Chap 2: Raimon và tóc đỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần này tôi quay lại Nhật Bản là để hoàn thành công việc được giao. Theo lời thầy, việc đầu tiên tôi làm sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ là đi gặp một người.

- Hello, bất ngờ chưa nè?

Tôi mở cánh cửa có ghi "vào nhớ gọi nha" trên tầng hai của trường Raimon. Trong phòng hiện tại chỉ có hai người, một người đàn ông béo mập và cậu bé đội mặt nạ.

- Hố hô hô, lâu quá không gặp, Yue-chan ~

Ôi trời ơi, lần nào cũng vậy, nghe cái giọng éo éo của ổng là da gà, da vịt tôi nổi cả lên.

- Triệu Kim Vân! Đã nói bao nhiêu lần rồi, ông làm ơn bỏ cái giọng chảy nước đó giùm cái!

- Ầy ầy, Yue-chan làm ta đau lòng quá.

Làm như ổng có lòng lắm ha.

- Sư phụ.

Cái thân mình mập mạp của ổng uốn uốn, éo éo trông hệt như con sâu đo. Đã vậy đệ tử của ổng còn hùa theo nữa. Cơ mà nước mắt ở đâu mà chảy như thác thế?

- Tiểu Phân, đừng có phụ họa!

- Đã bảo đừng có gọi thế!

Cậu ta lập tức quay sang tôi hùng hổ. Tiểu Phân là biệt danh tôi đặt cho cậu ta từ cái tên Tử Phân mà cậu lấy. Cố tình cả đấy, ai bảo làm người ta bực chi.

- Ha ha ha, thôi nào. Yue-chan cất công tới đây rồi, có mang theo "thứ kia" không?

Cuối cùng thì Triệu Kim Vân cũng lên tiếng ngăn bọn tôi lại trước khi căn phòng bị phá nát. Tôi gật đầu, rút cái Usb trong túi ra ném cho ổng.

- Tất nhiên, mọi thứ đều ở trong đấy. Giờ ông tính làm gì, huấn luyện viên Raimon?

- Hố hô hô, ta tự có sắp xếp. Còn Yue-chan thì sao?

- Tôi sẽ ở lại một thời gian, có vài thứ cần hoàn thành.

Tôi cười, lâu lắm mới được đi chơi, hơn nữa tôi còn một vài món nợ cần đòi.

- Cố lên nhé.

- Yên tâm, không vấn đề.

Chúng tôi im lặng đôi chút, thầy tôi cùng với Triệu Kim Vân có giao tình không nhỏ, tôi cũng chẳng lạ gì ông ta. Đôi khi chỉ một cái nhìn thoáng chúng tôi lại có thể hiểu nhau. Dù đa số thời gian đều lạc quẻ.

- Hô hô, tạm gác lại đi. Ông bạn già của ta thế nào rồi?

Hờ, công nhận mặt dày thấy sợ luôn. Nhớ lại tôi vẫn tức run người.

- Mới gặp tháng trước thôi, đừng làm như xa cách lâu năm chứ, Triệu Kim Vân.

Không cần nhìn vào gương tôi cũng đoán được cái mặt tôi hiện giờ đen bao nhiêu. Có lê cảm giác được nguy hiểm, ông ta vội lái sang chuyện khác.

- Nè nè, đã đến rồi, có muốn gặp đội bóng của ta không?

- Đi liền!

Phi một cái, tôi bay tới ôm lấy cái thân hình ú ù của người đàn ông phía trước. Tự dưng thấy ổng ưa nhìn dễ sợ luôn à. Đã tới Raimon rồi mà không đi gặp mấy cầu thủ thì tiếc lắm. Muốn thấy thế hệ vàng của phần này lắm nha.

Liêm sỉ gì, ăn được hông?

*
*
*

Thế là nhờ ơn Triệu Kim Vân, tôi có dịp làm quen với đội Raimon hiện tại. Mọi người rất nhiệt tình, cảm giác gần như quay lại lúc theo chân cậu bạn thân tới Raimon ngày trước. Dù là sân tập khi ấy chẳng được tiện nghi như hiện giờ nhưng mà những nụ cười tỏa sáng đặc trưng vẫn thế.

Bất giác những hình ảnh trong quá khứ lại chồng chéo lên những bóng lưng thực tại. Thời gian đã làm mờ đi hầu hết cốt truyện mà tôi đã xem. Dù chẳng còn nhớ được cái kết của "Cán cân Ares", nhưng có lẽ huyền thoại sẽ lập lại lần nữa ở ngôi trường Raimon.

Suýt quên, trong đội bóng có một cậu con trai rất thần tượng Gouenji. Mái đầu đen dựng thẳng y chang cậu ấy, chỉ khác mỗi màu tóc. Có vẻ như cậu nhóc mập, lùn kia quyết tâm trở thành "Tiền đạo rực lửa " thứ hai thì phải.

Lạy trời, chẳng phải tôi kỳ thị đâu. Nhưng cái thân hình múc ních mỡ kia khi nhảy lên tung cú đá tóe lửa của Gouenji thì quả thực khác một trời một vực. Tự nhiên tôi cảm thấy tuyệt chiêu của Goienji cũng không đẹp như bản thân từng nghĩ.

- Chị sẽ đến xem trận đấu ngày mai chứ, Yue-san?

- Tôi chắc chắn tới!

Cậu nhóc Asuto hào hứng ngoắc ngón út của mình vào tay tôi. Nhìn Asuto thật giống với Endou, đều nhiệt huyết và yêu bóng đá hết mình. Điểm tương đồng có lẽ là cả hai người họ đều mang vai trò cầu nối gắn kết mọi người trong đội. Tôi chưa bao giờ ghét nụ cười tỏa nắng như thế.

*

Cơ mà lỡ thất hứa với cậu nhóc mất tiêu rồi. Dù có chạy vắt giò lên cổ vẫn không kịp xem trận đấu của bọn họ.

Nhìn sân vận động thưa người, tôi thở dài. Thật sự thì công việc vừa rồi ngốn thời gian nhiều khinh dị. Đến khi dứt ra được thì cũng trễ mất rồi. Haizz, chắc có lẽ nên tìm họ xin lỗi.

Đang định quay về thì thứ gì đấy ở hàng ghế dưới làm tôi chú ý. Nhìn kỹ chút thì đó là một thiếu niên với mái tóc đỏ. Cậu ta bước đi khá loạn choạng rồi gục xuống.

-...!

Hoảng hốt, tôi vội chạy tới đỡ lấy cậu ta. Người cậu ta vô lực, các cơ co cứng cho thấy chủ nhân của nó đang gồng mình  khổ sở chịu đựng như thế nào.

- Này, cậu sao thế?

Thân thể cậu ta lạnh ngắt, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở lại gấp.

- Tôi ổn, hơi choáng chút thôi.

Cậu ta mỉm cười, khoác tay từ chối trong khi tay vẫn ôm đầu.

Sao mà tôi ghét cái từ kia thế nhỉ? Ổn, ổn cái mốc chứ ổn. Cố quá có ngày lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân nha con trai.

"Hy vọng mình có mang nó theo"

Lục lọi chút, tôi lôi trong ba lô ra một lọ thuốc nhỏ màu lam.

- Mùi hơi khó chịu nhưng gắng nuốt nhá, nó sẽ giúp cậu thấy tốt hơn.

Mở nắp bình, cái mùi gay gay thốc lên khiến tôi hơi rùng mình. Một tay bóp mũi cậu ta, tay còn lại thì dốc luôn lọ nước vào cái miệng đang hơi hé để hô hấp. Thiếu niên tóc đỏ có chút bất ngờ mở to đôi mắt xám. Thuốc có tác dụng phụ nên hiện tại đảm bảo cậu ta không động đậy được.

- Khá hơn chứ?

- Cám ơn nhưng nó là gì vậy?

Hơi thở đã ổn định nhưng sắc mặt cậu ta hơi tái, tôi đoán là do mùi vị của lọ nước, nó chưa bao giờ dễ uống cả. Cái lọ rỗng được tôi đặt lại vào balo nhưng đôi mắt xám kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nó.

- Một loại thuốc đặc trị cho những trường hợp giống vầy thôi. Yên tâm, không gây ảnh hưởng gì đâu.

Tôi cười, dứt khoát đóng balo lại rồi đeo lên vai.

- Cậu tên gì?

Cậu ta hình như khỏe lại rồi, ít ra thì cái vẻ điềm tĩnh bây giờ tốt hơn khi nãy nhiều.

- Yue, Fuji Yue.

- Cái tên rất đẹp, tôi sẽ nhớ nó. Tạm biệt.

- Định đi đâu? Cậu nên đến bệnh viện đi, cái lọ kia chỉ tạm hoãn cơn đau thôi chứ không phải thuốc tiên đâu nhé.

Tôi kéo tay tên đó lại trước khi cậu ta đi mất. Bệnh tật vầy mà định lết đi đâu thế? Lỡ ngất trên đường thì tính sao?

- Cậu biết xem bệnh?

- Chút chút thôi. À đúng rồi, sẵn tôi cũng có việc tới bệnh viện, tôi cho cậu đi nhờ.

Cậu ta lắc đầu từ chối.

- Thôi, tô-

Không chờ cậu ta nói hết tôi đã lôi người ta đi luôn. Tự dưng thấy mình như tên bắt cóc ấy. Cũng chẳng hiểu vì cái gì mà tôi lại hành động như vậy. Tôi chỉ biết rằng tôi không nên bỏ mặc tên nhóc tóc hồng này. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Khi đó tôi không hề biết có một đôi mắt xanh vẫn dõi theo chúng tôi từ phía dưới sân. Nó mang theo chút suy ngẫm, đánh giá và chút gì đấy...kỳ lạ?

Cuộc gặp gỡ này tạo nên mối nhân duyên khác. Đến tận lâu sau tôi mới biết thì ra sự việc hôm nay lại lôi tôi vào mối rắc rối mà tôi không muốn dây vào nhất.

Thế mới nói, nhân duyên là thứ khó quản.

_______.___..____

End chap 2

Ấy zà, bỏ bê con cái lâu quá à.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net