Chap 4: Đối đầu trong giờ học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người xưa có câu "Oan gia ngõ hẹp" thật chẳng sai. Cơn giận hôm trước chưa kịp nguôi thì hai đối thủ đã chạm mặt nhau trong... lớp học. Inuyasha và Sesshoumaru bước vào lớp cùng với cô chủ nhiệm. Tiếng xì xào bàn tán của xóm nhà lá vang lên. Bọn con gái xuýt xoa còn bọn con trai thì săm soi cả hai từ đầu đến chân.

Sesshoumaru, giữ nghiêm vẻ mặt đóng băng vốn có. Anh không hứng thú gì với việc trở thành tâm điểm bởi từ nhỏ anh đã luôn là tâm điểm của mọi người. Sesshoumaru cảm thấy chẳng hay ho gì khi dính dáng với những sinh vật yếu ớt và không có tầm nhìn kia. Anh tập trung sức mạnh, toan dùng ma lực nhưng một ánh mắt không mấy thân thiện cứ nhìn chăm chăm vào anh từ lúc cả hai bước vào lớp.

Đúng là hắn! Tên nhóc hunter đó. Sesshoumaru nhìn thẳng đối thủ. Khóe môi khẽ nhếch cao vẽ nên một nụ cười kín đáo và bí hiểm. Chiếc răng nanh nhỏ nhô ra trong tích tắc rồi nhanh chóng biến mất. Chàng trai thợ săn nghiêm túc hẳn dù vẻ mặt vẫn thản nhiên như đang chào đón người bạn mới. Mặc dù cái răng kia xuất hiện và biến mất rất nhanh nhưng không khó để nhận ra đây là lời thách thức của cậu học sinh mới.

Ấu trĩ!

Cậu hunter thầm nghĩ.

Khác hẳn với Sesshoumaru, Inuyasha không quá chú tâm đến ánh nhìn của tên nhóc hôm nọ vì toàn bộ các giác quan của Inuyasha đã bị một luồng sát khí vây lấy. Inuyasha nhanh chóng nhớ ra gương mặt đó – cái cô gái đã tặng anh cú ném bóng đầy chuẩn xác hai ngày trước. Inuyasha nghiến răng đáp lại cái nhìn của Kagome. Ánh mắt xoẹt điện của cả hai khiến không khí phản phất mùi thuốc súng.

Nơi Sesshoumaru và Inuyasha ngồi là hai vị trí trống ở cuối lớp.

"Thật lí tưởng để tránh ánh mắt soi mói của lũ người", Sesshoumaru hài lòng nghĩ thầm rồi chống tay nhìn ra bên ngoài.

Inuyasha cũng tỏ ra hài lòng với chỗ ngồi bởi trước mặt anh chính là "kẻ thù". "Nhất cự li, nhì tốc độ!", Kagome ngồi ở trước mặt, cách anh chỉ một cánh tay. Địa thế thuận lợi nghiêng về phía Inuyasha. Tuyệt!

Tiết học đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ. Các thành viên im lặng tập trung vào bài sau một sự cố gắng (đến phi thường) để ổn định lớp của cô chủ nhiệm. Hai anh chàng học sinh mới ngồi trong lớp nhưng tâm hồn hoàn toàn không đặt trong bài học. Tiết sử không quá nhàm chán nhưng những thứ được ghi chép này bọn họ đã đọc qua từ lâu, thậm chí còn được người trong cuộc kể lại, thú vị hơn nhiều so với những con chữ trên giấy. Sesshoumaru chống một tay lên bàn, nhìn vào trông anh như đang nghiêm túc chú ý ghi bài nhưng kỳ thực sự thật chỉ có người bên cạnh là Inuyasha biết rõ.

"Khiếp!" Inuyasha giật mình. Làm sao mà tên đó có thể ngủ trong khi mắt hắn mở to thế nhỉ?

Khò khò.

Sesshoumaru vô cùng hài lòng với giấc ngủ ngắn của mình mà không biết cậu em đang nhìn mình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Hèn gì anh ta chẳng bao giờ có phản ứng với mấy câu chuyện chán ngắt trong giờ lịch sử ma cà rồng.

Người dạy họ là một ông lão lớn tuổi, da nhăn nheo còn hơn vỏ cây khô. Đặc biệt giọng nói thều thào chậm chạp có ma lực ru ngủ vô cùng lớn. Vậy mà lúc nào Sesshoumaru cũng có thể mở mắt đến cùng trong khi cả đám còn lại đã đổ gục. Ai mà tin anh ta lại có khả năng như thế chứ!!

Inuyasha đương nhiên cũng muốn ngủ nhưng lại không có năng lực mở mắt như anh trai. Hơn nữa dáng ngủ của anh khá xấu, nhất định sẽ ngọ nguậy lung tung. Inuyasha cũng không muốn ngày đầu đi học đã phải tẩy não cả lớp chỉ vì chuyện này.

Mái tóc đen lúc lắc trước mặt, nhịp nhàng ngẩng lên cúi xuống. Một ý nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu Inuyasha.

Chóc.

"Úi!"

Kagome ngẩng đầu, nhìn xung quanh. Ai cũng đang cặm cụi chép bài. Viên giấy nhỏ lăn tròn dưới đất. Ai đã ném? Cô bực bội nhìn xuống. 'Thủ phạm' nhe răng cười, giơ hai ngón tay hình chữ "V" đắc thắng. Cô nghiến răng, rất muốn túm cổ cái gã đang cười nham nhở mà tẩn một trận nhưng Kagome ý thức rất rõ mình vẫn đang trong giờ của "trùm sát thủ" – nickname mà lũ nghịch ngợm lén đặt cho cô Taka. Tạm tha cho hắn, Kagome nén giận cúi đầu chép bài.

Chóc. Viên thứ hai.

Nhịn đi, Kagome! Không thể làm ồn trong lớp!

Chóc. Viên thứ ba.

Coi như hắn không tồn tại, không tồn tại...

Chóc.

Inuyasha tiếp tục.

"ĐỦ RỒI NGHEN!"

Kagome đập bàn đứng bật dậy. Mấy chục cặp mắt đổ dồn về phía cô, bao gồm cả nữ giáo viên với gương mặt nghiêm khắc trên bục giảng.

"E hèm!" Cô Taka đẩy gọng kính "Higurashi, ra ngoài đứng tới hết tiết cho cô!"

"Vâng..." Kagome dạ ỉu xìu, trong lòng mắng chửi Inuyasha không biết bao nhiêu lần. Nếu ánh mắt có thể khoét một cái lỗ trên người Inuyasha thì chắc chắn lúc này Inuyasha đã bị cô chọc thủng như tổ ong.

Inuyasha thích chí ôm bụng cười sằng sặc.

"Taishou-san, vui lắm sao?" ánh mắt cô chuyển sang đối tượng thứ hai "Ra ngoài đứng với bạn luôn đi!"

Inuyasha nghiến răng, toan dùng ma lực. Song ánh mắt cảnh cáo từ phía thợ săn khiến anh chỉ có thể "hừ" một tiếng rồi ngoan ngoãn bước ra ngoài. Bên cạnh anh, Sesshoumaru vẫn... đang say giấc nồng, mặc kệ mọi chuyện diễn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net