Phần Truyện Không đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DO NOT TAKE OUT

------------

Ngoại ô xa xăm, tháng 9.

Nếu như gọi mưa xuân là hi vọng, mưa mùa hè là yêu thương nhung nhớ. Thì có đôi khi mưa thu lại là sự đợi chờ của một mùa cô đơn.

Mùa này hễ mưa xuống sẽ lạnh, lạnh đến thấu tim thấu lòng. Ngồi tựa đầu lên phím đàn mà suy nghĩ miên man rồi thở dài. Ngày mưa rơi nhiều, nhưng là cái loại lất pha lất phất rơi từ sáng đến chiều. Nhìn ra ngoài bầu trời thì tưởng chừng như bụi đang bay.  Vậy mà băng qua sân trường một chút sẽ  ướt đẫm cả đôi vai gầy. Thế rồi mới chép miệng tiếc rẻ, bảo mưa thế này rồi có đến được đâu…

Oh Sehun đưa tay đổi đôi cửa sổ ra, nhìn phía hàng cây đối diện phòng nhạc. Mưa phủ một tầng bụi mỏng, nhìn ra ngoài thì mông mông lung lung. Cái kiểu cảnh vật làm lòng người đau đến nhói, trên tiểu thuyết thường sẽ là mấy cô thiếu nữ nhìn cảnh nhớ người rồi dùng nước mắt rửa mặt. Cậu thì nhìn cảnh rồi khẽ cười, ngày tạm biệt có mưa rơi lãng mạn như thơ. Cớ là tại vì sao mà phải rơi nước mắt?

Ba giờ chiều, mưa vẫn rơi đều, gió thổi một cái thì lạnh đến hắt hơi.

“Này, này, phòng phát thanh, các cậu giúp tớ một chút có được không?” – Giọng người trầm trầm truyền qua đường dây điện thoại. –“Đừng có trốn tiết mà ngủ gật ở trong ấy nữa”

“Vụ gì?” – Phòng phát thanh trả lời –“Muốn gì nữa đây ?”

“Giúp tớ một lần thôi…”

“…”

“Lần cuối.” – Oh Sehun giọng chắc như đinh đóng cột –“Lần cuối cùng”

“Vậy làm gì làm đi”

Ngoài trời, mưa bụi cứ bay bay.

.

..

Ba giờ mười phút chiều, vốn dĩ là giờ lên lớp mà chẳng hiểu sao lại có tiếng nói phát ra từ loa . Thế là làm toàn trường xôn xao một hồi. Giọng “phát thanh viên” nhỏ nhẹ qua loa… bởi vì sắp đến mùa chia tay rồi, có thư từ một bạn khoa âm nhạc gửi tới cho toàn trường. Sau đó thì giọng cô bạn “phát thanh viên” bị đổi thành một giọng nam trầm làm người ta có chút bất ngờ. Giọng nam trầm bởi vì kết nối qua điện thoại mà rè rè, còn kèm theo tiếng mưa rơi. Nói vỏn vẹn bốn chữ…anh à, tạm biệt nhé…

Tiếp đó là một bản nhạc chẳng mấy vui, cứ da diết bồi hồi làm người ta đau lòng tới lạ.

Chuyện thì vẫn vậy, cả trường vẫn tiếp tục im lặng mà thưởng thức hết bài nhạc. Học sinh cuối cấp được một phút lơi lỏng sẽ ngẩn ngơ nghe, tiếng nhạc hòa lẫn tiếng mưa buồn đến rơi nước mắt. Thế rồi nhạc dứt, rồi tiếng ở phòng phát thanh cũng ngừng , trả lại cho trường học cái không khí sôi động mà lặng yên vốn có.

Thầy hiệu trưởng nghe xong bản nhạc, dùng cây lau nhà lau bớt nước mưa ở trên sàn. Người lớn tuổi làm gì cũng chậm, ngay cả thở than cũng chậm luôn…

“Tuổi trẻ gì mà buồn quá, năm nào cũng có chia tay”

Vậy, năm nào mà chẳng có chia ly?

Luhan ngồi chồm hổm dưới mái hiên nhà, hút trà sữa rồn rột. Xong rồi nhìn cốc trà sữa mà thở dài mấy hơi. Cũng chẳng nói chẳng rằng gì, cứ thế mà đợi chờ cho trời hết cơn mưa, trường tan chẳng có bóng người rồi mới đi xuống lầu. Ngày tàn rồi trời âm u lắm, băng qua hàng cây mới tới được phòng nhạc thì còn tối tăm hơn.

Đưa tay đẩy đổi cửa gỗ nặng nề, phòng là phòng chẳng có ai. Luhan nhìn quẩn quanh căn phòng rồi cười nhàn nhạt. Thì ra là đi rồi, thôi vậy cũng tốt. Chia ly gặp mặt thì sướt mướt lắm, khéo không chừng lại rơi nước mắt chẳng dừng được. Đơn giản như thế này cũng đủ, nhiều năm sau trong hồi ức sẽ là một bản tình ca thật buồn, mưa bụi bay bay. Đủ quá đủ rồi, muốn gì thêm nữa.

Đầu nghĩ một đằng, mà tim sao cứ đau lên từng đợt…

Mùa gió thôi bay, khẽ khàng đánh từng nốt từng nốt một của bản nhạc ban chiều. Chẳng biết tại sao đang đánh thì ngừng. Mới hay ra nước mắt tràn đầy quá, không thấy được gì làm sao mà đàn tiếp? Ngừng thì lòng không muốn nên nhịp cứ loạn tứ tung. Thế rồi “ành” một tiếng, giận quá dùng sức đập lên phím đàn…

“Đi thì biến cho rồi còn ở đó mà chia với tay…”

“Khốn …”

Vậy đó, bời vì khóc nên mưa rơi. Lần này mưa không như ban chiều dịu dàng mà buồn bã. Mưa của hiện tại là tầm tã như thác đổ trên non cao. Lúc này bóng người gầy gầy  mới băng qua màn mưa mà biến mất khỏi ngôi trường. Người đi rồi mùa thu là cô đơn lạnh lẽo, người ở lại là nước mắt tràn đôi mi. Thế đó, một năm lại một năm, chia ly là chuyện phải có. Đau lòng để làm gì? Khóc thương để làm chi?

Hạt mưa, hạt mưa, rơi biết bao giờ ngừng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net