C78: Khó Khăn khi Mang Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới có hai tháng thôi mà biểu hiện thường xuyên nôn nghén của Harry rất tệ. Ăn không vô được miếng nào. Làm thầy Snape lo sốt vó. Ông ấy phải mày mò đủ kiểu món ăn khác nhau may ra, Harry mới cho vào miệng được một hai đã ói ra hết.

Thầy Snape xót ruột, không chê dơ dọn sạch sẽ lại lấy quần áo mới cho Harry thay. Ông tỉ mỉ làm thêm vài món nữa cho nó thử. Nó vẫn y như vậy, ăn được một hai miếng đã ói ra.

Ông càng hấp tấp, do Harry có thai nên ông không dám cho uống nhiều độc dược. Sợ có hại cho thai nhi.

"Anh đừng căng thẳng quá, em không sao đâu mà." Harry cố an ủi ông, mặt nó tái xanh vì chẳng ăn gì suốt. Gây đi rất nhiều.

"Không được, em đã ăn không vô suốt hai ba ngày nay rồi."

"Anh cũng chưa có ăn gì đó. Anh nấu mấy món đơn giản thôi, anh nấu súp gà cho em đi. Rồi anh ăn chung với em." Harry cũng chịu nghĩ ra một món cho ông thử.

Ông nhanh chân đi nấu rồi mang ra hai phần đặt trên bàn. Mắt ông đăm đăm nhìn nó. Nó cầm muỗng múc lên cho vào miệng. Có lẽ do muốn thầy Snape đỡ lo và chịu ăn, cuối cùng nó cũng ăn vào bụng được nửa tô.

Thầy Snape vui hết biết, thơm mặt nó khen:"Em giỏi lắm."

Do nó hay thèm cay, thầy Snape buộc phải đi tìm các món ăn làm cay được. Bất chấp đi học hỏi từ người khác, ông ấy đi các chợ Muggle để mua đồ ăn. Ai biết lần đầu làm ba mà ông có thể tâm huyết đến vậy. Săn sốc từng li từng tí. Đến cả đi làm độc dược cũng không dám đụng vô vì sợ Harry ở một mình.

Chỉ trừ những lúc cô Pomfrey báo hết dược, thầy Snape mới chịu đi làm thêm rồi ra ngoài sẽ tắm trước mới tiếp xúc với Harry. Harry vẫn đi dạy, tuy là có tiết dạy, có tiết không. Nó nhờ Draco đến trường thay nó dạy một năm. Draco cũng đồng ý.

Qua được tháng thứ ba, bụng nó phình lên rõ ràng hơn nhiều. Nó hay ngồi thơ thẩn trên ghế sô pha sờ sờ bụng, bên tai thì nghe tivi ríu rít mấy chương trình. Thầy Snape mang theo điểm tâm đặt trên bàn, cúi thấp người thơm mặt nó.

"Em ăn đồ ngọt đi, tôi mang mấy món em thường thích ăn. Em có thèm gì không? Tôi nấu cho em ăn. Có muốn uống gì không?"

"Em không." Harry lắc đầu, dùng nĩa cắt bánh kem rồi cho vào miệng. Ăn được mấy miếng là nghỉ ăn.

Dắt khuya, thầy Snape đang ngủ, nó lật đật khiều ông dậy. Ông mở mắt ra, phòng chưa bật đèn, nghe bên tai tiếng của nó thì thầm:"Anh ơi, em đói bụng. Anh kiếm gì cho em ăn đi. Anh ơi anh."

Ông không nói câu nào, bật dậy đi nấu vài món mang lên cho Harry. Nó chán chê bảo:"Thôi em muốn ăn mì, anh nấu mì cho em ăn đi, em năn nỉ đó."

"Rồi rồi." Ông quay người đi nấu mì mang lên. Harry lại ra thêm yêu cầu:"Em muốn ăn thêm cái trứng chiên."

"Dầu mỡ lắm." Ông không chịu vì giờ đã khuya rồi.

Ngay lập tức, mắt của Harry ướt nhoè sắp khóc. Nó oà lên:"Huhu, anh hết thương em rồi. Có món trứng chiên mà anh cũng tiếc với em. Anh có người khác rồi phải không."

Thầy Snape bất đắc dĩ phải chiên một cái trứng cho nó. Nó vẫn ngồi đó khóc không chịu nín. Ông kiên nhẫn lau nước mắt của nó, dỗ dành:"Nín đi, tôi còn có ai ngoài em. Em mau ăn đi, có trứng chiên rồi, không khóc nữa. Khóc rồi mắt sưng sao mai nhìn thấy đường được. Tôi đây, nín đi." Còn thơm lên mặt nó và trán nó.

Nó chịu nín, lật mặt rất nhanh rồi quay ra cười hí hửng. Ăn xong tô mì thì nó lên giường phè ra ngủ thẳng cẳng. Ông dọn dẹp xong mới lên giường nằm. Rón rén cẩn thận sợ đánh thức nó.

"Anh!" Nó thình lình kêu, quay sang ôm ông."Sao anh thương em quá dạ."

Ông cẩn thận trả lời nó -" Tôi không thương em thì tôi thương ai cho được."

"Xạo, em không thương anh, không chủ động với anh thì còn lâu anh mới thương em." Nghĩ vậy Harry lại buồn muốn khóc nữa."Trong mắt anh làm gì có em, anh ghét em muốn chết. Hức, anh toàn đì em không."

"Nếu được quay lại chắc chắn tôi sẽ chủ động thương em mà không phải để cho em thương tôi trước. Em đã thiệt thòi rồi. Nín nha, không khóc nữa. Giờ tôi thương em nhất mà." Ông ấy không thích nói ngọt cũng buộc phải nói ngọt cho Harry vui.

"Em ngủ đây." Bảo đi ngủ mà còn nghe tiếng nấc cục.

Ông thơm mặt nó nói - "Em đừng khóc nữa, em khóc hoài tôi xót ruột quá."

Nó nín rồi nằm trong lòng ông, tiếng nấc cục cũng dập tắt khi nghe tiếng ngáy khò khè từ Harry. Cuối cùng ông ấy cũng có thể đi ngủ. Nhắm chặt mắt lại đánh một giấc.

Thầy Snape mua sắm thêm rất nhiều thứ cho mẹ bỉm. Mua sữa mẹ, mua thêm cả quần áo mới rồi mới về. Mở cửa vào trong, Harry mãi mê xem tivi không hay có người về.

Thoạt tiên, ông thơm mặt nó rồi đi dọn dẹp nhà cửa. Mang sữa bột đặt sang một bên, lên lầu xếp quần áo mới cho vào tủ. Xong xuôi, ông đi pha một ly sữa ấm mang cho Harry.

Nó cầm lấy ly sữa ngửi ngửi, chịu uống hết ly. Ông vui lại thơm nó khen:"Giỏi lắm."

Cái thai được bốn tháng, to lên một chút. Thầy Snape hay sờ sờ bụng nó để xem con. Nó cong mắt cười cười hỏi vu vơ:"Anh thương con nhất hay thương em nhất?"

Thật là, ông lẽ khẽ thở một hơi, Harry lại làm khó ông ấy. Nhưng ông ấy vẫn trả lời:"Thương em nhất."

"Anh xạo, anh thương con nhất, giờ em ra rìa thì có." Harry lắc đầu không tin.

"Tôi có bao giờ nói láo với em chưa?" Ông hỏi ngược lại.

"Chưa." Harry lắc đầu, làm khó."Nhưng ai biết được đâu anh lại thay đổi thì sao."

"Em mới là người mang lại tất cả mọi thứ cho tôi." Ông nói."Nhờ có em, tôi mới được hạnh phúc."

"Được rồi, tạm chấp nhận."

Ông thấy nó dễ thương làm sao, không nhịn được thơm mặt nó vài cái. Thơm môi nó, trán nó, tóc nó. Nó đẩy ông ra với gương mặt chê ghét bảo:"Thôi đi, anh thơm mãi muốn nát cả mặt."

Qua mùa đông, thầy Snape phải chùm kín người nó, chi số tiền khủng để làm mấy cái choàng cổ, áo, quần. Tất cả làm bằng lông thú hiếm để giữ ấm. Nói chung là chịu chi cho nó thoải mái.

Harry mặc chiếc áo lông dày cộm đi qua đi lại trong hầm. Do có thai nên thầy Snape thường dùng phép để tầng hầm ấm áp hơn so với lúc trước. Đồ ăn thì lúc nào cũng có sẵn ở trên bàn với chú giữ tươi. Trong tủ thì ấp đủ loại đồ ăn vặt. Trái cây cũng gọt sẵn để đó. Harry chỉ cần thèm là có thể vơ tay lấy ăn.

Thai được năm tháng, to thùng lùng hơn. Harry thường đưa tay đỡ bụng vì khá mệt và nặng. Chân nó bắt đầu sưng phù, tóc tai rung tả tơi rất nhiều. Da bụng cũng xuất hiện nhiều vết rạn đáng sợ. Làm nó tự ti không dám cho ông xem.

Ngồi trên ghế sô pha, nó bật phim coi. Mấy phim hành động thì nó không ưa chuộng xem lắm. Bật đại cũng ra một bộ phim Thần Điêu Đại Hiệp. Hồi trước nó xem là hồi năm 1995 mới ra. Xem được một hai tập là nó bận rộn không coi nữa. Giờ chiếu lại, nó cũng tranh thủ gác chân, ăn bánh xem phim.

Thầy Snape về hầm lúc đêm, Harry vẫn còn ngồi y nguyên ở ghế sô pha. Xem từ phim nay sang phim khác. Ông ấy bước tới thơm mặt nó rồi đi pha sữa cho nó uống. Ngồi cạnh nó, ông hỏi:"Em có ăn uống đầy đủ không? Sáng giờ em đã ăn gì rồi. Có ăn bánh gì không? Trái cây có ăn không? Giờ có đói không? Có thèm gì không?"

"Em ăn đầy đủ mà." Harry làm biếng trả lời."Anh thấy đồ ăn trên bàn không phải đã sạch sẽ rồi hay sao. Em có chừa một phần cho anh đấy. Anh đi đâu mà giờ mới về?"

"Tôi có mua vài thứ cho em." Ông móc trong túi áo cái loại thảo dược gì đó kì quặc đựng trong hủ, dạng kem. Ông giải thích:"Cái này có thể trị rạn trên bụng cho em. Không có hại với con đâu. Em cứ sài."

"Sao anh biết là em bị rạn bụng?"

"Tôi thường hay để ý em cứ giở bụng lên xem trong góc. Tôi đoán là em để ý mấy vết này." Thầy Snape tinh tế, đầy quan tâm nhìn nó."Có mấy loại dạng mặt nạ. Tôi thử làm dược ngâm với mặt nạ cho em đắp bụng. Em thấy được không?"

"Cảm ơn anh nhé!" Harry vui vẻ, có giải pháp cho vấn đề trị rạn. Nó cũng đỡ buồn bực tự ti hơn. Vết rạn của nó kéo dài từ bụng tới hai bên đùi. Trông xấu xí lắm.

Nó lên phòng ngủ nằm, định đắp thử cái mặt nạ gì đó của thầy Snape. Ông chủ động giở lấy cái mặt nạ đắp lên bụng nó, mắt cứ nhìn chằm chằm vào mấy vết rạn làm nó xấu hổ. Sợ ông sẽ thấy nó ghê mà né tránh nó.

Nào ngờ lại nghe được giọng ông ấy hơi nghẹn lại - "Em vất vả rồi."

Có lẽ là ông không biết nói gì, chỉ có thể nói ra một câu như vậy. Nhìn xuống đôi chân sưng lên của nó. Ông mò tay mát xa cho nó nửa tiếng đồng hồ. Mặc cho cánh tay ông ấy bắt đầu tê rần cũng chẳng ngừng lại.

"Anh nằm nghỉ đi." Nó vỗ vỗ cạnh giường kêu ông ấy lên.

Thầy Snape cứng đầu không chịu lên, cứ nhìn vào cái chân của nó. Suy nghĩ chuyện gì không đâu. Ông rất nhạy cảm, đặc biệt trong vài lúc, ông ấy còn nhạy cảm hơn cả nó. Giờ là trường hợp như vậy.

"Em còn khó chịu ở đâu nữa không?"

"Em không, anh mau lên đây nằm đi." Nó vẫn vỗ vào vị trí bên cạnh.

Thầy Snape nhìn nó một lúc, ông ấy khẽ bảo:"Em ngồi dậy đi."

Nó không biết ông ấy định làm gì, ngồi dậy. Thầy Snape đến sau lưng nó, đưa tay mát xa phần lưng. Nghe giọng ông nói:"Nếu em nằm lật ngược lại thì không nằm được. Tôi nghe mang thai dễ nhức lưng. Em có muốn sài mấy loại dán lưng không? Tôi chuẩn bị cho em."

"Chắc là sài nhưng em ghét mùi dầu lắm, rất khó chịu."

"Tôi sẽ để ý kĩ."

Mát xa lưng một được một lúc, thấy mặt Harry cũng mệt mệt. Ông ấy mới chịu buông cho nó nằm xuống, ông đi tắt đèn rồi lên giường nằm. Nó quay ngược về hướng ông, để lưng đối diện mặt ông. Ông choàng tay lên ôm nó, cố giữ tay không quá nặng, một tay còn lại cho nó gác đầu. Ông để ý gì đó nhìn xuống chỗ bụng nó một lúc mới nhắm mắt lại ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net