CHAP 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Ngô Thế Huân tỉnh dậy trong sự mệt mỏi tràn ngập. Vung tay tùy tiện trong không khí, cậu chợt không thấy ai bên cạnh. Lộc Hàm đã dậy sớm đến vậy ư? Cậu nhớ lại những gì xảy ra vào đêm hôm qua, từ những lời cầu xin của Lộc Hàm, thân thể lõa lồ một cách câu nhân, làn da trắng nõn nà bên dưới cậu mà rên rỉ một cách dâm đãng, đến khuôn mặt thống khổ và cũng đầy thỏa mãn của anh khi đưa cự vật lớn như vậy cứ nhấp nhô trong hậu bích của anh. Không những thế, chính Ngô Thế Huân còn đưa vào miệng anh bao nhiêu xử huyết, là thứ người đời gọi là tinh hoa của nam nhân, mà anh vẫn không hề lên tiếng ủy khuất. Mọi thứ như ảo mà cũng như thực.

Đêm hôm qua, dù có đắm chìm trong biển dục vọng thì cậu vẫn nghe thấy những gì ma anh nói. Có được coi là một lời yêu hay không? Dù không biết điều anh nói có thực lòng hay không nhưng vẫn tồn tại một niềm vui nho nhỏ dấy lên trong lòng. Cậu ước gì có thể làm tròn bổn phận, đưa anh đi thanh tẩy mọi thứ, thu dọn tất cả những tàn cuộc của lần ân ái đêm qua. Không phải đêm qua hai người đã hành sự ngay trong phòng cậu sao? Vậy hãy nhìn xem, mọi thứ trên này vẫn nguyên, không có gì bị xáo trộn, mọi thứ không thay đổi giống như hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra. Ngô Thế Huân cảm thấy vô củng lạ lẫm. Liệu có phải Lộc Hàm đã thu dọn hết rồi không?

Nhưng....cậu đâu có biết chuyện gì đã xảy ra trong gian bếp của gia đình đêm hôm qua?!

Phòng bếp bên dưới chợt vang lên tiếng bát đũa va đập vào nhau. Có lẽ là Lộc Hàm đang xử lý đống bát đũa bẩn? Nghĩ vậy, Ngô Thế Huân vội choàng dậy thì phảt hiện mình đã vận quần áo chỉnh tề từ khi nào, chẳng lẽ anh lại đi thanh tẩy thân thể cho cậu sao? Dù có chút xấu hổ lẫn chút khó hiểu nhưng cậu cũng nhanh chóng gạt bỏ nó sang một bên, chạy vội xuống tầng một.

- Lộc Hà...m. Bà là ai?

Ngô Thế Huân vừa xuống thì bắt gặp một người phụ nữ đứng tuổi đang đứng trong bếp rửa mấy cái chén, bát bẩn của hôm qua. Bà quay người lại chợt nhìn thấy Ngô Thế Huân mặt mày hắc ám đang tiến lại thì vội vàng bỏ găng tay ra mà nhìn cậu cung kính chào:

- Tôi là Trần Hoa, gia nhân bên Đường gia....

- Vậy tại sao bà lại có mặt ở nhà tôi? Lộc Hàm, anh ta đâu?

Ngô Thế Huân gắt lên tức giận. Liệu có phải anh chán ghét cậu nên mới bỏ đi sau đó đem một gia nhân không rõ thân thế đến đây để trông chừng hay không?!

Chợt ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc:

- Là anh nhờ bác ấy qua đây một lát trong khi anh ra ngoài. Như vậy lại không được ư?

Lộc Hàm từ cửa đi vào, đầu hơi nghiêng sang một bên hỏi Ngô Thế Huân, trên tay là một đống thức ăn vặt lỉnh kỉng. Anh quay người sang bên bà Trần và cúi đầu lễ phép:

- Bác Trần có thể về được rồi. Chàu cảm ơn bác nhiều lẳm.

- Ừm. Không có gì, bận việc thì cứ gọi bác sang. Bác về đầy.

Bác Trần bỏ tạp dề xuống và đi ra khỏi cửa. Ngô Thế Huân từ nãy đến giờ, đôi mắt hoàn toàn tập trung trên người Lộc Hàm. Anh vẫn ổn, tỏ ra không quan tâm mà mang đống đồ ăn vặt đặt lên bàn rồi mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng để chuẩn bị bữa sáng cho cậu và anh. Ngô Thế Huân giống như bị sai khiến, cơ bản cứ đứng đó nhìn anh không chớp mắt, mọi hành động đẻu ghi nhớ trong đại não.

- Sao em dậy sớm vậy? Anh nghĩ em còn mệt lắm mà!

Ngô Thế Huân im lặng nhưng trong lòng dâng lên một cơn giông bão. Cơ thể cậu tinh lực dồi dào như vậy mà chỉ sau một đêm mà cũng làm cậu mệt sao? Nực cười. Lộc Hàm nói như vậy chẳng phải đang gián tiếp khinh thường sức trai của cậu hay sao?

Lộc Hàm không nghe thấy tiếng trả lời thì quay người sang nhìn cậu, giọng điệu tỏ vẻ trách móc:

- Anh dù sao cũng là anh trai nha, em cũng cần phải trả lời anh chứ?!

- Đêm qua.......- Ngô Thể Huân lên tiếng. - Tôi........

- Em làm anh thất vọng lắm đấy Thế Huân à?

Ngô Thế Huân ngước mắt lên nhìn. Lộc Hàm đưa tay day day vầng trán và hai bên thái dương. Đoạn, anh nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói:

- Em lại uống rượu và lại say khướt. Ở tuổi này, em đã động đến thức uống vô bổ đó bao nhiêu lần rồi em có đếm được không? Anh nhớ là từ hồi năm đầu cao trung, em từ bữa tiệc trở về đã say đến nỗi không biết trời đất là gì, may mà Diệc Phàm gọi điện cho anh rồi đưa em về, nếu không anh cũng chẳng biết liệu lúc đó em đang ở đâu.

- Có chuyện đó? - Ngô Thế Huân không tin mà hỏi.

- Đấy là anh còn chưa nói tối qua em nôn mửa khắp người anh, miệng thì lảm nhảm đủ thứ, anh nghe mà chẳng hiểu gì. Đến đêm thì sốt, rốt cuộc hại anh trông em cả đêm hôm đó. Em nhìn xem Thế Huân, mắt anh bây giờ đâu khác gì tiể tử họ Hoàng tên Tử Thao đó.

Lộc Hàm vừa nói vừa quơ tay một cách loạn xạ trong không khí, đó thực là phong cách của anh khi nói về một chuyện gì đó thực sự bức xúc. Sau đó anh tựa người lên ghế, hai tay kgoanh trước ngực hững hờ quay mặt đi ủy khuất. Ngô Thế Huân dở khóc dở cười nhìn anh mà lắc đầu. Con người này thậm chí còn có cả tuyệt chiêu thâm hậu để mũng nịu, đối phó với những kẻ dễ mềm lòng. Ngô Thế Huân dù sao cũng không phải kẻ mặt dày như Biện Bạch Hiền, nghe Lộc Hàm lại kèm theo điệu bộ hờn dỗi khiến cậu cảm thấy có tội, chuyện lớn như vậy mà anh vẫn tỏ ra kiên nhẫn như vậy thì thật đáng khen rồi. Dậu sao cậu cũng là người làm sai, xin lỗi có lẽ sẽ chẳng bị gọi là tự hạ mình đâu.

- Thật sự xin lỗi. - Ngô Thế Huân nhỏ giọng nói. - Là lần cuối, nó sẽ là lần cuối cùng.

Lộc Hàm nhìn về phía cậu, đôi môi nhếch lên cười mãn nguyện:

- Được rồi. Anh không truy cứu nữa, bữa sáng cũng sắp được rồi a, mau lên phòng vệ sinh cá nhân đi.

Anh vừa nói vừa đẩy tấm lưng của cậu hướng cầu thang lên tầng hai. Ngô Thế Huân bỗng quay người lại nói:

- Chuyện hôm qua...

- Hử? - Lộc Hàm tỏ ra khó hiểu. - Lại chuyện gì nữa sao?

- Thực sự anh không nhớ?

- A. - Anh thốt lên. - Tối qua em nhảm rất nhiều a, hình như giống giọng Rap lắm đấy! Nếu không biết làm việc gì trong tương lai, anh nghĩ em làm một Rappher cũng hợp đấy chứ.

- Không. Ý tôi là...

- Cái áo sao? Không sao đâu mà. Anh giặt rồi.

- Không phải. Anh đừng nhảy vào miệng tôi nữa. - Ngô Thế Huân vùng mạnh, cậu đứng đối diện anh, hai tay gắt gao nắm chặt vai anh mà hỏi. - Hai chúng ta.......hôm qua.......đã làm chuyện gì anh không nhớ sao?

Lộc Hàm đưa tay vuốt chiếc cằm nhẵn nhụi mà lắc đầu ngán ngẩm. Anh nhìn Ngô Thế Huân bằng con mắt có chút sợ sệt, khuôn mặt cúi gằm xuống, khóe mắt giật trông mà tội. Anh lên tiếng, giọng nói có chút nhẹ:

- Thực ra thì hôm qua, anh đã......ngủ trong phòng của em.

- S....Sao? - Ngô Thế Huân như đứng hình. Mọi chuyện xảy ra đêm qua là thật ư? Tại sao anh lại dửng dưng như vậy chứ?

- Ơ nhưng mà anh ngủ dưới đất, hôm qua em sốt nặng quá, anh sợ đêm em lên cơn co giật như hồi 10 tuổi sẽ rất nguy hiểm nên mới ngủ cạnh giường em phòng trừ bất trắc a.

- Anh nghĩ ở tuổi này tôi còn có thể co giật sao? - Ngô Thế Huặn nhướng mày, vẻ mặt bí hiểm hỏi. Lộc Hàm sao suốt lần này lượt khác coi cậu chẳng khác gì đứa trẻ lên ba mãi vậy? Nghĩ đến đây, cậu cười khổ.

- Em không thấy người già 60 cũng có thể bị co giật hay sao? - Lộc Hàm hơi hoảng đành phải tìm một lý do, thực sự nó không mấy thuyết phục mà càng làm anh lộ ra. (*Em trai anh mà bị co giật thì cũng sắp 60 rồi*)

- Nói như vậy...

- A không. Anh cũng lo em sốt ca, mấy hôm trước em cũng như vậy mà. - Anh hơi cúi đầu mình xuống là Ngô Thế Huân cảm thấy bản thân thật quá đáng. Lộc Hàm lúc này ngước lên, trở lại với cách nói chuyện ban nãy, anh tiếp lời. - Nhưng anh thề với lão Thiên là đồ đạc của em, có lớn có nhỏ anh đều không hề động chân động tay vào.

- Chỉ như vậy? - Ngô Thế Huân hỏi xen lẫn chút nghi hoặc.

- Ừm. Đừng nói là em định khi dễ anh nha?

Thấy Lộc Hàm cẩn thận hỏi, Ngô Thế Huân chỉ biết thở dài rồi nhẹ giọng:

- Vậy.....cảm ơn.

- A. Không sao. Đó là trách nhiệm của anh.

Nói rồi Ngô Thế Huân đi thẳng lên cầu thang. Lộc Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vết thương ở hậu huyệt làm anh đau nhói vì cách đi đứng không cẩn thận. Nhưng nếu đi một cách khiêm tốn, khập khễnh trước mặt Ngô Thế Huân thì cậu sẽ nghi ngờ và cố làm rõ cho kì được. Sáng nay anh đã đến hàng thuốc để mua thuốc bôi và một chút kháng sinh phòng nhiễm trùng vết thương. Anh đã thành công trong việc che giấu Ngô Thế Huân nhưng vẫn không thể đoán chắc được cậu sẽ biết lúc nào. Đầu tiên là cứ cố che giấu chuyện đó đi rồi chuyện gì xảy ra sau đó hãy tính.

Đang bưng bữa sáng lên bàn, anh dời đĩa sang bên khác. Phòng bếp này vẫn mang một mùi tanh nồng của cuộc ân ái đêm qua. Chính ngay chiếc bàn này, anh đã không ngừng rên rỉ, thoát ra những âm điệu kích tình, không những thế miệng còn không an phận mà cầu xin em trai mình ra tăng thêm lực thúc. Thật đáng xấu hổ.

Nghĩ đến đây, tai anh đỏ ửng lên, hai tay ôm mặt lắc đầu không muốn nghĩ tới.

Bỗng chuông điện thoại của anh vang lên, Lộc Hàm cầm lên không chút do dự mà nghe.

- Alo. Diệc Phàm đó hả? Cậu gọi cho tôi là muốn làm gì? - Lộc Hàm buồn phiền trả lời.

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông.

- Bằng hữa à! Tôi vừa về mà cậu tỏ ra dửng dưng như vậy sao?

- Hừ. Cậu về là không có chuyện tốt a. Có gì nói đi?

- À. Hôm qua tôi rủ Thế Huân đi Bar, thằng nhóc có tâm sự thì phải, nó uống rất nhiều....và còn.......

- Vậy là chính cậu đã đưa em trai tôi đi Bar phải không?

- Uống rượu đâu phải cái gì to tát. Hôm qua tôi.....

- Đồ hỗn đản. - Lộc Hàm hét lên.

- Thôi nào nghe tôi nói hết. Hôm qua tôi thấy một ả đàn bà đến cạnh thằng nhóc và cho thứ gì đó vào ly rượu của nó.

- Đó là thứ gì? - Lộc Hàm hỏi với giọng điệu run run.

- Tôi đã bắt ả phải khai ra thì được biết, thứ đó là....

End chap 13.

A/n: thuốc gì thì để m.n tự suy ra. Không khó chút nào a, chắc ai cũng biết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net