nói:"Em chấp nhận trở thành người sẽ dạy tôi cách yêu chứ? Suốt quãng đời còn lại. Trở thành người tôi yêu và là người yêu tôi?"

Harry gần như muốn khóc, nó vội gật đầu, ôm lấy bó hoa và đưa bàn tay lên trước mặt ông ấy. Ông đeo nhẫn vào ngón giữa của nó. Hôn lên mu bàn tay nó một cách đầy trân trọng.

Ông vừa đứng lên thì nó đã ôm chặt lấy ông nói:"Cảm ơn thầy vì tất cả."

"Tôi chỉ hi vọng em có một lời tỏ tình chính thức." Ông ấy dịu dàng hôn lên tóc nó. Vỗ vào lưng nó.

Nó rời khỏi ông và ôm bó hoa, hỏi:"Sao thầy có thể nghĩ ra những thứ này vậy?"

Mặt ông mất tự nhiên, vẫn trả lời nó:"Nó xuất hiện ở trong đầu tôi. Và tôi làm nó thôi. Em không cần phải hỏi kĩ làm gì."

Nó cười tít mắt, vui vẻ cực kì. Sau đó nó nhớ vụ cô Pomfrey chặn đường với lời nói của cụ Dumbledore. Chẳng hiểu sao nó nghi nghi chuyện gì nhưng không hỏi thẳng thầy Snape.

"Thầy chẳng giống kiểu người lãng mạn chút nào cả." Harry cảm thán."Thầy như khúc gỗ ấy. Tự dưng làm em giật cả mình, hồn muốn bay lên trời luôn ấy."

Ông vỗ đầu nó nói:"Chuyện đó chẳng sao cả. Quan trọng là tôi muốn cho em một danh phận, và phải là một cách cho ra lẽ. Không phải là vài ba lời nói rồi thôi. Hình thức có lẽ chẳng quan trọng nhưng điều đó chứng tỏ rằng tôi trân trọng em hơn bất kì điều gì khác mà tôi có."

Nó cười, cười tươi rối vì hạnh phúc. Nó biết người đàn ông này, tuy sẽ ích kỉ, sẽ thấy tình cảm uỷ mị là đáng kinh tởm. Nhưng chính bản thân của ông ấy cũng đang tự làm ra những điều tưởng chừng ông ấy sẽ không làm đó. Và biết cách làm nó thấy xúc động vô cùng.

Nhất là trong chuyện tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ chu đáo như vậy. Một lời tỏ tình được chuẩn bị cẩn thận. Một bàn ăn chỉnh chu với ánh nến. Những món ăn do chính tay ông chuẩn bị.

Nếu cưới được người này, chắc chắn kiếp này của nó chẳng còn gì hối tiếc nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net