Chap 107: Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Arashi mở mắt, nhìn đăm đăm trần nhà một lúc lâu trong mắt mới xuất hiện tiêu cự. Đầu cô vẫn còn thấy choáng sau cú va chạm với Sara. Ký ức cuối cùng Arashi nhớ được chính là gương mặt hốt hoảng của Sesshomaru đang lao về phía mình. Lúc đó trong đầu Arashi chợt thoáng qua ý nghĩ "A, thì ra anh cũng có biểu cảm này." Rồi hoàn toàn hôn mê.

Không biết hiện tại đã qua bao lâu?

Cô thầm nghĩ, vừa chống tay lên giường thì bả vai bỗng nhói khiến Arashi suýt nữa kêu thành tiếng. Không chỉ vai, những phần cơ bắp khác cũng đau như đứt lìa mỗi lần cử động. Xem ra đây đều là hậu quả của việc cưỡng ép sử dụng ma thuật cường hóa.

Mất một lúc để Arashi quen dần với cơn đau, cô cuối cùng cũng có thể tự mình ngồi dậy. Chỉ một cử động nhỏ cũng tốn kha khá công sức. Arashi há miệng thở dốc.

Chợt, nhác thấy bóng đen lù lù ở góc phòng, trái tim Arashi nhảy tọt lên cổ họng. Cô trợn mắt, may mắn không thét lên. Đến khi nhìn rõ diện mạo đối phương, Arashi mới thở phào, cáu kỉnh nói.

"Sao anh không lên tiếng? Người hù người sẽ chết đấy!!"

Nghe có vẻ khó tin nhưng cô lại rất sợ ma. Trước đây Arashi vốn không hề có nỗi sợ này, nhưng vài tháng trước, có một hôm cô bị mất ngủ nên đành mở tivi xem cho đỡ chán. Khi ấy đã gần nửa đêm, chương trình duy nhất còn hoạt động đang phát một bộ phim kinh dị. Hình ảnh máu me ghê rợn đó đến nay vẫn còn nguyên trong ký ức. Rõ ràng biết phim ảnh là giả nhưng cô vẫn sợ, luôn cảm thấy trong góc tối có thứ gì rình rập mình, luôn chực nhào ra.

Người nọ ngồi cạnh cửa sổ, hai chân bắt chéo, dáng vẻ lặng lẽ như hòa làm một với bóng tối. Nét mặt anh âm u, môi mím chặt. Đôi mắt màu xám tro nhìn đăm đăm về phía Arashi, tĩnh lặng như nước. Không rõ Kimura đã ngồi đó từ khi nào, trong đầu đang nghĩ gì mà bầu không khí trên người có chút đáng sợ.

Nghe Arashi lên tiếng, Kimura mới sực tỉnh. Anh chậm rãi đứng dậy, bước đến gần cô. Ánh nến từ từ chiếu rọi gương mặt anh, vẫn là biểu cảm nghiêm túc thường ngày, giống như dáng vẻ u ám vừa rồi đã được anh cất lại trong bóng tối.

"Cô thấy thế nào?"

Mặc dù Arashi luôn miệng nói tốt nhưng Kimura có vẻ không tin lắm, không ngừng kéo cô nhìn trước ngó sau như muốn tự xác nhận. Arashi cũng mặc kệ anh, tranh thủ hỏi han Kimura mấy vấn đề. Khi nghe nói chuyện của Rin đã được giải quyết ổn thỏa thì cô thở phào, vẻ mặt nhẹ nhõm.

"Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Không lâu, vừa tròn một ngày một đêm."

"Anh ở đây suốt à?"

Arashi giật mình, trong giọng nói ẩn chứa cảm xúc phức tạp. Kimura hiểu cô nghĩ gì, hời hợt trả lời.

"Vừa tới không lâu. Thấy cô ngủ say nên tôi không muốn làm phiền."

Quả nhiên nghe anh nói vậy, nét mặt Arashi giãn ra như trút được gánh nặng, không hề để ý ánh mắt Kimura đang che giấu tâm tình.

Thấy cô đang dựa vào khung giường cứng, Kimura cầm gối, định kê thêm cho cô thì Arashi chợt nghiêng đầu tránh né. Sợ anh hiểu lầm, Arashi vội lên tiếng giải thích.

"Tôi hiện tại... hôi lắm."

Giọng Arashi lí nhí, đầy vẻ xấu hổ. Không biết trong khoảng thời gian hôn mê cô đã trải qua những gì mà mồ hôi ướt đẫm cả người, lúc này cả người vừa hôi vừa dính, chỉ muốn được tắm rửa một trận.

"Không vấn đề."

Kimura lên tiếng, đỡ Arashi dựa vào mình rồi lấy gối mềm, nhẹ nhàng chèn sau lưng cô. Mỗi động tác của anh đều rất cẩn thận, nhưng vẫn khiến Arashi đau đến trợn mắt. Có điều khi Kimura nhìn tới cô lại giả vờ cười hi hi như không có chuyện gì.

Trong lúc len lén quan sát Kimura, Arashi không khỏi ngạc nhiên vì biểu cảm trên mặt anh không hề thay đổi, thậm chí lúc hai người tiếp xúc gần, mặt anh không hề nhăn lấy một cái.

"Kimura?"

"Hử?"

"Anh bị nghẹt mũi à?" Hình như giọng nói cũng hơi khàn.

"..."

Mặc kệ Arashi đoán thế nào, cô không thể nghĩ ra vốn trong suốt thời gian cô hôn mê, bởi vì cô liên tục co giật nên Kimura gần như ôm chặt không rời. Mùi mồ hôi gì đó sớm đã quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa.

Sesshomaru đã nói qua sau khi sử dụng ma thuật cường hóa, cơ bắp sẽ co rút vô cùng đau đớn nhưng Kimura không ngờ phản ứng của Arashi lại dữ dội đến thế. Cả người cô ưỡn cong, căng như dây đàn, tay chân vô thức co quắp. Nếu cô còn tỉnh táo chắc chắn sẽ không để ai nhìn thấy cảnh này mà chọn cách giấu giếm. Rõ ràng cô sợ đau, một vết xước cũng đủ để cô rên rỉ cả ngày. Vậy mà hiện tại lại bị dằn vặt như vậy.

"Đau! Đau quá!"

Âm thanh nức nở của Arashi không ngừng vang lên, khiến lồng ngực Kimura như bị ai bóp nghẹt. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay anh bỏng rát. Kimura cắn môi đến bật máu, dường như muốn thông qua cách tự trừng phạt mình để chia sẻ nỗi đau cùng cô.

Sáng hôm sau, mấy người Sesshomaru lục đục kéo đến thăm Arashi. Rin vừa vào đến cửa, nhìn thấy Arashi tươi cười vẫy tay với mình thì nước mắt lã chã rơi xuống, chẳng nói chẳng rằng lao đến ôm chầm Arashi, khóc nức nở. Tuy rằng suốt thời gian Rin đều bị giam trong viên ngọc nhưng sau khi tự do cũng nắm được phần nào tình hình. Đối với Arashi, cô vừa cảm kích lại vừa lo lắng. Vừa biết Arashi đã tỉnh lại, cô lập tức kéo Sesshomaru chạy như bay đến. Lúc này, cả bọn phải vừa an ủi vừa khuyên can Rin mới sụt sịt buông Arashi suýt bị cô ép đến tắt thở ra.

Mãi đến tận buổi chiều, Inu Taishou mới xuất hiện. Bên trong khá ồn, át mất tiếng gõ cửa của ngài, thế nên khi mở cửa phòng, Inu Taishou bị cảnh tượng bên trong làm cho á khẩu.

"Kimura, tôi muốn ăn bánh ngọt."

"Kimura, món mứt kia trông ngon quá."

"Người đâu, dâng trà~"

Tàn dư chủ nô và nô lệ còn sót lại?!

Arashi nghiêng người nửa nằm nửa ngồi trên giường, được cơm bưng nước rót tận miệng. Xét biểu cảm thỏa mãn của cô, dường như Arashi còn có phần ao ước khoảng thời gian này có thể kéo dài thêm. Nếu không phải băng vải trên người con gái còn băng vải nồng mùi thuốc thì Inu Taishou chắc chắn cho rằng cô đang giả vờ bị thương nhằm lười biếng.

Trái ngược với vẻ nhàn nhã của Arashi, "nô lệ" Kimura tỏ ra hết sức bận rộn. Anh không ngừng chạy tới chạy lui như con thoi, chu đáo dâng thức ăn cho Arashi. Dù bị sai phái liên tục nhưng Kimura không hề khó chịu, phục vụ hết sức nghiêm túc và tận tụy. Inu taishou ngớ người ở cửa một lúc lâu mà hai người trong phòng vẫn không hề chú ý.

"Arashi, cậu ta không phải người hầu của con."

Ngài bóp trán, cảm thấy con gái mình đang hiếp người quá đáng.

"Phụ thân, là anh ta tình nguyện."

Arashi bĩu môi với vẻ oan ức. Inu Taishou nhướng mắt, rõ ràng không tin lời giải thích của cô.

"Taishou-sama, cô ấy nói không sai đâu ạ."

Kimura vừa nhích chân cản tầm nhìn của Inu Taishou, vừa lên tiếng thay Arashi giải vây. Nụ cười phát ra ánh sáng bao dung như Đức mẹ trên mặt Kimura khiến hai mắt Inu Taishou nhoi nhói như được thanh tẩy. Một chàng trai tốt đẹp như vậy, thế nào lại bị hủy hoại trong tay con gái của ngài.

"Này Kimura, đến đây, để ta giới thiệu với cậu mấy cô gái vừa dịu dàng vừa hiểu chuyện."

Kimura: "..."

"Phụ thân, rốt cuộc ai mới là con của người?"

Lời này của Arashi thành công kéo lại sự chú ý của Inu Taishou. Xong, cô lập tức hối hận.

"Con còn dám nói?!"

Nhớ lại mục đích đến đây, Inu Taishou trừng mắt, mắng xối xả như súng liên thanh. Đối với việc mấy người họ tự tung tự tác, ngoài mặt ngài tỏ ra ủng hộ nhưng trong lòng không tránh được tức giận. Nếu như lúc Inuyasha hôn Kouga trước mặt mọi người, ngài xám đen mặt mũi thì khi Arashi ngã xuống, tim Inu Taishou gần như thắt lại. Mấy đứa bé này không đứa nào để ngài bớt lo.

"Phụ thân, con biết sai rồi."

Để ông trút bớt cơn giận, Arashi liền nhận lỗi. Cô không dông dài, trực tiếp xuất bài tẩy. Giọng mũi mềm nhẹ cùng ánh mắt cún con khiến lửa giận của Inu taishou vừa bùng lên đã bị thổi tắt ngóm. Arashi giương mắt nhìn vẻ do dự của Inu taishou, chớp rồi lại chớp.

"Con biết sai?"

Âm thanh kèm theo tiếng cười nhẹ, ẩn chứa hàm ý mỉa mai hết sức rõ ràng.

"Larika?"

"Mẫu...thân." Arashi rụt rè.

Phu nhân Larika điềm đạm bước đến cạnh Arashi, không quên liếc xéo đức phu quân, âm thầm lên án. Bao nhiêu lần rồi mà ngài vẫn không có sức miễn dịch với trò làm nũng của con gái. Inu taishou khó xử gãi mũi, cười gượng hai tiếng, lùi lại nhường chỗ đứng cho vợ mình.

Thấy phu nhân Larika bước tới, Arashi vô thức rụt cổ. Phụ thân dễ đối phó hơn mẫu thân nhiều, chiêu làm nũng chưa chắc có tác dụng với bà. Phu nhân Larika bình thường rất ít khi ra mặt dạy dỗ anh em họ nhưng lúc cần còn nghiêm khắc hơn cả Inu Taishou. Trong tiềm thức, mỗi khi đối diện với bà, họ đều cảm nhận được áp lực vô hình.

"Mẹ yêu. Mama! Má mi ơi~"

Khóe miệng Larika giật nhẹ. Bà mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi Arashi, nhẹ nhàng khóa miệng cô lại. Thấy cô chuẩn bị nặn ra ánh mắt cún con, phu nhân Larika quả quyết lấy chăn trùm lên đầu con gái. Không thể phủ nhận, sức miễn dịch của phu nhân Larika với chiêu trò của Arashi cao hơn chồng mình nhiều.

Bỗng, bà quay mặt sang Kimura, tươi cười niềm nở đến mức anh thầm sợ hãi.

"Kimura à, chắc cậu không biết cơ thể tàn tạ này của con bé phải điều dưỡng nửa năm mới hồi phục nhỉ?"

"..."

Kimura không nói gì, trợn mắt kinh ngạc rồi nhíu mày. Xem ra thương tích của cô nghiêm trọng hơn anh tưởng.

Vừa vặn, chiếc chăn trên đầu Arashi được kéo xuống. Bắt gặp ánh mắt trách móc của Kimura cùng ý cười trong mắt mẹ mình, Arashi cân nhắc việc tiếp tục trùm kín đầu giả chết.

"Nửa năm không thấy con, người mẹ như ta buồn biết bao. Con gái ngoan, đây là loại thuốc đặc biệt chứa đầy TÌNH YÊU của mẫu thân. Ta đảm bảo uống xong con có thể lại tung tăng chạy nhảy, kể cả đi GÂY RỐI cũng không thành vấn đề."

Lúc này Arashi mới chú ý vật phu nhân Larika cầm trên tay, lông tơ toàn thân Arashi chợt dựng đứng như gặp thiên địch. Tuy biết rằng thứ trong chén không phải độc dược chết người nhưng nhìn chất nước đặc quánh, lại còn sủi bong bóng ùng ục tựa như oan hồn gào thét, Arashi thật sự không có can đảm nuốt xuống.

Phu nhân Larika cũng không ép cô, mỉm cười đặt chén thuốc lên bàn rồi ung dung kéo Inu Taishou rời đi.

"Chúng ta không ở lại trông chừng con bé uống thuốc sao?"

Nước thuốc là thật, nhưng vì muốn trừng phạt hành vi mạo hiểm của Arashi, Larika đã nhờ Umiko điều chế nó khó uống nhất có thể.

Bà nhìn chồng mình, khẽ lắc đầu.

"Con bé dĩ nhiên không uống. Nhưng sẽ có người thay chúng ta bắt nó uống."

Nghĩ đến cậu trai hunter luôn kè kè bên cạnh Arashi, Inu Taishou có chút buồn bực, cảm giác nửa mất mát nửa tiếc nuối giống như con lợn mình nuôi bấy lâu lại để người khác làm thịt. Nhưng ngài không thể phủ nhận, bọn họ nuông chiều Arashi đã thành thói quen. Nếu con bé giở chiêu làm nũng, người làm cha mẹ như họ thật sự không đủ nhẫn tâm ép buộc.

"Nàng chắc tên nhóc đó có thể chứ?"

"Ngài cứ chờ xem."

Larika liếc về phía căn phòng, khẽ nở nụ cười bí hiểm.

Thực tế chứng minh Larika thật sự rất hiểu con bà, cũng hiểu Kimura. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Arashi liếc nhìn muỗng thuốc không khác gì nước cống được đưa tới miệng, rụt rè lên tiếng.

"Có thể không uống không?"

Kimura mỉm cười, chỉ dịch muỗng thuốc về gần miệng cô thêm một đoạn. Biết không thể thương lượng, Arashi nhắm mắt, nín thở, há miệng nuốt xuống. Vừa nếm được vị thuốc, mặt cô nhăn tít như trái táo khô, phun thẳng.

"Ọe ọe, gớm quá đi. Không uống, không uống. Dù liệt giường cả đời cũng không uống."

Quả nhiên mẫu thân muốn cảnh cáo cô, nếu không sao lại khó uống đến mức này. Chưa bao giờ Arashi nếm qua mùi vị kinh khủng như vậy, đầu lưỡi gần như đã tê liệt.

Kimura nhướng mắt nhìn Arashi liên tục phun phì phì. Anh không nói không rằng múc tiếp muỗng thứ hai. Bất kể thứ này dở tệ đến mức nào thì ít nhất nó thật sự có tác dụng đối với Arashi, dù có ép cũng phải buộc cô uống hết.

"Arashi..."

"Không đời nào! Vị của nó tởm lắm."

Arashi với tay kéo chăn, trùm qua đầu, tỏ rõ thái độ quyết liệt từ chối. Kimura vỗ nhẹ khối tròn nhô lên, nhỏ giọng dụ dỗ.

"Ngoan nào. Khi cô khỏe lại chúng ta đi ăn ở quán cô thích nhất, được chứ?"

Arashi im lặng, rõ ràng bị dao động. Kimura liền thừa thắng xông lên.

"Chị Emi vài tháng đều thiết kế thêm menu mới. Cô nỡ bỏ lỡ sao?"

Thấy Arashi không phản ứng, Kimura cười thầm. Anh vốn cho rằng cô đã bị thuyết phục thành công thì tiếng cắn răng của Arashi vang lên.

"Nửa năm thôi, tôi chờ được."

Chậc!

Kimura giật mạnh "vỏ ốc", Arashi hoàn toàn lộ ra. Kimura chồm tới, chống hai tay bên đầu cô.

"Tôi không chờ được."

Nếu cô không khỏe lại, Inu Taishou dĩ nhiên không cho phép Arashi rời khỏi lâu đài. Tiệc mừng sắp kết thúc, mấy người Kimura sẽ sớm trở về. Như vậy, họ sẽ có một thời gian dài không nhìn thấy nhau.

Trong tiếng thở dài của anh mang theo sự lưu luyến không nói nên lời, khiến tim Arashi đập mạnh. Đối diện với ánh mắt sáng rõ, Arashi không thể trốn tránh. Cô nghiêng đầu, vẻ mặt rối rắm. Âm thanh đáng thương vang lên.

"Thứ đó thực sự rất khó uống. Không tin anh nếm thử xem."

Rõ ràng giọng điệu đã không còn đủ cương quyết như vừa rồi.

Kimura khe khẽ thở dài, giống như đã cam chịu. Im lặng giây lát, bỗng nhiên Kimura tóm lấy cằm cô, ép Arashi quay mặt nhìn mình. Cằm bị bóp đau, Arashi vừa há miệng liền bị dốc thuốc vào. Cô trợn mắt, cổ họng chuyển động lên xuống vài lượt, không thể tin bản thân cứ thế bị cưỡng ép nuốt xuống toàn bộ thứ nước gớm ghiếc.

Khi Kimura buông ra, mặt mũi Arashi đỏ gay, xoắn lại thành một khối. Cô nghiêng người ho sặc sụa, vừa ho vừa nôn khan. Người nào đó ân cần vỗ lưng cho cô nhưng lập tức bị Arashi hất ra.

"Vì muốn cô sớm hồi phục, chỉ có thể dùng biện pháp này."

"Hừ!"

Arashi không lớn tiếng trách móc, chỉ mím môi, dùng ánh mắt lên án anh. Kimura thở dài. Đối diện với vành mắt đỏ hoe ngấn nước, lòng anh mềm nhũn.

"Nếu còn không vui, tôi để cô trút giận, có được không?"

Kimura ngồi xuống cạnh cô, nâng tay Arashi đặt lên má mình rồi nhắm mắt, tỏ ý dù cô làm gì anh cũng sẽ không phản kháng.

Im lặng giây lát, ngón tay thanh mảnh bỗng trượt nhẹ trên má anh, mang theo cảm giác ngứa ngáy như móng vuốt mèo con cào qua. Rung động lan đến tận sâu trong tim Kimura. Anh giật mình, mở toang mắt.

Khoảnh khắc đó, Kimura lập tức bị ánh sáng trong mắt đối phương mê hoặc, hơi thở cũng chững lại. Arashi hé môi cười, hơi rướn người về phía anh. Kimura căng thẳng, sống lưng vô thức ưỡn thẳng, mắt chậm rãi khép lại.

ẦM!!

Khi hai cánh môi sắp sửa chạm nhau, Kimura chợt thấy một cơn cuồng phong ập thẳng vào mặt. Giây tiếp theo, cơ thể Kimura hất tung cả cửa phòng, nện thẳng lên bức tường đá đối diện, tạo thành một hố nông.

"Đáng đời, tên hunter chết tiệt."

Nhìn cảnh Kimura trượt dọc xuống sàn, Arashi khịt mũi cười lạnh. Vừa rồi cô ra tay có chừng mực nên chắc chắn không đến mức chết người. Bất quá phải nằm dưỡng thương trên giường bao lâu thì phải xem sự may mắn của anh.

Tinh thần và thể xác đồng thời bị tổn thương, Kimura nằm bẹp trên đất, không buồn nhúc nhích. Chờ cửa phòng Arashi đóng lại, nhóm người đi thăm bệnh nhưng vô tình phát hiện drama mới bước ra khỏi chỗ nấp, bu quanh Kimura.

"Hey Kimura, ngỏm chưa?"

"Chết rồi thì lên tiếng đi, bọn tôi sẽ chôn cất cậu tử tế."

"Inuyasha-san, anh đá như vậy không tốt lắm đâu. Wow, máu Kimura-senpai bắn như vòi rồng luôn kìa!"

"Đừng lo, đã có... thánh thuật chữa trị, hây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net