Chap 70: Lễ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mẹ ơi, con trông đã ổn chưa?"

Thiếu nữ trong bộ yutaka màu xanh navy không ngừng nhìn trước ngó sau, lúc thì cảm thấy tóc chưa bới chặt, lúc thì lo lắng dây thắt lưng obi bị mình vô ý làm lệch. Người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn uốn xoăn nhìn vẻ lúng túng của con gái, gương mặt hiền hậu nở nụ cười dịu dàng. Trước khi bà mở lời nhận xét, cậu nhóc đứng chống hông bên cạnh đã nhanh nhảu lên tiếng.

"Nee-chan, tối nay chị hỏi câu này không dưới... mười lần rồi đó."

Cậu nhóc cúi đầu, xòe tay nhẩm tính. Cậu bé tầm mười tuổi, mái tóc cắt gọn gàng. Không khó để nhận ra mối quan hệ huyết thống giữa cậu và Kagome vì gương mặt hai người thoạt nhìn có nét tương tự nhau. Đặc biệt là biểu cảm của đôi mắt mỗi khi họ mỉm cười hệt như được đúc từ một khuôn ra vậy.

"Coi chừng chị."

Kagome khịt mũi, dứ tay thành nắm đấm hướng về cậu em trai với vẻ đe dọa. Động tác không hề ăn nhập với kiểu trang điểm nữ tính hiện tại khiến cậu nhóc vội rụt cổ, chạy biến ra sau lưng mẹ rồi âm thầm thè lưỡi.

Cuộc hẹn đầu tiên với bạn trai, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để Kagome kích động suốt mấy ngày. Cô căng thẳng lục lọi toàn bộ tủ quần áo rồi cân nhắc lựa chọn cho đến tận hôm nay. Lúc này, khi đã tạm yên tâm với vẻ ngoài của bản thân, Kagome mới vẫy tay chào tạm biệt mẹ và em trai rồi nhanh chân chạy tới điểm hẹn, trong lòng tràn ngập phấn khởi và mong đợi.


***

Trời vừa tối, những dãy lồng đèn màu đỏ treo dọc hai bên con đường dẫn đến khu vực công viên – nơi tổ chức biểu diễn pháo hoa đều được thắp sáng. Mặc dù không được thắp bằng nến như thời xưa nhưng những chiếc lồng đèn giấy cùng chữ viết bằng mực đen cũng giúp phủ lên thành phố hiện đại một chút gì đó cổ điển, đem lại cho những người dân vốn đã quen với ánh đèn rực rỡ sự thích thú nho nhỏ. Dù đã quá giờ tan tầm nhưng đường phố vẫn đông nghẹt người, vô số âm thanh náo nức vang khắp mọi con đường dẫn tới khu vực lễ hội.

Bởi vì đã hẹn gặp Inuyasha ở gần địa điểm bên ngoài công viên nên Kagome chạy một mạch đến đó. Nhác thấy Inuyasha đang đứng khoanh tay ở điểm hẹn, Kagome thoáng ngạc nhiên. Cô vội ngẩng đầu nhìn thời gian trên một chiếc đồng hồ gần đó. Quả nhiên không phải do cô đến muộn. Thậm chí Kagome vì quá hồi hộp nên đã đến sớm tận mười lăm phút so với giờ hẹn. Không ngờ khi cô ôm tâm lý chờ Inuyasha thì thấy anh đã ở đó rồi. Hình ảnh anh lặng lẽ đứng một góc, tách biệt hoàn toàn với dòng người khiến Kagome nhìn đến ngây người. Có phải anh cũng như cô, vô cùng mong đợi khoảng thời gian hẹn hò sắp tới.

Inuyasha đứng dựa vào hàng rào, ánh mắt lơ đãng. Bởi vì trước mặt Inuyasha là dòng người qua lại tấp nập nên anh không chú ý Kagome chỉ đứng cách mình khá gần. So với những người ăn mặc chải chuốt tham gia lễ hội thì Inuyasha chỉ mặc quần jean áo phông thoải mái, ấy vậy mà không ít ánh mắt của những cô gái khi lướt ngang Inuyasha đều ngừng lại trên người anh thêm vài phút. Không thể phủ nhận, mặc dù vỏ bọc con người của mấy anh em Taishou không bắt mắt bằng hình dạng ma cà rồng của họ nhưng so với trong mắt của đa số loài người thì cũng thừa sức được xem là nổi bật.

Bỗng, Kagome thấy có hai cô gái trẻ giống như sinh viên đại học bước tới đối diện Inuyasha, dường như hỏi han gì đó. Khác với bộ dạng chưa trưởng thành của cô, hai người nọ xinh đẹp thành thục, mỗi động tác đều mang theo vẻ phóng khoáng hấp dẫn. Mặc dù hành động của họ tương đối bạo dạng nhưng đổi lại là người khác, chỉ sợ không những không khó chịu mà còn rất vui vì được hai cô gái xinh đẹp bắt chuyện. Có điều Inuyasha lại không nằm trong số đó. Khi hai người nọ hỏi đường, anh chỉ đáp lại theo phép lịch sự nhưng họ không có ý bỏ đi mà kiên nhẫn đứng đó gợi chuyện với anh.

Thấy Inuyasha tỏ ra tránh né, hai cô gái cho rằng anh đang ngượng ngùng. Hai người nhìn nhau, khúc khích cười. Một trong hai người vén mái tóc dài, để lộ bờ vai trần trắng trẻo. Cô gái bạo dạng nhích tới một bước, hơi nghiêng người. Vòng ngực đầy đặn từng chút ép sát.

"Inuyasha!!"

Thấy cô gái nọ sắp sửa dính lấy Inuyasha, Kagome cất cao giọng gọi tên anh rồi băng băng di chuyển về phía trước, nhanh chóng tách họ ra. Đồng thời cũng không quên ôm cánh tay của Inuyasha "khẳng định chủ quyền".

Vốn Kagome đã chuẩn bị tâm lý đáp trả thái độ khó chịu của họ nhưng không ngờ chỉ thấy vẻ mặt cả hai cô gái bỗng trở nên ngơ ngác. Một giây sau, như sực tỉnh, hai người họ thản nhiên khoác tay nhau bỏ đi như thể vừa rồi không có gì phát sinh.

Kagome há hốc nhìn sự việc đột nhiên diễn biến theo hướng hết sức khó hiểu. Cô đưa mắt nhìn sang Inuyasha thì bắt gặp ngay ánh mắt vui vẻ của anh, đặc biệt là anh không hề có vẻ gì kinh ngạc vì sự trở mặt nhanh hơn lật sách của hai cô gái. Trong một thoáng, Kagome như hiểu ra điều gì, cô tròn mắt ồ khe khẽ.

"Cậu dùng ma thuật với họ?"

Đường phố rất ồn ào nên Kagome chỉ có thể rướn người ghé vào tai Inuyasha nói chuyện. Làn hơi ấm mang theo hương thơm tươi mát cọ ngang vành tai Inuyasha, khiến nơi đó chợt nóng rang.

Từ lúc Kagome lên tiếng, ánh mắt Inuyasha như đóng đinh trên người cô. Bộ yutaka màu xanh sẫm với những bông hoa anh đào hồng tươi nở nộ, mái tóc dài được vấn gọn sau gáy khiến Kagome vừa có vẻ trẻ trung, lại không mất đi nét duyên dáng truyền thống. Đặc biệt, đôi môi điểm chút son khiến hai cánh môi càng thêm căng mọng. Liếc nhanh khuôn miệng nhỏ nhắn đang mở ra đóng vào, Inuyasha cố dằn ý nghĩ hôn vội lên đó, anh đằng hắng rồi nói nhanh.

"Chỉ là trò xóa trí nhớ đơn giản."

Gia nhập thế giới loài người, loại ma thuật thao túng trí nhớ là thứ ma cà rồng nào cũng phải nằm lòng. Đương nhiên, ký ức càng mới thì càng dễ thao túng.

"Vậy mà tớ còn định giúp cậu giải vây."

Nói đến đấy, Kagome chợt phát hiện bản thân vẫn đang ôm cánh tay Inuyasha vô cùng thân mật, hai người còn rúc đầu vào nhau thầm thì. Gương mặt Kagome nhanh chóng đỏ bừng như cà chua, cô vội vàng buông tay như chưa kịp rút về thì Inuyasha đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.

"Ở đây đông người, buông tay sẽ lạc mất."

Kagome không phải Arashi, dù có lạc thật cũng không sợ cô xảy ra chuyện gì. Chỉ là ngay khi Kagome buông tay, Inuyasha bỗng có một cảm giác mất mát kỳ lạ nên anh không nghĩ ngợi nhiều đã vương tay giữ cô lại. Lúc này anh hơi xấu hổ, lại sợ Kagome vặn hỏi nên đành tìm bừa một lý do lấp liếm rồi nhanh chóng kéo cô đi.

Kagome ngơ ngác nhìn bóng lưng cao ngất trước mặt, cũng không có ý giằng ra. Có Inuyasha đi trước che chắn, dù phải len qua rất nhiều người nhưng cô ở đằng sau không hề bị ai va trúng. Cô cúi đầu mỉm cười mà không biết rằng ở phía trước mình, gương mặt Inuyasha cũng đang vô cùng rạng rỡ.

Suốt dọc đường dạo chơi, ngoại trừ những lúc ăn uống hay tham gia gian hàng trò chơi nào đó, hầu như khoảng thời gian còn lại hai người luôn đan tay vào nhau. Dù vậy, không ai trong họ cảm thấy khó chịu. Chút ngượng ngùng ban đầu dần bị những niềm vui mới lấn át, chẳng mấy chốc cả hai đã vui đến quên trời, những món quà vặt trên tay càng lúc càng đa dạng.

Càng gần thời điểm bắn pháo hoa, số lượng người càng đông đúc, bầu không khí vì thế cũng trở nên ngột ngạt. Kagome đưa hết những món đồ thắng được từ những trò chơi để Inuyasha giữ rồi nhanh chân chen vào một quầy giải khát.

"Inuyasha, tớ mua được rồi!"

Sau khi chen chúc thoát khỏi biển người, Kagome thở hổn hển, trên tay là hai chiếc cốc giấy tỏa hơi lạnh. Thời tiết mùa hè khá nóng nên so với những gian hàng khác, món ăn giải nhiệt như kem hay đá bào đặc biệt thu hút khách hàng hơn.

Kagome nhìn hai ly đá bào trong tay đã tan thành nước, chán nản ném chúng vào thùng rác gần đó. Inuyasha vốn nên chờ bên ngoài gian hàng bỗng không thấy bóng dáng, Kagome đi khắp các khu vực xung quanh vẫn không tìm được anh. Trái tim nô nức của Kagome rơi xuống đáy vực, cả người lạnh lẽo. Inuyasha lại biến mất không lý do, lần này không biết là vì việc gì.

Trong nỗi tức giận, Kagome có một cảm giác bị xem thường mãnh liệt, cô rất muốn bỏ về ngay lập tức nhưng trong lòng lại ôm một hy vọng mong manh. Cuối cùng, khi âm thanh lụp bụp đầu tiên vang lên, từng bông hoa đầy màu sắc nở rộ trên bầu trời trong vô số âm thanh trầm trồ, giọt nước mắt tuyệt vọng tràn mi, lăn dài trên má cùng với sự kiên nhẫn nhỏ nhoi nát vụn. Kagome cắn răng, chạy vội khỏi nơi tràn ngập tiếng nói cười trước khi bản thân bật ra những tiếng nức nở.

Bốp!

Bởi vì đầu luôn cúi gằm nên trên đường vai Kagome vô tình va rất mạnh vào ai đó. Cô cũng không có tâm trạng quan sát vẻ mặt đối phương, chỉ bật ra hai tiếng xin lỗi nghẹn ngào rồi toáng quay người chạy tiếp.

"Kagome, đợi đã!"

Đối phương kéo tay cô, giọng nói gấp gáp. Kagome ngơ ngác ngẩng đầu, gương mặt Inuyasha phía đối diện tràn ngập lo lắng. Khi anh nhìn thấy cặp mắt ngấn nước của cô thì hai mắt bỗng trợn to kinh ngạc.

"Tại sao cậu...?"

"Buông tay ra!"

Trong nháy mắt, nỗi buồn trong Kagome nhanh chóng biến thành giận dữ. Cô vùng vẫy kịch liệt đến mức có vài người đi ngang nhìn hai người rồi nhỏ giọng xầm xì khiến Inuyasha có cảm giác mình đang bắt nạt con gái nhà lành. Phía bên này, Kagome bướng bỉnh từ chối nghe anh giải thích. Inuyasha nghiến răng, mặc kệ ánh mắt của người khác cùng sự kháng cự của cô mà nhắc bổng Kagome rồi ba chân bốn cẳng chạy một mạch tới khu vực khác vắng người.

"Inuyasha, buông ra!! Rốt cục cậu coi tớ là gì? Cậu thích chơi trò trốn tìm như vậy thì tìm người khác chơi cùng, trái tim con người của tôi không chịu nổi sự hành hạ của cậu!!"

"Tôi chơi đùa với em khi nào?"

Lời buộc tội của cô khiến Inuyasha tức muốn bể phổi. Thề có chúa, chưa bao giờ Inuyasha anh nghiêm túc với một người như vậy. Nhưng anh không dám nổi giận. Kagome vẫn ngân ngấn nước mắt nhìn anh, so với lúc nãy cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là lồng ngực không ngừng di chuyển lên xuống theo nhịp thở gấp.

Quả thật Inuyasha không chờ Kagome ở chỗ bên ngoài gian hàng là lỗi của anh, nhưng anh đã tranh thủ tối đa thời gian để trở về, không ngờ lại đến lượt Kagome biến mất. Hai người mải tìm kiếm nhau trong dòng người giữa lễ hội nhưng càng tìm lại càng để mất dấu đối phương. Tuy không cho rằng chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà cô làm mình làm mẩy với mình, nhưng Kagome đang giận đùng đùng, Inuyasha không dám nói nhiều, sợ lỡ lời thì hết cứu vãn.

"Cậu đột ngột biến mất, đột ngột xuất hiện. Cậu có biết tớ khi không tìm thấy cậu tớ lo lắng đến thế nào không? Rõ ràng hẹn nhau ở đó, sao cậu lại biến đi đâu mất? Inuyasha, tớ rất sợ, sợ người xuất hiện trước mặt chỉ là một Inuyasha thế thân. Inuyasha, rốt cục lần tiếp theo cậu đột ngột biến mất sẽ là khi nào. Tớ rất sợ tất cả những thứ tốt đẹp này chỉ là ảo giác. Inuyasha, cậu nói tớ phải làm sao đây?"

Cô túm lấy ngực áo của Inuyasha hét một tràng dài rồi khóc lớn. Tình cảm cô dành cho anh đã vượt qua sự khống chế của lý trí, khiến Kagome như đi chông chênh bên bờ vực thẳm. Càng để ý Inuyasha bao nhiêu, trong lòng Kagome càng sợ hãi những thứ xung quanh cô chỉ là tưởng tượng. Khoảnh khắc phải tỉnh mộng quả thật khá đáng sợ.

Mặc dù bị mắng như tát nước nhưng Inuyasha một chút giận cũng không có. Anh ngoan ngoãn cụp mắt, vỗ nhẹ lên lưng cô, giúp cô điều hòa nhịp thở. Anh đã không chú ý nỗi bất an mà tình cảm của họ đem đến cho cô gái nhỏ. Khoảng thời gian chia tay của họ trong mắt một sinh vật có thể sống ngàn năm như anh chỉ là một vài lần hít thở, nhưng đối với con người thì đó là một quãng đường dài mà anh lại quên mất cô phải một mình chống chọi trên đoạn đường đó.

Âm thanh nức nở của Kagome từ từ nhỏ dần, có vẻ như tâm trạng của cô cũng dần ổn lại. Trong đầu Inuyasha chợt nhớ đến cuộc trò chuyện với phụ thân nhiều năm về trước, khi anh bày tỏ sự đồng cảm với ông về thái độ đôi khi rất vô lý của mẫu thân. Phụ thân khi ấy chỉ cười hiền lành, đáp lại anh bằng một câu mà đến tận bây giờ anh mới triệt để thấu hiểu: "Bất kể cô ấy đã làm gì, chỉ cần cô ấy rơi nước mắt thì ta chính là người sai."

Đúng vậy, những giọt nước mắt vô hại này không ngờ lại còn đáng sợ hơn đao kiếm hay chất độc nào của kẻ địch.

"Kagome, xin lỗi."

Cùng với âm thanh vừa cất lên, Kagome cảm thấy đỉnh đầu có lực ấn xuống. Cô ngạc nhiên, vươn tay lần sờ một lúc thì nhận ra đó là một chiếc kẹp tóc có hình dạng một chùm hoa anh đào. Mỗi bông hoa được làm bằng nhựa nhưng thủ công tinh tế khiến nó trông rất đẹp.

Khi họ đi ngang một gian hàng thủ công, ánh mắt Inuyasha vô tình chú ý đến món trang sức này. Những bông hoa màu hồng nhạt trông giống với họa tiết trên bộ trang phục của Kagome, rất hợp với cô. Nhân lúc Kagome đi mua đá bào, Inuyasha đã tranh thủ trở lại quầy hàng nọ. Anh không ngờ Kagome lại trở ra sớm đến vậy. Giữa biển người, Inuyasha không tiện dùng ma thuật tìm kiếm cô. Hai người cứ thế lạc mất nhau, mãi cho tới lúc cô tách khỏi đám đông thì Inuyasha mới phát hiện được.

"Tôi nghĩ khi nhìn thấy nó, cậu sẽ rất vui."

Kagome vẫn sờ chiếc cặp tóc, vẻ trầm mặc của cô khiến Inuyasha không nhìn ra được cô đang vui hay buồn. Nếu như không có sự cố lạc nhau phát sinh, có lẽ cô sẽ rất vui vẻ nhận món quà này, nhưng còn bây giờ... Tuy không còn cảm thấy phẫn nộ hay cô đơn nhưng Kagome không tài nào vực dậy tinh thần. Hít sâu một hơi dài trong khi tự sắp xếp suy nghĩ của bản thân, Kagome cúi đầu, tránh nhìn thẳng Inuyasha. Giọng nói của cô có chút nặng sau khi khóc.

"Inuyasha, cậu có thấy mối quan hệ của chúng ta yếu ớt như vậy, không hề có chút đảm bảo. Hay là..."

"Không có hay là!!"

Tuy Kagome chưa dứt lời nhưng Inuyasha có thể cảm nhận được sự nguy hiểm nếu để cô nói hết câu. Anh kích động cắt ngang, tiếng quát hung dữ đến mức Kagome thoáng giật nảy mình. Trước ánh mắt sửng sốt của cô, Inuyasha vò đầu bứt tóc, thấy bản thân gấp đến mức muốn khóc tới nơi.

"Kagome, chúng ta kết hôn đi!!"

Kết hôn đi!

Kagome bị ba chữ này của Inuyasha dọa đến chết đứng, não bộ nhất thời ngừng hoạt động, bên tai chỉ còn ba từ "kết hôn đi" không ngừng lặp lại. Cuối cùng, khi tạm thời lấy lại suy nghĩ, hai má Kagome đỏ bừng, miệng lắp ba lắp bắp.

"Cậu... cậu..."

"Không phải, ý của tôi không phải như vậy."

Phát hiện bản thân nói hớ, gương mặt Inuyasha cũng đỏ rực như cà chua. Anh lúng túng toang giải thích nhưng cảm thấy như thế cũng không ổn. Đâm lao thì phải theo lao, anh mím môi, nhìn chăm chăm Kagome với vẻ nghiêm túc. Kagome thấy đôi mắt anh sáng ngời.

"Tuy không phải kết hôn nhưng cũng không khác là bao. Kagome, tôi muốn lập huyết khế đơn phương với em. Nói theo cách con người, chính là chỉ cần em muốn, em có thể cảm nhận tôi đang ở đâu. Em bị thương, tôi cũng sẽ gánh chịu thay em. Em nói mối quan hệ giữa chúng ta yếu ớt, tôi sẽ chứng minh lời đó không đúng."

Khác với hợp đồng trên giấy hay hứa hẹn đầu môi của loài người, huyết khế chính là lời thề được lập bằng ma pháp và mọi ma cà rồng đều hết sức tôn trọng. Loại khế ước đơn phương mà Inuyasha nhắc tới là một giao kèo đặc biệt chỉ có tác động trói buộc với một phía. Trừ phi cực kỳ tin tưởng người còn lại, nếu không, không một ai dám mạo hiểm bản thân ký kết. Nói ngược lại, khế ước này chính là cách chứng minh tình cảm tốt nhất của một ma cà rồng.

Qua cách giải thích của Inuyasha, Kagome có thể hiểu được vấn đề, cơn giận trong cô cũng vì thế mà vơi bớt. Đương nhiên, dù Inuyasha có muốn thì Kagome cũng sẽ không để anh làm thế. Cô chỉ muốn anh chú ý đến cảm xúc của bản thân chứ không phải muốn trói buộc anh.

Khế ước thỏa thuận gì cũng chưa đạt được nhưng Kagome tạm thời bị thái độ của Inuyasha chinh phục, không còn giận dỗi nữa. Lễ hội đã sắp kết thúc nên Inuyasha đành tiễn Kagome về nhà.

"Nhớ đấy, đợt pháo hoa này là cậu nợ tớ, năm sau nhất định phải bù lại."

Mặc dù thái độ Kagome phụng phịu như hờn dỗi nhưng Inuyasha nghe được ý hứa hẹn của cô. Năm sau, chính là nói rằng bọn họ vẫn còn một tương lai dài phía trước. Inuyasha vui mừng gật đầu, luôn miệng nói được.

"Kagome..."

Khi thấy Kagome quay người vào trong, Inuyasha theo bản năng kéo tay cô lại. Không gian xung quanh yên tĩnh, nhuốm màu mờ ám khiến nhịp tim hai người đập thình thịch. Gương mặt Inuyasha chậm rãi nhích đến gần. Kagome hơi ngẩng đầu, đôi mắt khép hờ với vẻ chờ đợi.

"Khụ!"

Âm thanh đằng hắng khiến hai người như tỉnh giấc từ cơn mê, hốt hoảng tách khỏi đối phương trong một khoảng cách vừa đủ. Cách họ không xa, Kimura bước khỏi ngã rẽ. Thật ra anh vốn đứng khá gần, chẳng qua vừa rồi hai người mải suy nghĩ nên không ai chú ý đến sự hiện diện của anh.

Biết mình vừa phá hỏng khoảnh khắc tình tứ của họ, Kimura cười khó xử. Có điều giữa cắt ngang họ và cứ thế chứng kiến từ đầu đến cuối thì nghĩ thế nào cũng cảm thấy phương án trước đỡ lúng túng hơn. Anh ngượng ngùng nhìn hai người, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

"Kimura, cậu tìm tớ à?"

"Hunter, cậu làm cái khỉ gì ở đây ở đây vậy?"

Kagome vẫn giữ thái độ lịch sự còn Inuyasha thì không được tốt tính như thế. Anh hậm hực liếc xéo kẻ phá đám, gương mặt in rõ hàng chữ "nếu không có việc gì thì cậu liệu hồn".

Làm như không thấy dáng vẻ thù địch của Inuyasha, Kimura nhìn thẳng Kagome, nói một cách rành rọt.

"Kagome, tớ đại diện Hiệp hội Thợ săn đến chuyển lời. Trưởng lão của bọn tớ muốn gặp cậu – với tư cách Thánh nữ của thời đại này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net