(Ngoại Truyện) C73: Con Rối tên Aurora

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như được sống lại một lần nữa. Nhất định, tôi sẽ liều mạng đổi lấy tự do mà sống. Không khuất phục trước bất kì kẻ nào.

Sinh ra trong tay của hai kẻ xuyên việt đóng vai trò ba mẹ. Tôi lớn dần mà chẳng nhận ra nỗi sợ ích lợi của bọn họ, dày công che giấu sự sống vốn không thuộc về chính họ.

Họ dùng tên của ba mẹ ruột thịt tôi, dùng xác của ba mẹ tôi nhưng lại không trả linh hồn của ba mẹ tôi. Nên họ cũng chẳng thể yêu thương tôi được như người ruột thịt mà chỉ là người dưng nước lã qua đường.

Thửo nhỏ, tôi khao khát tình thường từ họ, đến mức sẵn sàng làm theo bất kì lệnh nào mà họ đặt ra cho tôi. Như phải học toàn bộ các loại sách, học phép thuật hắc ám, học lễ nghi quý tộc. Tất tần tật đều đè nặng.

Họ dùng danh nghĩa ba mẹ gàn buộc tôi sống một cuộc đời và học những gì mình chưa từng muốn học.

Trở thành một kẻ ác độc dễ dàng đến mức nào. Nó thật dễ, tới mức chỉ cần đâm đầu làm chuyện mình không nghĩ cho người ta thì sẽ trở thành một kẻ ác chính hiệu, hàng thật giá thật bị người đời chê ghét.

Tôi chưa từng trách họ dù chỉ một lần. Thâm tâm, tôi nặng phần tình cảm gia đình giả tạo này tới mức chỉ muốn có nhiều hơn nữa. Dẫu cho sự thật sớm muộn cũng sẽ rạch ròi. Vậy cũng chẳng sao, lúc đó tôi sẽ dang tay ra rồi nói:"Con vẫn luôn yêu ba mẹ, nên những điều đó chẳng sao cả."

Cứ ảo tưởng rằng chỉ cần như vậy thì sẽ có được tình thương yêu mình hằng mong mỏi. Nhưng tiếc là hai người kia quá tham lam.

Người đóng vai Lily, tôi sẽ xưng là bà ta cho dễ gọi. Bà ta tham lam ao ước tình yêu là lão Snape dành cho người tên Lily với tóc đỏ, đôi mắt lục bảo xinh đẹp.

Năm lên 6, bà ta đưa bàn tay lạnh buốt sờ lên tóc tôi. Mái tóc đỏ như mặt trời rực lửa bung xoã sau lưng. Giọng bà ta réo ron:"Con chỉ có ba mẹ mà thôi. Ngoại trừ ba mẹ chẳng ai có thể yêu con được đâu. Chỉ có ba mẹ mới có thể mang lại cho con những gì mà con nên có. Con phải làm được thứ mà người khác làm được."

Nghe có vẻ là một lời giáo dưỡng vô hại đúng không? Ban đầu tôi cũng cho là một lời giáo dục bậc phụ huynh dành cho con cái mình.

"Con chỉ có mỗi mẹ mới thương con nhiều hơn cả ba con mà thôi." Bà ta ôm tôi xuýt xoa, miệng không ngừng lẩm bẩm:"Con thấy không, bọn họ không thể đối xử tốt với con nếu con không nghe lời mẹ. Mẹ nuôi con lớn, con phải lấy vinh quang báo đáp công ơn cho mẹ."

Nói thế, mỗi khi tôi mang bất cứ bài tập gì hoàn thành xuất sắc đến trước mặt cho bà ta. Bà ta chỉ lạnh lùng thờ ơ sau đó lật mặt nhanh chóng mà nặn ra một nụ cười mỉm nói:"Con vẫn chưa đạt được xuất sắc như mẹ muốn, phải cố gắng hơn nữa. Mẹ nghiêm túc chỉ vì con thôi. Con đã sai bao nhiêu lỗi trong bài vậy?"

Tôi ngờ nghệch, tưởng bở bà ta hi vọng nhiều vào tôi. Tôi liền như con chó vẫy đuôi cố gắng thêm chút nữa.

"Thật kinh tởm."

Tôi lén nhìn qua khe cửa khi giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm. Ở ngay phòng làm việc của ba tôi vẫn sáng đèn. Nghe tiếng nói lụp bụp phía trong làm tôi có phần điếng hồn.

"Sao tôi phải chịu đựng đi dạy đứa con rách nát đó chứ? Con của thằng James Potter rách." Bà ta mỉa mai, ôm lấy cẳng tay, dựa lưng vào tường.

Ông ta thì cười mỉm, nhẹ giọng an ủi:"Thôi nào, cứ nhịn đi. Dù sao rồi cũng sẽ qua thôi. Có ghét James cũng không nên thể hiện ra mặt như vậy. Tôi biết cô vì lão Snape nên mới khó tính khó nết. Vậy sao không đến trước mặt lão đi chứ?"

"Hừ" Bà ta hít giọng."Còn chẳng phải để lão nấu nhung nhớ nhiều hơn một chút hay sao? Rồi sau đó, lão sẽ yêu tôi say đắm và luôn luôn ở cạnh tôi."

"Lòng dạ đàn bà" Ông ta lẩm bẩm."Này, vậy cô có khác gì lũ người khác đâu chứ? Định nhận mình làm cứu rỗi? Vớ vẩn."

"Anh im mồm đi, anh có ngày nào dành thời gian ra đi dạy con nhỏ gì đó đâu. Không phải anh là người xuyên việt hả? Nghe bảo anh chẳng thích người nào. Ấy thế, chẳng phải việc muốn đứng đầu là do dã tâm của anh nên tôi mới hợp tác hay sao?"

Hai người họ đúng là chẳng hề sợ hãi tôi nghe thấy. Nói lớn như vậy mà còn chẳng dùng chú chống nghe lén. Có thể nói là khinh miệt tôi đến mức độ nào.

Lớn dần trong lời dạy thao túng độc hại từ bậc phụ huynh làm phần nào tâm hồn tôi vặn vẹo. Dường như tôi nuôi nấng nguyện vọng phá huỷ tất cả của hai người họ, rồi lại muốn hai người họ có được cuộc đời hạnh phúc.

Ngoặc nỗi thứ xoay vòng tôi lại là vì tình cảm. Nửa hận mà hận không tới nơi, thương mà thương chẳng trọn vẹn.

Tôi không thể tàn nhẫn đối xử với "ba mẹ" tôi. Vì lời họ dạy từ sớm bé.

Khi tôi nhập học, chẳng có điềm báo gì về chuyện thầy Snape sẽ đột nhiên quay mặt về hướng "Lily" mà chọn một người khác. Bạn tôi - Rolleber cực kì yêu say đắm ổng. Tôi thắc mắc bọn họ sao cứ mãi dây dưa với một người đàn ông lầm lì như trầm cảm nặng, mặt mày luôn trầm dầm lại khắt khe với mọi điều.

Tôi chẳng bao giờ có thể hiểu được. Nhưng so với bọn họ, một đám phụ nữ lòng xà khẩu phật thì Harry Potter. Người chung chạ một dòng với tôi lại có vẻ sáng dạ hơn nhiều.

Cậu ta là anh trai song sinh của tôi. Tôi đã từng căm ghét, từng ghen tỵ( dù chẳng hiểu sao). Cậu ta đã có cuộc đời như thế nào ở Muggle chứ? Tôi không rành rọt. Nhưng ít ra bà ta hoặc là vai "James" chưa từng đi tìm cậu ta, dù chỉ một lần.

Ấn tượng đầu tiên tôi dành cho Harry Potter chính là trầm lặng, nội tâm, sống mặc cảm với xung quanh. Dường như cậu ta là một linh hồn đã thiêu rụi nửa đời dưới địa ngục.

Về sau, lại thấy cậu ta theo đuôi thầy Snape hệt như bà ta, hệt như Rolleber. Nhưng tôi không hiểu. Lí do vì sao cậu ta lại khác biệt so với những người còn lại. Bởi vì cậu ta sáng dạ hơn hay sao?

Cho đến một lần tình cờ, cậu ta dùng đôi mắt xanh trong veo nhìn tôi. Tôi liền hiểu, lí do vì sao cậu ta khác với những người tôi từng gặp. Cậu ta sống thật với chính mình, là một con người mà tôi có sờ được, cảm nhận được một loại tình cảm chân thành.

Kì lạ thay, tôi lại thấy sợ hãi trước loại tình cảm đơn giản là tình cảm này. Chúng trong sáng, giản đơn như cái câu thích là thích, thương là thương. Tình cảm không lí do cớ sự lại khiến tôi hèn nhát chạy trốn như chuột.

Chắc vì vốn tưởng mình chỉ là kẻ chui rủi dưới đầm lầy chờ chết. Chờ ngày huỷ hoại tất cả thuộc về hai người kia rồi lại chết đi. Không nuối tiếc gì trên đời.

Nhìn món quà giáng sinh nằm gọn trong phòng, từ Harry Potter gửi tặng năm nhất. Tôi chưa vất đi, cũng không đem đi đâu cả. Tôi trưng đầu giường như vậy suốt mấy năm học.

Sau này, tôi cũng dần hiểu lí do vì sao bà ta với Rolleber say đắm ông Snape đến vậy. Nhìn dáng vẻ ông ấy đối xử với Harry, cung phụng chiều chuộng hệt như bảo vật quý giá nhất trên đời. Tôi chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào thân thương với người yêu được bằng như người đàn ông này.

Bất chấp tôn nghiêm, tự trọng hay lòng giận hờn. Ông ấy luôn hạ mình trước đi theo sau cậu ta, dịu dàng đến mức không hề có giới hạn. Đôi khi, ông ấy sẽ dắt tay thơm trán người yêu mà chẳng ngần ngại trước lời ra tiếng vào.

Một người đàn ông như vậy, săn sóc và hiểu chuyện. Tôi càng rõ ràng lí do Harry từ một người nhút nhát dần dà trở nên dũng cảm, sống tự tin chói loá dẫu cho không còn mang danh của một Kẻ Được Chọn nữa.

Tôi chẳng nói cậu ta không xứng đâu. Chẳng ai mang tình cảm chân thành thấu đáo được như cậu trẻ này. Vậy nên tình cảm ấy mới đáng giá biết nhường nào.

Còn tôi, có anh đi theo, bảo vệ bất kể và cũng tự tôi, huỷ hoại anh trong tay mình. Anh một lòng tưởng bở hai người đóng vai là ba mẹ ruột thịt. Cuối cùng dùng linh hồn đổi lấy cái xác với nguyện vọng bảo vệ ba mẹ. Lại bị chính tay họ đẩy vào đường cùng.

Nhìn nét mặt cau có của ông ta, đầy miệt thị dành cho anh. Mà anh ngây ngô tự chấp nhận đường chết. Đến chết cũng không biết người mình bảo vệ lại không phải là ba mẹ ruột thịt. Tôi mượn danh anh, khai tố với thầy Snape. Lại giếm Harry.

Cậu ta ngây thơ non dại trong vòng tay của thầy Snape xiết bao. Tôi thầm ao ước cuộc sống được một phần trọn vẹn bằng cậu ta. Nhưng cũng muốn bảo vệ người này. Vì máu mủ chung chạ còn lại.

Trước cái chết của anh, tôi đã hối hận vì đã mãi vâng theo lòng của bọn họ, một lũ ích lợi. Tôi muốn bảo vệ máu mủ còn xót lại của tôi trên đời. Người duy nhất thật lòng yêu thương tôi vẫn còn sống. Dẫu cho người vẫn lời nặng lạnh nhạt trước tôi.

Nhưng tôi vẫn tỏ tường hành động lặng im của người. Harry vẫn luôn săn sóc tôi trong âm thầm không bày vẻ. Chăm lo những lần học tập. Ai mà biết, cậu ta lại lén la lén lút giấu những quyển sách dễ để tôi thấy, là để cho tôi lấy nó mà xem. Lại để ý mấy lúc tôi chẳng ở Sảnh, nhờ qua tay người khác đưa cơm.

Cậu ta tưởng rằng tôi chẳng biết gì cả. Chẳng biết những quan tâm nhỏ nhặt mà dường như là cả thế giới với tôi. Sẽ được tôi để ý đến như vậy.

Harry đối với tôi giống như một hồ nước ngọt giữa sa mạc khô cạn. Là người mang tới ánh sáng ấm giữa trời rét lạnh của Bắc Cực.

Dù nói thế, tôi là em nhưng không thể đáp lại mọi mong mỏi mà anh trai dành cho mình. Tôi đã từng băn khoăn rất nhiều điều trước khi đặt chân lên con đường mà bà ta lẫn ông ta bắt buộc.

Tôi cũng muốn trốn lắm chứ. Sao lại không cho được. Sở dĩ chưa trốn đi cũng bởi vì những thứ đã tiêm nhiễm trong đầu từ hồi thơ bé tí chẳng biết gì.

Tôi ao ước tìm được người thương tôi như cách Harry thương thầy Snape. Cậu ta sẽ vì tính tình ổng thuở đầu cau có mà nhường nhịn, ánh mắt cậu ta lúc nào cũng bao bọc yêu thương khủng khiếp. Cái ánh mắt đủ khiến bất cứ đứa trẻ thiếu thốn tình thương nào cũng phải rung động.

Chỉ cần một người chấp nhận tính tình, chấp nhận cái không hoàn hảo thuộc về mình. Tôi chắc chắn bản thân sẽ không thể khống chế được mà mang lòng yêu sâu sắc.

Tại sao là giống Harry mà không phải giống thầy Snape?

Tôi có lần tự hỏi về điều đó.

Thầy Snape là một con người cứng rắn. Lại có tính chiếm hữu rất nặng. Ổng quản tất tần tật của Harry, từ việc quần áo, thức ăn, cho đến lối sống. Ngoại trừ Harry ra chẳng dám chắc người nào chịu nổi.

Tôi đánh hơi được mùi đồng loại nên chẳng thể nào yêu một kẻ giống như vậy được. Nếu như Harry không là anh trai ruột của tôi. Chắc chắn tôi sẽ dùng mọi cách để một lần theo đuổi.

Thầy Snape đã nhanh chóng theo lời cụ Dumbledore mà đã giết chết được bà ta cùng ông ta. Bà ta trước khi nhắm mắt cũng chưa bao giờ nghĩ được rằng thầy Snape có thể giết "Lily". Than ôi, bà ta chẳng nhớ gì chuyện bản thân chỉ là một kẻ mượn xác.

Tiếc là có thoát được vòng tay của hai người họ. Tôi vẫn không thể thoát khỏi tay của người khác.

Tôi đã ngỡ mình mãi mãi mắc kẹt trong vòng lặp cuộc đời. Bị khống chế trong tay người này đến người kia, cũng chẳng thể nào chọn cách tự kết liễu bản thân.

Tôi đã chờ, chờ ngày cậu ta đến tháo bỏ lời nguyền gàn buộc trên tôi.

Mai Lan đã giữ lời hứa, cho phép Harry là người giết tôi. Trên danh nghĩa là kẻ phản bội Giới Phép Thuật. Harry sau này chắc chắn sẽ có một con đường rộng mở, không hối lỗi về bản thân tôi, nó không đáng.

Trước khi chết, ánh mắt tôi nhoè dần nhìn dòng kí ức phai màu trôi chảy rõ ràng. Cả cuộc đời bất tận trong cô độc. Nhìn người từng xưng ba mẹ của tôi.

Tôi muốn khóc quá. Miệng cứ lẩm bẩm:"ba ơi, mẹ ơi." Dù cho bọn họ không phải là ba mẹ ruột thịt thật sự. Nhưng tôi đã xem họ là ba mẹ mình.

Họ không thật lòng thương tôi. Mà tôi đã sống hết tất cả cuộc đời này vì họ.

Trái tim quặn quại đau khổ cũng không biết kể với ai. Tôi mệt lắm, mệt lắm rồi.

Tôi chỉ mới có 19 tuổi, tôi vẫn còn muốn sống tiếp. Tôi muốn được tự do, muốn có một mái nhà nhỏ, có một người yêu thương, sống hết nửa đời còn lại thật yên bình. Tôi vẫn muốn sống. Muốn sống một cuộc đời mà bản thân có đủ định kiến và dũng cảm để sống.

Nhưng không phải là sống cuộc đời này. Họ không chấp nhận buông tha cho tôi.

Harry... Harry...

Nhìn cậu ta đầy tuyệt vọng nhìn về hướng tôi đấy, sao mà khó coi quá.

Chỉ là tôi thấy vui, trước khi chết vẫn có kẻ đau lòng vì mình. Tôi đã dùng cả đời cho kẻ khác, lần này cũng đánh đổi cái chết vì người khác.

Giá như tôi chưa từng được sinh ra.

Khóc..

Harry.. kiếp sau, anh nhất định phải làm anh trai tôi, nhất định phải bảo vệ tôi thật đủ đầy. Đừng để tôi thiệt thòi nữa..

Kiếp này coi như là cái giá tôi trả cho anh kiếp sau đến che chở cho tôi. Thương tôi hệt như giờ. Nhưng phải dịu dàng một chút.

Tôi có nhiều lời muốn nói với anh quá. Mà tôi không nói nổi nữa, cũng không dám nói.

Tình yêu từ người khác, suốt đời này tôi không xứng..

"Harry.. anh phải thay tôi sống hạnh phúc, sống nốt quãng đời còn lại mà tôi khao khát được sống.." hãy cẩn thận.. Rolleber..

Tôi buông tay rồi, tạm biệt, thế giới vốn dĩ rất đẹp và rộng lớn. Tôi yêu mọi thứ của thế giới này. Yêu lắm, yêu lắm. Dù nó chưa từng có một ngày nào yêu tôi, kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Tôi vẫn yêu nó nhiều vô bờ bến. Vì đó là khát vọng muốn được sống của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net