Chap 88: Huấn luyện địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng chuông báo thức vừa kêu được hai tiếng thì bị người lười biếng đang nằm trên giường đưa chân đá rơi xuống sàn. Không còn âm thanh ồn ào quấy phá, người nọ quơ tay cuốn chăn, cuộn tròn quanh người hệt như một con sâu. Nướng thêm một lúc, người nọ bật tung người ngồi dậy, hoảng hốt kiểm tra ma lực của bản thân.

"Hồi phục, thật sự hồi phục rồi!!"

Cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào không dứt, Arashi mừng đến phát điên. Cô vội vàng đưa tay cấu đùi mình. Mặc dù đau đến méo mặt nhưng cũng đủ để cô xác nhận quả thật mình không nằm mơ. Mất đi rồi lại có được, Arashi vui mừng ôm gối lăn lộn khắp giường nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, cô lao ra khỏi phòng, quyết định tìm người cùng chia sẻ niềm hạnh phúc.

"Niiii-channn!!!"

"Arashi-sama, cô chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã."

"Tôi biết rồi!!"

Giọng Arashi vang lên lanh lảnh, dù vậy tiếng bước chân nện thùm thụp xuống sàn gỗ vẫn ồn ào như cũ. Myouga lắng tai nghe rồi lắc đầu bất lực. Nhưng đã lâu lắm rồi ông không nhìn thấy cô vui đến vậy. Myouga đành mặc kệ rồi tiếp tục công việc đang dang dở trong bếp.

Mặc dù khá ngạc nhiên vì mới sáng sớm mà Sesshoumaru và Inuyasha đã không có ở trong phòng nhưng vì Umiko đang ở đây nên Arashi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bà gọi hai người họ xuống tầng hầm trò chuyện. Kể từ lúc dọn đến nhà họ, căn hầm ít khi dùng tới trong nhà lập tức bị Umiko trưng dụng, trở thành đại bản doanh của bà.

"Nii-chan, xem nè, ma lực của em..."

Nụ cười hớn hở trên mặt Arashi bỗng đông cứng. Bên trong phòng, Sesshoumaru ngã ngồi trên sàn, Kimura thì nửa quỳ nửa đè lên người anh, Inuyasha đứng phía sau ôm eo Kimura, góc độ vừa vặn tạo thành một khung cảnh tế nhị. Đáng nói nhất là, ba người đều đang ở trần, trong không gian nửa tối nửa sáng nhìn kiểu nào cũng có vẻ quái dị. Tiếng mở cửa của Arashi khiến bọn họ giật mình, đồng thời quay mặt ngơ ngác nhìn cô. Trong mắt Arashi vẻ mặt đó của họ lại giống như đang làm chuyện xấu mà bị bắt quả tang. Cô rụt cổ, máy móc khép cửa lại.

"Xin lỗi đã làm phiền."

"HIỂU LẦM RỒI!!"

Vì danh dự của bản thân, ba người đàn ông có giới tính thẳng hơn cả cột nhà đồng loạt hét lớn.

"Ha ha ha, cảnh thú vị như vậy sao không gọi ta?"

Ngồi trên bàn ăn, Umiko nghe Arashi kể lại tình huống vừa xảy ra thì vỗ tay bồm bộp lên bàn, vừa ôm bụng cười như nắc nẻ, một chút cũng không quan tâm hành động đó đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng cao nhã quý phái ban đầu của bà. Những nhân vật bất đắc dĩ trở thành trò cười cho bà sầm mặt, âm thầm nghiến răng. Trước khi tiếng cười của bà khiến bọn họ hoàn toàn bùng nổ, Umiko đã kịp thời kìm lại.

"À, phải rồi Arashi. Nếu đã hồi phục thì cháu cùng tham gia huấn luyện với đám nhóc này luôn đi."

Nghe Umiko nhắc tới hai chữ "huấn luyện", sắc mặt ba thanh niên đồng loạt tái mét. Biểu cảm của họ khiến Arashi căng thẳng nuốt nước bọt. Rốt cục mấy anh của cô đã trải qua những gì khiến những người đã từng đối mặt với tư lệnh Ma đảng cũng phải biến sắc. Vì bảo toàn tính mạng, Arashi rụt rè giơ tay phát biểu ý kiến.

"Umiko-sama, không tham gia có được không ạ?"

"Cháu đoán xem?"

Mặc dù nụ cười lẫn giọng điệu của Umiko hết sức dịu dàng trên luồng khí đe dọa tỏa ra từ bà thì hoàn toàn trái ngược. Rõ ràng đứng trước một Umiko như thế, chỉ sợ không ai có can đảm nói "không". Thế nên Arashi rất biết điều mà gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Khác với tưởng tượng của cô, bên trong không gian do Umiko tạo nên không có địa ngục hay quái thú đáng sợ mà chỉ có một quả cầu lớn lơ lửng trên một đỉnh núi giả bằng đá. Tuy không rõ quả cầu có năng lực gì, nhưng chỉ riêng kích thước của nó cũng đủ để người khác kinh ngạc. Cảnh tượng bên trong quả cầu khá hỗn loạn, giống như một tập hợp nhiều mảng thế giới.

"Tới đi các chàng trai."

Nghe bà gọi, ba người Sesshoumaru, Inuyasha và Kimura liếc mắt nhìn nhau, miễn cưỡng nở nụ cười cỗ vũ đối phương rồi lần lượt bước lên chạm tay lên bề mặt quả cầu.

"Cái quái gì thế này?!"

Arashi sửng sốt nhìn vị trí của ba người chỉ còn là những mảnh quần áo. Lúc quả cầu lóe sáng, cô cảm nhận bọn họ đã bị dịch chuyển đi đâu đó nhưng không nghĩ là phải để lại trang phục thế này.

"Ha ha, lẽ dĩ nhiên thôi. Trong thế giới giả tưởng quả cầu tạo ra thì trọng lực tăng lên ít nhất là mười lần. Thậm chí còn hơn nữa. Nếu không muốn quần áo trở thành gánh nặng thì vứt bỏ những thứ dư thừa là đương nhiên."

"Trọng lực tăng mười lần..."

Giọng Arashi run run. Trong tình huống đó chỉ sợ hít thở cũng là cả một vấn đề chứ đừng nói là di chuyển hay chiến đấu. Mặc dù bọn họ rất khỏe nhưng thử tưởng tượng họ phải chịu một áp lực tương đương việc cõng thêm mười người, thể lực mạnh cách mấy sớm muộn cũng tiêu hao sạch sẽ.

"Umiko-sama, rốt cục mấy người họ phải làm gì trong thế giới giả tưởng đó?"

"Hỏi hay lắm." Umiko búng tay, nhanh nhẹn thuyết giảng "Một khi đã vào bên trong thì chỉ có hai cách để thoát ra. Một là chết, hai là đánh bại thủ vệ trong thế giới đó rồi mới có thể bước qua cổng. Đương nhiên, cũng không phải chết thật, lúc bị tống cổ ra chỉ là hấp hối là cùng."

Mặc dù bà nói rất nhẹ nhàng nhưng Arashi nghĩ thôi cũng đã thấy toát mồ hôi.

"Ha ha, cho đến giờ mấy đứa nó đều ra ngoài bằng cách thứ nhất."

"..."

"Đúng rồi, cửa ra đều được đặt trên một đỉnh tháp. Cũng không cao lắm đâu, khoảng mười ngàn bậc thôi. Này này, Arashi, đừng có ngất!!"

Bởi vì không muốn dọa Arashi đến mức lập tức bỏ chạy nên Umiko đã lược bỏ rất nhiều chi tiết. Ví dụ như mấy bậc thang đó vốn không hề bình thường, mỗi một đoạn đường ngoại trừ áp lực khủng khiếp còn phải đối mặt với vô số bẫy, bên dưới lại là vực thẳm. Lần đầu tiên, mấy người họ chỉ di chuyển được vài bậc thang, mồ hôi đã vã ra như tắm nhưng kết quả thời gian cầm cự chỉ được khoảng hai phút. Lại nói cho đến lúc này, chưa có ai trong ba người có thể leo tới điểm cuối, thành tích tốt nhất chỉ là vượt qua được một nửa số bậc thang.

"Umiko-sama, người tha cho cháu đi. Kiểu tập luyện tàn khốc này cháu gục từ vòng gửi xe mất."

Arashi ôm bà, kích động khóc nức nở. Giờ thì cô đã hiểu tại sao mấy người Sesshoumaru lại có biểu cảm như nuốt phải ruồi khi Umiko nhắc tới việc huấn luyện. Đổi lại là cô, đừng nói là mười ngàn bậc, một bậc đầu tiên cũng chưa chắc bò lên nổi.

"Bé cưng, ta có nói cháu phải huấn luyện kiểu này đâu."

Thấy Umiko không có vẻ gì là trêu chọc mình, Arashi mới bình tĩnh lại. Nước mắt long lanh trên khóe mắt biến mất không còn chút dấu vết. Nhìn Arashi thay đổi thái độ còn nhanh hơn lật sách, Umiko có chút không nói nên lời. Năng lực đóng kịch của con bé này xem ra không phải mới luyện ngày một ngày hai.

"Ta đã xem qua phong cách chiến đấu của cháu. Arashi, lượng ma lực cháu sở hữu rất lớn, thông qua pháp ấn và chú ngữ có nhiều mặt để phát huy. Nhưng cũng chính vì vậy mà cháu quá ỉ lại vào nó. Tới đây, ta sẽ cho cháu thấy."

"Tấn công ta đi! Nhớ dùng ma thuật mà cháu tự hào nhất."

Dứt lời, Umiko liền lùi lại một khoảng đủ rộng. Có vẻ như bà rất nghiêm túc về việc muốn kiểm tra cô.

"Cháu bắt đầu đây."

Umiko đưa tay, làm động tác xin mời. Dù vậy việc bà không hề có ý phòng thủ khiến Arashi hơi khó hiểu. Cân nhắc một lúc, cô quyết định làm theo lời bà nói, miệng lâm râm niệm một tràng dài.

Nhìn vòng tròn ma pháp khổng lồ hiện ra trên đầu cả hai, Umiko có thể nghe được những tiếng xẹt điện lách tách. Mặt đất dưới chân bà rung lên từng đợt, thậm chí đã bắt đầu nứt vỡ. Mặc dù ma pháp vẫn chưa hoàn thành nhưng không có gì phải nghi ngờ gì về sức mạnh của nó.

Những ma pháp càng mạnh thì cần tốn nhiều thời gian để thi triển. Thông thường lúc chiến đấu trừ phi kẻ địch bị cầm chân nếu không Arashi không thể phát động ma thuật dạng này. Có điều Umiko rất kiên nhẫn chờ đợi nên cô không phải lo ngại về vấn đề thời gian. Thêm nữa vì Umiko tỏ ra hết sức tự tin nên Arashi cũng muốn chứng minh bản thân bằng cách sử dụng đòn mạnh nhất mình biết.

"Raijin no Ikari!" (Cơn phẫn nộ của Lôi thần)

Cô chỉ tay lên trời, hét lớn. Vòng tròn ma pháp bừng sáng, nặng nề xoay vòng.

"Ồ, không tồi đâu."

Theo mệnh lệnh của Arashi, sấm sét từ vòng tròn ma pháp ầm ầm giáng xuống. Vô số tia sét sáng lóa hợp thành một mũi tên khổng lồ chói mắt. Trước sự hung hãn của nó, hình dáng nhỏ bé của Umiko chẳng khác nào một hạt bụi.

Ầm! Ầm! Đoàng!

Một loạt tạp âm vang lớn khi mũi tên sấm sét hoàn toàn đánh xuống. Những tia chớp thi nhau lóe sáng. Năng lượng hung bạo cày nát mặt đất dưới chân Umiko, thậm chí các phần tường không gian ma pháp xung quanh cũng bị chọc thủng vô số lỗ trống. Ngay khi dư chấn qua đi, những nơi bị phá hoại hơi rung động rồi lập tức liền lại. Arashi tròn mắt kinh ngạc, điều này chứng tỏ không gian quanh đây luôn được một lượng ma thuật liên tục duy trì.

"Thế nào, cháu nhận ra chưa?"

Umiko đứng ở trung tâm vụ nổ nhưng nhìn bà không chút hao tổn. Ngoại trừ mặt đất dưới chân bà, khu vực gần đó đã không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu. Bà phất tay, nhẹ nhàng phục hồi những hư tổn rồi ung dung đi đến trước mặt Arashi.

Khoảnh khắc Umiko trực tiếp đón lấy đòn tấn công của cô, hai mắt Arashi suýt nữa là rơi ra ngoài. Umiko không hề sử dụng một ma thuật tương đương mà chỉ tập trung ma lực bao quanh đầu ngón tay, sau đó khéo léo tấn công vào điểm yếu của ma thuật để giảm thiểu tối đa uy lực của đòn đánh.

"Ma thuật không chỉ dựa vào số lượng. Arashi, thứ cháu cần chính là học cách kiểm soát ma lực của thân."

"Bằng cách nào ạ?"

"Đến đây!"

Arashi đi theo Umiko đến một không gian khác. Cô nhận ra nơi này, đây là chỗ mà bà đã giúp Kimura tiến hành cải tạo cơ thể. Lúc này trên bàn thí nghiệm đã để sẵn một chồng sách cao ngất. Đang ngơ ngác quan sát thì thấy có thứ gì đó được ném tới, Arashi vội vàng đón lấy. Lúc cầm trong tay cô mới phát hiện đó là một cây bút lông vũ màu xám bạc, những đường vân màu đen tô điểm trên thân bút, trông khá đặc biệt.

"Dùng cây bút đó chép số sách này đi."

Bộp!

Umiko vỗ hai tay như ra hiệu.

Quyển sách trên bàn bỗng bật mở, một mảnh giấy cũng tự động rời khỏi kệ, bay đến trước mặt Arashi. Cô chớp mắt khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì bà nói. Có điều ngay lập tức cô phát hiện ra điểm không bình thường: cây bút không có mực!

"Umiko-sama...?"

"Không thứ nào có vấn đề gì cả."

Như đã đoán trước Arashi định hỏi gì, Umiko thản nhiên chặn trước. Câu trả lời khiến Arashi nhớ tới lời nói trước đó của bà. Cô cẩn thận truyền ma lực vào bút, quả nhiên nó nhanh chóng hấp thụ, trên trang giấy cũng hiện ra một vết mực đen. Điểm đặc biệt của cây bút lông vũ này chính là nó sử dụng ma lực để làm mực, ma lực đẩy vào quá mạnh sẽ khiến mực bị lem, quá yếu nét sẽ bị nhạt. Chính vì vậy người cầm bút phải cố gắng kiểm soát lượng ma lực rót vào.

"Aiz..."

Cặm cụi chép xong một trang, Arashi nằm ườn trên bàn. Tay cô đã mỏi nhừ, đầu cũng đầy mồ hôi. Việc khống chế lượng ma lực khó khăn hơn cô nghĩ, tinh thần bị căng như dây đàn.

"Ừm..."

Umiko liếc nhìn mảnh giấy chi chít chữ. Không khó để nhận ra nội dung trong trang sách đã được chép lại đầy đủ. Bắt gặp ánh mắt mong đợi của cô, Umiko mỉm cười, thẳng tay quăng tờ giấy vào lò đốt.

"AAA!!"

"Viết lại."

"Hu hu, công sức của cháu..."

"Tiếp tục đi. Viết đến khi nào cháu không có một sai lầm nào mới thôi."

Tâm hồn của Arashi vang lên tiếng nứt vỡ. Cô chỉ tay vào những chồng sách đủ các thể loại cao còn hơn bản thân được đặt ngay ngắn trên bàn, giọng nói cũng run lên.

"Không lẽ cháu phải viết hết số sách này sao?"

"Đương nhiên không phải."

Arashi thở phào, vừa định khen ngợi bà vẫn còn lương tâm thì Umiko đã kéo rèm, để lộ vô số kệ gỗ. Hai mắt Arashi hoa lên. Số sách trên kệ còn nhiều hơn bộ sưu tập cô đặt trong hầm ngầm.

Làm như không thấy vẻ kinh hoàng trong mắt cô, Umiko tủm tỉm cười, cánh tay uyển chuyển vẽ một vòng tròn.

"Không phải chỉ có số đó, mà là TOÀN BỘ ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net