C62:Lá thư bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry Snape đã đoạt được thành tích phải nói là quá tuyệt vời để kết thúc năm học này. Bảng điểm ăn trọn các con O và thầy Snape đã vui mừng ra mặt khi nó có được bảng điểm tuyệt đối. Và để chuẩn bị bước vào năm sáu.

Đầu mùa hạ, thầy Snape có dẫn nó đi mua sắm ở Hẻm Xéo cho năm 6. Nên mọi thứ đều chuẩn bị sẵn, chỉ chờ mỗi chuyện nó nhập học mà thôi.

Sáng sớm của tháng 6, nó tỉnh giấc và rời khỏi phòng riêng xuống phòng khách. Tại trong căn nhà của đường Bàn Xoay. Nó lật đật, chẳng hiểu do trực giác hay gì. Nhưng có gì đó xui khiến nó phải xem cái bàn làn việc của thầy Snape ngay. Nó nên làm thế.

Nó đã nghe theo trực giác mà đến chỗ bàn làm việc. Trên đó là một lá thư được đóng lại với dấu ấn nhà Potter. Khiến nó phải sững lại vài phút. Điều chắc chắn rằng lá thư đã được mở ra để đọc rồi. Nó biết là vậy, nó cầm và mở bên trong. Nhìn dòng chữ của phu nhân Potter trên ấy mà chỉ có ngừng thở. Trong giây phút choáng ngợp, nó thấy như không tin nổi.

"Severus Snape thân mến

Mình hi vọng là bồ vẫn khoẻ. Mình đã suy nghĩ và tự hỏi rất nhiều về chuyện hồi chúng ta còn đi học. Mình biết rằng lúc đó chúng ta đã trẻ con, đã giận nhau và đã cố gắng để làm bạn với nhau. Mình thấy hối hận vì hồi trước đã nói rằng bản thân mình ân hận vì làm bạn với bồ.

Bồ đã làm rất nhiều chuyện cho mình. Mình cũng đã nghe cụ Dumbledore nói. Mình muốn chúng ta có một cơ hội để trò chuyện và lại tiếp tục làm bạn.

Gần đây, mình rất nản lòng về anh James. Anh ấy có hành động rất kì cục. Mình đã cảm thấy không thể yên lòng được. Liệu bồ có thể giúp mình không?

Mình giá như quay trở lại quá khứ, mình sẽ không chọn James mà sẽ chọn bồ..

Tái bút, bạn thân của bồ, Lily Potter."

Nó mất vài phút, hoặc nửa tiếng, nó không biết. Nhưng nó đã cần một khoảng thời gian dài để định hình lại. Cố giữ bình tĩnh để tính xem tiếp theo nó nên giải quyết như thế nào mới phù hợp.

"Em đang làm gì vậy?"

Là giọng của thầy Snape.

Nó đánh rơi lá thư xuống đất trong cái nhìn dõi theo của ông ấy. Ánh mắt ông đăm đăm nhìn lá thư dưới nền đất. Môi mỏng dính mím lại thành một đường thẳng. Chắc là cũng đang khó xử giống như nó vậy.

Nó chỉ gượng gạo cười, nói chuyện một cách lí nhí, nhỏ giọng trước mặt ông ấy."Em đã đọc lá thư một cách tự tiện và vô ý tứ rồi, em xin lỗi. Em không cố ý, anh đừng giận em có được không?"

Thay vì là ghen tuông, nó lại khiến người khác phải đau lòng với câu hỏi có được không. Càng làm cho ông ấy ngậm ngùi, không dám nặng nhẹ với nó câu nào. Cũng chẳng biết nên đặt ra thái độ gì. Ông ấy nói, từng từ một cẩn thận:"Harry, tôi không hề giận em. Em đừng cảm thấy mình có lỗi. Lá thư đó, tôi cũng chẳng định giấu giếm em. Chỉ là tôi sợ em bất an nên tôi vẫn chưa nói. Em đọc rồi cũng chẳng sao cả. Em đừng... buồn, tôi không muốn thấy em phải cố gắng hiểu chuyện thêm một lần nữa. Vậy nên, em đừng nghĩ tôi giận em, hiểu không? Tôi sẽ chẳng giận em những chuyện này. Xin em, đừng sống chui rủi như thế. Lại đây với tôi, để tôi được ôm em."

Harry vừa vào trong vòng tay ôm áp của thầy Snape liền oà khóc. Nó tủi thân ghê lắm. Nhưng ông ấy vẫn nhẹ nhàng giải thích với nó thay vì giận dữ quát nạt hay mất kiên nhẫn với nó. Ông ấy đáng tin cậy và dịu dàng. Đến mức nó chẳng thể nào giận dỗi hay khổ sở lâu quá.

"Tôi đã gửi lá thư đáp lời cho bả, em có đọc không? Chốc nữa bả sẽ gửi thư về và tôi sẽ đưa hết cho em đọc. Em có thể xử lí chúng và có thể viết thư trả lời."

"Em thấy khó xử lắm." Harry bỏ qua chuyện đó."Đó là mẹ của em. Dù em chẳng ở chung được ngày nào. Anh biết đấy, em thấy em kì quá. Em không thể ghen tuông với mẹ mình được.."

"Chính tôi đã đưa em vào cảnh này.." Thầy Snape hơi trầm giọng. Nhưng chẳng mất đi chất sắc bén trong giọng. Vì dù có hay không, ông ấy cũng sẽ không từ bỏ Harry. Nó đã là một hiện diện không thể thiếu trong đời ông. Và ông sẽ không cho nó đi. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

"Em không.. nghĩ như vậy... đều do em hết mà. Em không muốn anh với mẹ em phải khó xử nữa.."

Thầy Snape im lặng, vuốt tóc nó, nghe tiếng thút thít của nó trong lòng ngực. Ông ấp ủ nó gọn gàng trong lòng ngực trái và nói:"Tôi sẽ không nhận bất cứ lá thư nào từ nhà Potter cũng như giữ liên lạc với bất kì kẻ nào ở nhà đó. Em không cần phải nói thêm gì hay muốn thay đổi quyết định của tôi."

Ông kéo Harry ra để mắt nó đối diện với ông ấy. Giọng ông nghiêm túc và nặng nề:"Tôi sẽ cắt đứt mọi bất an của em ngay từ ban đầu chứ không phải tiếp tục dây dưa khiến em khó xử. Tôi từ bỏ một vài mối quan hệ cũng chẳng có bị làm sao cả."

Nó ở trong lòng thầy Snape, không biết phải làm sao. Nhưng nó cũng chẳng muốn thuyết phục ông ấy thay đổi quyết định. Chung quy, tình yêu chính là sự ích kỉ. Ích kỉ này luôn sánh bước song song với cao thượng, một bước cũng không rời.

Chúng ta có thể vì tình yêu mà vô thức cho đi tất cả mọi thứ nhưng cũng có thể vì tình yêu mà khiến bản thân thành kẻ xấu xí, điên khùng và cố chấp. Hai thứ này luôn đi chung với nhau.

Harry có thể vì tình yêu mà hi sinh cả mạng sống nhưng cũng có thể vì tình yêu mà ích kỉ, chiếm đoạt người đàn ông đời mình hoàn toàn không thể đi cạnh kẻ khác. Bất chấp mọi thứ. Nhưng cũng cùng với bản tính hiểu chuyện xưa cũ mà nó phải nghĩ tới, tâm trạng của người nó thương.

"Harry, em nghe tôi nói."

"Em nghe đây."

"Dù em đến trước hay đến sau, không quan trọng. Điều quan trọng là trong tim tôi có ai. Người đó chắc chắn chỉ có thể là Harry Snape."

"...." Harry cười, phút trước vừa khóc phút sau đã cười rạng rỡ." Nhưng em sẽ cần đọc những lá thư của anh."

"Được." Thầy Snape cong môi, dịu dàng sờ đầu nó. Ông ấy không nghĩ là nó không tin tưởng. Ông biết, nó chỉ đang muốn quản ông ấy mà thôi. Đại khái là khi yêu, hầu hết người ta đều muốn kiểm soát nửa kia. Tuy rằng cũng tùy vào tính cách. Nhưng Harry vẫn là một người kiểm soát có điểm dừng, biết giới hạn và không khiến bất kì người nào thấy ngột ngạt.

Ông ấy cũng chấp nhận cho Harry quản. Điều đó là điều cơ bản. Vì nó quản đồng nghĩa với việc nó yêu ông nhiều nên nó mới quản.

Sau khi những lá thư được gửi quay trở lại, ông liền nhét vào tay của nó ngay. Nó lật lá thư ra mà đọc.

"Lily Potter, chuyện cũ tôi xin phép khép lại vì nó chẳng có chút ý nghĩa gì. Tôi đã trả hết ân tình cho cô và cô đừng làm phiền vào cuộc sống của tôi. Tôi sẽ giữ khoảng cách với cô, thậm chí là không tiếc lăng mạ cô nếu cô bén mảng tới gần tôi dù đã có lời cảnh cáo. Đừng tỏ ra giận tôi nếu chuyện đó xảy ra. Vì làm thế chẳng khác nào cô đang tự làm xấu mặt mình.

Harry là một đứa trẻ ngoan, tốt và có lễ độ. Khác hẳn với cha của em ấy. Cho nên nếu cô có định làm lành với thằng bé thì hãy nhẹ nhàng, dùng chân thành để ở cạnh thằng bé. Đừng cố mang lòng tư lợi vào mối quan hệ. Nếu không tôi sẽ không tha cho cô.
Severus Snape."

"Severus thân ái,
Chúng ta là bạn mà. Bồ đừng nghi ngờ và khó chịu với mình như thế. Mình không muốn phải cư xử như hồi còn đi học đâu. Chuyện của Harry, mình là mẹ nó, mình tự biết rõ mình nên làm gì. Tốt hơn hết, thay vì nói những lời đó thì bồ nên trả thằng bé lại cho mình mới đúng.
Lily Potter."

"Potter, tôi không muốn nói nhảm nhiều với cô, cô muốn đón thằng bé thì phải để thằng bé tự nguyện. Cô nên dùng tình thương che chở cho thằng bé chứ không phải dùng nó ràng buộc thằng bé. Nếu vậy, cô đừng lại gần thằng bé, một centimet trong tầm mắt của thằng bé cũng không được phép. Snape."

"Snape, quả nhiên là tôi tin lầm anh."

Harry đọc xong hết những lá thư, tâm trạng nó bối rối một chút. Nhưng nó quay sang nhìn gương mặt chẳng mấy tự nhiên của thầy Snape. Ông ấy thì thầm khi nó nhìn ông:"Tôi có cảm giác giống như đang vạch áo cho người xem lưng vậy."

"Vậy à." Nó cười làm lành, đặt mấy lá thư trên bàn. Tiếp tục nói:"Em nghĩ là em sẽ không nói về chủ đề này nữa. Tốt nhất là chúng ta nên đi ăn tối xong rồi ngủ một giấc. Anh thấy thế có được không?"

"Ừ."

"Em nghe mấy câu ừ lạnh nhạt sao khó chịu quá."

"Em muốn tôi nói gì?"

"Nói gì cũng được mà, ừ nghe chói tai lắm đấy."

"...hừm."

"Nếu tôi vẫn chỉ thích ừ thì sao?"

"Thế thì.. thì thôi chứ em làm gì được anh đâu nào?"

Nghe bỡn cợt quá.

"Nói chứ em chẳng để tâm lắm đây. Anh luôn thích ừ nhưng anh vẫn dùng hành động chứng minh rằng anh chẳng hề vô tâm, lạnh lùng với em. Điều đó thôi là đủ rồi." Nó thì thào."Thứ mà em không thể chấp nhận được chỉ có ngoại tình thôi. Anh biết chứ? Anh làm sai bất cứ chuyện gì em cũng chấp nhận tha thứ cho anh. Anh có là con người khô khan, nhạt nhẽo, em cũng không chê anh. Anh có giận dữ với em, chẳng biết quan tâm em hay cư xử chưa đúng. Em vẫn có thể tha thứ cho anh, ngàn lần như một. Nhưng có hai thứ em không thể tha thứ được chính là ngoại tình và hết yêu. Anh hết yêu em cũng được, anh phải nói để em rời đi."

"Sẽ không có chuyện đó.." Thầy Snape đanh thép nói."Tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra dù là một cơ hội mỏng manh nhất."

"...em tin anh sẽ không bao giờ làm chuyện đó với em. Vì anh là một con người nặng tình trọng nghĩa. Và em hứa với anh. Dù em có bị cắt da xẻ thịt, người chia làm năm sáu mảnh cũng không phản bội lại anh. Anh biết không? Phản bội nó đau đớn lắm. Phản bội lại người chung chăn chung gối, ôm ấp mình suốt cả đêm đông ấy. Sao mà em làm được. Anh cũng vậy thôi. Cho nên, em tin anh. Anh nhạy cảm như thế. Sao có thể khiến em đau đớn tới mức tê tái tay chân với cảm giác khốn khổ tột cùng ấy được."

Thầy Snape thấy nó cứ là lạ làm sao. Ông ấy không hiểu cảm xúc hiện tại của nó. Điều ông làm là ôm nó và hôn trán, tóc, má nó. Và dịu dàng xoa dịu đi sự thiếu an toàn và cực kì chín chắn trong mối quan hệ tình yêu của nó.

"Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì như thế." Vì em đã là tất cả mọi thứ của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net