Chap 90: Người này là ai đây?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù tỏ ra khó chịu với kết quả trận chiến nhưng rốt cuộc Arashi vẫn tuân thủ ước hẹn ban đầu với Kimura. Ngày tiếp theo, cô đã đến tự mình phòng giáo vụ để hủy bỏ việc chuyển trường. Trải qua vô số rắc rối, may mắn mọi thứ đều được xử lý suôn sẻ, bao gồm cả cơn giận tưởng chừng không thể dập tắt của Arashi cũng bị một chiếc bánh nhẹ nhàng mua chuộc.

Tại nhà ba anh em, từ lúc Kimura xuất hiện đã hơn năm phút trôi qua nhưng Arashi vẫn giữ tần số nuốt nước bọt hai giây một lần. Trông dáng vẻ thèm thuồng của cô, Sesshoumaru và Inuyasha khó mà liên hệ bộ dạng hiện tại với người chưa đầy mười phút trước còn hùng hổ tuyên bố nhất định phải thách đấu mấy lượt với Kimura và đập anh một trận ra trò. Hiện tại nhìn thấy đồ ăn ngon, Arashi không chút ngại ngùng lập tức vứt bỏ lập trường lúc trước.

"Gato-san, à không, Kimura-san, thứ đó có phải là bánh bông lan mềm mại cắn vào như tan trong miệng, lúc nào cũng bán hết ngay khi vừa ra lò của tiệm bánh nổi tiếng nhất thành phố?"

Arashi líu lưỡi nói liền một tràng, biểu hiện vô cùng kích động. Từ lúc Kimura bước vào nhà, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi hộp bánh màu hồng phấn đáng yêu trên tay anh. Dù chưa nếm thử nhưng chỉ riêng hương thơm ngọt ngào tỏa ra cũng đủ để người khác thèm rỏ dãi.

"Cô có biết tiệm bánh đó à?" Kimura gật đầu xác nhận. Anh như vô tình cầm hộp bánh lượn ngang mặt cô, để hương thơm tỏa càng ngào ngạt. "Thế nào, có thích không?"

"Thích!"

Arashi gật mạnh, cung kính dùng hai tay nhận hộp bánh bằng thái độ nâng niu hết mực. Xem dáng vẻ vẫy đuôi nịnh nọt của cô, Inuyasha khịt mũi, bĩu môi khinh bỉ.

"Không phải vừa nãy em đã nói..."

"Em có nói gì đâu! Nếu anh ý kiến thì đừng có ăn."

"Ê này, khi nãy cậu ta bảo cho chúng ta chứ đâu phải mình em. Chừa anh một nửa, không, một phần tư cũng được."

"Thật đáng xấu hổ!"

Thấy Inuyasha lao vào tranh ăn với Arashi dẫn đến hai người cãi nhau chí chóe, Sesshoumaru che mắt như không muốn nhìn thấy cảnh tượng mất mặt. Hai người nào đó dù đang cố ngốn bánh đầy mồm nhưng nghe anh chê bai lập tức ngẩng đầu nhìn bộ dạng ham ăn tục uống của đối phương rồi đồng thanh mở miệng.

"Anh ấy nói anh/em đó!"

"Không cần giành, đứa nào cũng có phần."

"..."

"..."

Sesshoumaru, anh được lắm!

Những ngày tiếp theo của mấy anh em tiếp tục trôi qua bằng quá trình huấn luyện đẫm máu và nước mắt. Mặc dù tình trạng của họ chỉ có thể hình dung bằng một chữ thảm nhưng không ai cất tiếng kêu ca, bởi họ đã dần nhận ra sự tiến bộ từng ngày của bản thân. Việc tập luyện ngoài mặt vẫn tàn khốc như cũ, nhưng đồng thời cũng đưa bọn họ đến gần với mục đích mong muốn.

Cho đến một ngày nọ...

"Oáp!"

Bộp!

Đang che miệng ngáp thì một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước cặp mắt kèm nhèm của Arashi. Nửa giây sau người nọ đã dùng một tư thế ép tường tiêu chuẩn dồn cô vào góc. Những ngón tay thon dài phóng túng vân vê lọn tóc của cô quanh đầu ngón tay.

"Yo, cô gái đáng yêu, tên em là gì? Ha ha, bộ dạng ngái ngủ của em rất dễ thương nhưng dáng vẻ kinh ngạc còn hấp dẫn hơn nữa."

Những lời tán tỉnh có cánh kết hợp với nụ cười rực sáng của một anh chàng đẹp trai quả thật là một đòn chết người. Nhưng bởi vì người làm ra hành động này là Sesshoumaru nên Arashi không hề thấy rung động mà chỉ trợn mắt nhìn anh như đang thấy một kẻ thần kinh. Cơn buồn ngủ trong cô nháy mắt bị cuốn trôi sạch sẽ.

"A...nh... anh uống lộn thuốc hả?"

Nghe cô lắp bắp, Sesshoumaru nhếch môi cười, cặp mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh càng thêm quyến rũ. Dưới góc độ của anh, biểu hiện của Arashi không phải là kinh hoàng mà mặc định được hiểu thành ngượng ngùng xấu hổ.

"Cách bắt chuyện không tồi."

Nà ní?! (Nani)

Vẻ mặt Arashi càng thêm hoảng sợ. Rốt cục cô đã tỉnh ngủ chưa vậy?!!

"Bắt được rồi!!"

Một tràng âm thanh mừng rỡ chợt vang lên như thể người đó vừa tìm được châu lục mới. Inuyasha từ đâu nhảy bổ về phía Sesshoumaru trong khi Kimura nhanh chân chắn trước mặt Arashi. Dưới sự hợp tác của Inuyasha và Kimura, sự giãy giụa của Sesshoumaru không hề có kết quả, chẳng mấy chốc anh đã bị họ trói gô rồi ném vào góc nhà.

"Ai đó có thể giải thích về chuyện này không?"

Arashi ôm trán chỉ vào người đang giãy đành đạch trên sàn. Để đề phòng Sesshoumaru chạy trốn nên họ quấn anh y như bánh cuốn, lại thêm vì bị bịt miệng nên Sesshoumaru chỉ có thể phát ra âm thanh "ưm ưm" phản đối. Thấy mọi người trong phòng đều cố ý ngó lơ mình, Sesshoumaru rốt cuộc cũng im lặng, nhưng anh lại trừng mắt nhìn họ một cách đầy ai oán. Biểu cảm đa dạng như thế này hoàn toàn trái ngược với Sesshoumaru bình thường.

Theo lời Inuyasha, tình trạng bất thường của Sesshoumaru bắt đầu sau khi kết thúc đợt luyện tập hôm nay. Như thường lệ, sau khi ngậm hành bởi mấy thử thách quái dị thì mấy người bọn họ được dịch chuyển ra ngoài trong tình trạng tơi tả. Tuy phát hiện Sesshoumaru thì bị mất ý thức nhưng điều đó cũng chẳng có gì lạ nên Inuyasha liền ném quần áo của Sesshoumaru lên người anh để che bớt da thịt rồi bỏ ra ngoài. Không ngờ đến khi Sesshoumaru tỉnh lại, tính cách của anh liền có sự thay đổi lớn.

"Rõ ràng trước khi đi anh ta vẫn còn nằm trên sàn, chớp mắt đã tự tỉnh rồi còn chạy lung tung."

"Không chừng đó là nguyên nhân đấy."

Phát hiện Inuyasha nói hớ, Arashi lạnh te liếc anh khiến anh chột dạ cúi đầu. Giả vờ hắng giọng, Inuyasha phản bác yếu ớt.

"Dù anh ta biết chuyện cũng không đến mức cư xử kỳ cục như vậy đâu."

"Có khi nào... bị nhập hồn?"

"Anh kiểm tra rồi. Hoàn toàn bình thường."

"Có lẽ bé cưng Sesshoumaru đã gặp nó."

Umiko chợt lên tiếng sau khi ngồi một bên trầm ngâm suy nghĩ. Bà vừa dứt lời, bốn cặp mắt đều lập tức đổ dồn về phía bà, bao gồm cả Sesshoumaru - người đang nằm bẹp dưới sàn cosplay sâu róm.

"Ta nhớ trong số Thủ vệ giữ cửa có một kẻ sở hữu năng lực khá đặc biệt. Nó có thể biến kẻ địch trở nên trái ngược với mong muốn của họ. Ban đầu ta cảm thấy thứ năng lực này khá thú vị nên tiện tay sưu tầm, sau đó thì quên bẵng."

"Có điều tỷ lệ gặp được nó cực kỳ thấp, cỡ như đi ngoài đường mà đâm trúng sao chổi vậy. Tên nhóc này không biết là may mắn hay xui xẻo nữa. Ha ha ha."

Trái ngược với biểu cảm xám xịt của mấy người Inuyasha, Umiko tỏ ra khá vui vẻ. Nguyên nhân của việc này chính là do khi vừa tỉnh lại, cháu trai yêu dấu đã mở miệng tán tỉnh bà. Từng tuổi này còn được gọi là "cô gái xinh đẹp", Umiko cảm thấy hết sức thỏa mãn, tâm trạng cũng rất tốt.

"Hình như không chỉ tính cách mà trí nhớ của anh ta cũng có vấn đề."

"Đem anh ta thả rơi từ tòa nhà cao tầng nào đó biết đâu sẽ nhớ lại. Mười tầng đủ chưa?"

"Trong phim nếu mất trí nhớ thì khi bị đập vào đầu lần nữa sẽ khôi phục đó."

"Cũng có lý. Dùng thứ gì bây giờ, khúc gỗ này nhẹ quá. Arashi, em thấy cây chùy này có được không? Hay là búa?"

Nghe Arashi và Inuyasha thảo luận, Kimura vô thức rùng mình. Nếu dùng mấy thứ Inuyasha đang cầm mà nện xuống thì đừng nói là trí nhớ của Sesshoumaru, chỉ sợ là đầu anh ta cũng đi tong luôn. Hai người này không phải đang tranh thủ báo thù Sesshoumaru đấy chứ?

"Sesshoumaru trúng ma thuật chứ có phải té ngã mất trí đâu. Arashi, sau này cô ít xem mấy bộ phim đó lại đi. Còn Inuyasha, cậu cất mớ dụng cụ đó được rồi. Nhìn xem anh trai hai người bị hù dọa thành dạng gì kìa."

Là người lý trí nhất trong cả bọn, Kimura sớm đã thấy vẻ mặt nhăn tít như táo bón của Sesshoumaru khi Inuyasha bắt đầu lấy ra món vũ khí đầu tiên. Nếu không phải chân cũng đang bị trói, chỉ sợ anh đã bỏ chạy từ sớm. Nhưng cũng không thể trách Sesshoumaru, bị hai người Inuyasha và Arashi hù dọa như thế, người nào không lập tức ngất đi đã được tính là thần kinh thép rồi.

"Umiko-sama, có cách nào để Sesshoumaru trở lại bình thường không?"

"Cái này..."

Bị ba người nhìn chằm chằm, Umiko tỏ ra hết sức khó xử. Bà có thể đoán được nguyên nhân gây ra tình trạng hiện tại của Sesshoumaru, nhưng biện pháp khôi phục lại hoàn toàn mù tịt. Bất quá Umiko cảm thấy cũng không hoàn toàn là lỗi của mình, dù sao bà sống cũng đã lâu như vậy, thứ tiếp xúc rất nhiều, đương nhiên có một số thứ không còn nhớ rõ ràng. Thế là bà ngượng ngùng gãi má, cười giả lả.

"Umiko-sama, cả người không biết sao?"

"Bậy bạ, ta sao có thể không biết! Chỉ là trước mắt... nhớ không ra."

Dù không ai nói gì nhưng trên mặt đám nhóc rõ ràng không tin tưởng mấy.

"Khụ! Cái gì nó không nhớ mấy đứa chỉ dẫn thêm là được. Não của nó vẫn là của Sesshoumaru, năng lực học hỏi không thành vấn đề."

"Vấn đề là anh ta có chịu hợp tác không đã."

Inuyasha chỉ tay về phía "con sâu" đang lăn lộn trên sàn tìm cách tháo dây trói. Bị người khác phát hiện ý định, Sesshoumaru lại nằm co, ra chiều đáng thương, ngoan ngoãn.

"Umiko-sama, việc này người phải phụ trách giải quyết đấy."

Inuyasha vừa dứt lời thì Umiko bỗng đứng bật dậy. Hành động quả quyết của bà khiến cả bọn giật mình.

"Aiz, ta bỗng thấy nhớ con trai của ta quá, ta phải về thăm nó đã."

"Ơ, hả?! Khoan đã!!"

Bụp!

Thậm chí họ còn chưa kịp nói chữ "đã" thì Umiko đã biến mất dạng. Ba người Inuyasha vẫn giữ nguyên tư thế của động tác ngăn cản dù đã muộn. Bọn họ nhìn trân trân chiếc ghế trống Umiko từng ngồi một lúc lâu mới chấp nhận được sự thật là người bà yêu dấu của họ vừa bỏ của chạy lấy người. Ánh mắt ba người tuyệt vọng nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng rơi xuống người Sesshoumaru, biểu cảm trên mặt ai nấy đều hết sức phức tạp. Có vẻ như cảm nhận được nội tâm đang gào thét của họ, Sesshoumaru rụt người cảnh giác.

Arashi thở dài, bước đến ngồi xổm bên cạnh Sesshoumaru, thận trọng mở lời.

"Bọn em có thể thả anh ra nhưng trước hết anh phải nghe bọn em nói, được chứ?"

Sau khi nhận được cái gật đầu của anh, cô bắt đầu tóm tắt những thông tin cần thiết. Trước mắt bọn họ cần sự hợp tác của anh vì theo lời Umiko thì những năng lực khác của anh cơ bản vẫn như cũ nên bọn họ cũng không thể trói anh suốt được. Đó là chưa kể nếu để anh đi lung tung trong tình trạng hiện tại thì e rằng sự an toàn của phụ nữ toàn thành phố sẽ gặp đe dọa nghiêm trọng.

Sau mấy tiếng thực hiện công tác tư tưởng, Arashi ngồi xuống nhấp một hớp nước cho lại giọng, nói liên tục một thời gian dài đã làm cổ họng cô khô ran.

"Thì ra chúng ta là anh em, lại còn là ma cà rồng."

Dáng vẻ gật gù thấu hiểu của Sesshoumaru khiến bọn họ cảm thấy bất an. Mọi thứ hình như có vẻ thuận lợi quá thì phải.

Thấy bọn họ lộ ra vẻ nghi ngại, Sesshoumaru thản nhiên gạt đi, một tay vung lên hất tóc đầy quý phái.

"Có gì phải ngạc nhiên. Với diện mạo xuất sắc bậc này thì bảo ta chỉ là một người bình thường mới khó tin. Còn các người..."

Giống như sực nhớ, Sesshoumaru đột ngột chồm tới, dí mặt về phía mấy người Inuyasha. Đến khi họ sắp hết chịu nổi cái nhìn săm soi ớn lạnh của anh thì Sesshoumaru mới lùi lại, xoa cằm bình luận.

"Chẹp, ngươi trông cũng tạm được, có điều mặt mũi hơi đần. Còn con bé này thiếu ăn hay sao mà người có tí tẹo vậy? Bất quá những điều kiện khác của hai người xem như cũng tạm đủ tiêu chuẩn để làm anh em của ta."

Nhìn anh tự sướng về bề ngoài của bản thân mà không quên chê bai người khác, Kimura khó xử ho khan, việc nhịn cười thật sự vô cùng cực khổ. Trong khi đó, Inuyasha bởi vì cố kìm cơn giận mà khóe miệng đã co giật liên tục như bị rút gân. Nhưng dù anh có làm gì thì cũng không ngăn được luồng khí đen u ám đang tỏa ra ngùn ngụt.

"Hờ hờ, theo tôi thì cứ nện phứt vào đầu anh ta mấy cú, biết đâu bất ngờ." - Inuyasha vừa nói vừa bẻ khớp tay răng rắc.

"Bình tĩnh một chút, cậu nên nhìn thoáng như Arashi kìa."

Khác với Inuyasha, nụ cười của Arashi cực kỳ xán lạn, giống như cô thực sự không hề để tâm những gì Sesshoumaru nói. Tuy vậy vì quá rõ tính cách của cô, Inuyasha trái lại không tin tưởng lắm.

Thấy điện thoại trên tay Arashi đang hoạt động, Inuyasha ghé đầu tò mò.

"Em quay clip à?"

"Nii-chan, anh nói xem khi nii-sama hồi phục mà nhìn lại hình ảnh lúc này của mình thì..."

Thì anh ta sẽ xấu hổ đến mức muốn tự sát luôn!!

Trong đầu Kimura vô thức tiếp lời. Nhưng dĩ nhiên, anh biết lúc này tốt hơn mình nên im lặng giả làm người không phận sự. Inuyasha nghe xong thì như được khai sáng, nhẹ nhàng giơ ngón cái với Arashi. Hai người rúc đầu vào nhau thầm thì, thỉnh thoảng lại nhìn Sesshoumaru đang đắc ý rồi cười ẩn ý. Bầu không khí giữa họ khiến Kimura lạnh gáy, ánh mắt nhìn về phía Sesshoumaru tràn đầy đồng cảm và thương xót. Chàng trai, thượng đế phù hộ cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net