Chap 99: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điệu nhảy mở màn, không ngoài dự đoán của mọi người, Arashi bước tới mời cha mình. Hành động này có ý nghĩa cô vẫn chưa có hôn phu, thậm chí ứng viên cho vị trí con rể nhà Taishou vẫn đang bỏ trống. Tương tự, nhiều năm trước, trong lễ trưởng thành của mình, cả Sesshomaru và Inuyasha đều chọn nhảy cùng Arashi. Việc quyết định như thế chính là một lời thông báo ngầm rằng họ vẫn chưa chọn được một nửa thích hợp.

Sau khi nhân vật chính của bữa tiệc kết thúc điệu nhảy đầu tiên, khách mời hoặc tiếp tục dùng tiệc hoặc dìu nhau vào sàn nhảy. Không ít thanh niên trẻ tuổi đánh bạo tiến tới đưa lời mời cho Arashi nhưng đều bị cô lấy lý do đã kiệt sức sau trận chiến để từ chối. Dù không thể khiêu vũ với họ, tiếp chuyện lại không thể tránh được.

Nhìn nụ cười ngụy trang cứng đờ của Arashi giữa đám người, Kagome có cảm giác Arashi sắp phát cáu đến nơi. Cô khẽ cười, khuỷu tay huých nhẹ Kimura, cất giọng trêu trọc.

"Không cứu cô ấy sao?"

Kimura vốn cũng đang chú ý tình hình phía Arashi. Ngay khi anh vừa định trả lời Kagome thì một bóng người chợt lướt ngang tầm mắt. Con ngươi Kimura co rút, toàn thân vô thức căng thẳng. Số lượng khách trong sảnh khá đông, việc ai đó có dáng dấp hao hao người nọ là một việc hết sức bình thường. Có điều, xuất phát từ trực giác cá nhân, Kimura không khỏi tiếp tục đưa mắt tìm kiếm.

Vào lúc anh thực sự cho rằng mình hoa mắt thì người đó lại xuất hiện ở vị trí cách anh khá xa. Người nọ khoanh tay dựa tường, một tay mân mê ly rượu, thoạt nhìn biểu hiện không khác gì những vị khách khác. Nửa gương mặt mặc dù có mặt nạ che khuất nhưng Kimura tin tưởng anh không nhìn nhầm, đặc biệt là khuôn miệng hơi nhếch tựa như đang cười nhạo kẻ khác.

"Kagome, Rin, tôi đi đằng này một lát, đừng đi lung tung."

Dặn dò đơn giản, cũng không chờ hai người đáp lại, Kimura đã vội len vào đám đông khiến Kagome và Rin ngơ ngác. Dáng vẻ gấp gáp của anh giống như có chuyện sắp xảy ra.

"Sẽ không có gì chứ?"

Rin khẽ hỏi. Rõ ràng thái độ của Kimura khiến cô thấy lo lắng.

Kagome liếc nhìn về hướng mấy anh em Taishou cùng Inu Taishou nơi xa. Trừ Kimura, không ai lộ ra điểm bất thường. Thế nên cô nhẹ nhàng an ủi Rin.

"Chắc là chút chuyện riêng của cậu ấy thôi."

Hai cô gái tiếp tục trò chuyện một lúc thì có một thiếu niên tiến tới trước mặt họ. Hai người chưa hết ngạc nhiên thì thiếu niên đã ngượng ngùng đưa tay về phía Rin rồi chủ động lên tiếng.

"Vị tiểu thư đây, tôi có vinh hạnh mời cô nhảy một điệu không?"

Lúc nói xong thì hai má cậu ta cũng đỏ bừng làm bầu không khí càng thêm xấu hổ.

"Ơ, tôi..."

Lời mời bất ngờ khiến Rin lúng túng, vội nhìn Kagome cầu cứu. Đối với việc này, Kagome không thể quyết định thay cô nên đành nhún vai ra dấu bản thân bất lực, chỉ có thể cầm ly khẽ nhấp, giả vờ nhìn sang hướng khác.

Cậu trai trẻ vẫn giữ tư thế khom người, chỉ là hơi ngẩng nhìn Rin, ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi. Mặc dù là ma cà rồng nhưng ngoại hình của cậu trai không khác gì một thiếu niên bình thường, ngoại trừ khi cậu nói chuyện sẽ để lộ hai chiếc nanh nho nhỏ. Gương mặt cậu sáng sủa thân thiện, vì hồi hộp mà trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, nhìn thoáng qua còn có chút đáng yêu.

Ngay từ đầu, cậu đã đứng cách nhóm người của Rin không xa nên từ lúc ba người bước vào, cậu vẫn luôn chú ý tình hình phía họ. Cô gái nhỏ có biểu hiện rụt rè vì không quen với hoàn cảnh lạ không hiểu sao lại đặc biệt hấp dẫn ánh mắt cậu ta. So với nữ ma cà rồng khác, cậu càng thích biểu hiện ngây ngô của cô, thích nhìn cách cô bối rối mân mê lọn tóc hay ngượng ngùng mỉm cười. Khi tiết mục khiêu vũ bắt đầu, xác định cô và người thanh niên đi cùng không có quan hệ trai gái, cậu liền lấy hết dũng khí bước tới.

Cậu thanh niên vẫn đang nhẫn nại chờ hồi đáp. Ánh mắt của Rin bối rối quét một vòng, vô thức tìm kiếm bóng dáng của Sesshomaru trong đám đông. Không hiểu sao cô đột nhiên rất muốn biết thái độ của anh thế nào nếu biết hoàn cảnh bên này.

Khán phòng chật ních người nhưng không khó để Rin nhận ra Sesshomaru. Lấy anh làm trung tâm, xung quanh Sesshomaru phải có đến hai vòng tròn những thiếu nữ xinh đẹp. Những cô gái đó người thì dịu dàng, người thì sắc sảo, thoạt nhìn không khác nào cảnh tượng muôn hoa khoe sắc.

Đặc biệt, thiếu nữ tên Sara được đồn đãi sẽ trở thành vị hôn thê của anh giữa đám người lại càng thêm nổi bật. Sara đứng cạnh Sesshomaru, vai kề vai. Vẻ đẹp của Sara gần như lấn át những người khác, cho dù chỉ đứng một chỗ im lặng mỉm cười, bất kỳ ai cũng không thể phớt lờ sự tồn tại của cô ấy. Hai người họ càng nhìn càng thấy xứng đôi, thích hợp đến mức Rin thấy lòng đầy chua xót.

Đổi lại là mình đứng vào vị trí đó, hẳn sẽ trông buồn cười biết bao?

Rin vội lắc đầu như muốn gạt ý nghĩ vừa xuất hiện ra khỏi đầu. Cô thở dài khe khẽ, buồn bã đặt tay mình vào tay chàng trai ma cà rồng nọ. Làm gì cũng được, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng khó chịu đó nữa.

Được cô chấp nhận, cậu trai mừng rỡ thấy rõ, nhưng rất nhanh cậu liền nhận ra Rin không được vui. Thái độ của cô lơ đãng, còn ánh mắt sa sầm, lại giống như trốn tránh gì đó. Có điều cậu không hề tỏ ra thất vọng. So với tính cách lãnh đạm của đa phần ma cà rồng, cậu trai này đặc biệt hài hước. Chỉ trong thời gian một điệu nhảy, Rin và cậu ta đã nói không ít chuyện, thậm chí cậu ta còn dễ dàng trêu cô cười không ngớt. Hình ảnh rực rỡ đó đập vào mắt một người, lộng lẫy đến nhức mắt.

"Arashi, đến đây!"

"Ấy?!"

Vốn đang bị đám quý tộc vây quanh phải cười đến cứng cả hàm, Sesshomaru đột nhiên xuất hiện rồi kéo cô vào sàn nhảy làm Arashi trố mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Tuy chọn Sesshomaru hay Inuyasha làm bạn nhảy là một biện pháp chống đỡ không tồi nhưng so với cô, "tường người" bao quanh hai người họ còn đông hơn, Arashi căn bản không thể chen vào được.

Khi Arashi vừa mới cảm động vì hành vi hào phóng của anh trai thì thực tế liền tát cô hai bạt tay, để cô cay đắng nhận ra: cái gọi là lòng tốt đột xuất của anh trai vốn không hề tồn tại. Trong lúc khiêu vũ, Arashi phát hiện Rin đang cùng một cậu trai khiêu vũ, thậm chí còn vui đến mức quên mất xung quanh, hoàn toàn chìm trong thế giới hai người. Mỗi lần tiếng cười truyền tới, sắc đen trên mặt Sesshomaru lại tăng thêm mấy phần.

"Biết ngay là anh không tốt bụng giúp em mà..."

Arashi vờ thương cảm chính mình, còn trong lòng lại ngoác miệng cười trên nỗi đau của người khác. Nếu như Sesshomaru không qua cầu rút ván nhanh đến vậy, có lẽ Arashi vẫn có thể vui vẻ thêm vài phút nữa.

Gần kết thúc điệu nhảy, Sesshomaru nhân lúc những người nhảy nữ đồng loạt thực hiện động tác xoay tròn, anh lén dùng lực đẩy hông Arashi, để cô loạng choạng di chuyển thay vào vị trí của Rin còn bản thân tranh thủ như đang đi theo Arashi mà thuận lợi tiếp cận Rin, sau đó tự hình thành một cặp mới.

Đối với hành vi bán em gái không buồn chớp mắt của ai kia, Arashi cực kỳ bất mãn. Nhưng đợi cô phát hiện ra sự thật thì đã muộn, vị trí đã ổn định đâu vào đấy. Âm nhạc nổi lên, cô đành thuận theo tự nhiên, tiếp tục khiêu vũ một bài nữa.

"A...Arashi-sama?!"

Phát hiện bạn nhảy của mình bị đổi, cậu trai trẻ chưa kịp nổi giận thì lại phát hiện người thay vào chính là nhân vật chính của bữa tiệc, trong nháy mắt hai chân cậu như muốn nhũn ra. Mặc dù cậu ta cũng là một quý tộc nhưng địa vị so với gia tộc Taishou còn kém rất xa, chính vì vậy nên từ đầu cậu ta không mong đợi xa xôi muốn nịnh hót Arashi mà chỉ mong nhân bữa tiệc tìm kiếm một cô gái thích hợp.

Thấy vẻ mặt như sắp khóc của cậu trai, Arashi lặng lẽ thở dài. Anh bạn đáng thương, đừng nói là cậu mà cả tôi cũng muốn khóc lắm đây.

Ngoại trừ Arashi và cậu trai nọ, có một người trong lòng cũng đang dậy sóng. Việc Sesshomaru xuất hiện đột ngột khiến Rin bất ngờ đến quên cả phản ứng. Đã trôi qua nửa bài nhạc, hồn Rin vẫn đang lơ lửng trên mây. Biểu hiện này của Rin trong mắt Sesshomaru giống như cô không vui vì bị anh chen ngang phá đám. Anh nhíu mày, bàn tay đặt bên hông Rin lặng lẽ nhéo cô một phát, thành công kéo ý thức của Rin về thực tế.

"Vừa rồi nhảy với tên đó rất vui?"

"...Người vui là anh mới đúng."

Nghe ra anh đang nói móc mình, Rin không thèm nhìn anh, chỉ nhỏ giọng lầm bầm, gương mặt phụng phịu hờn dỗi.

Chiều cao hai người chênh lệch nên từ góc nhìn của Sesshomaru, anh chỉ thấy hai hàng mi đen nhánh cong cong như cánh bướm, nhẹ nhàng rung động. Bởi vì tính chất long trọng của bữa tiệc mà Rin trang điểm cẩn thận hơn bình thường, gò má dặm thêm chút phấn hồng, môi tô son bóng loáng. Lúc cô giận dỗi, đôi môi mềm vểnh lên, căng mọng như quả chín. So với dáng vẻ thường ngày, cô của đêm nay giống như một bông hoa vừa chớm nở, ngây thơ nhưng hấp dẫn người khác theo cách rất riêng.

Thấy Sesshomaru đột nhiên im lặng, Rin lơ đễnh ngước nhìn anh. Bởi vì anh cúi đầu, gương mặt khuất sáng khiến cô không nhìn rõ biểu cảm. Ngược lại, ánh mắt Sesshomaru sâu thẳm giống hệt như giếng sâu nhưng tận bên trong lại bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như ngọn lửa đang cháy. Rin không hiểu hết cảm xúc trong cái nhìn phức tạp của Sesshomaru, chỉ cảm thấy bản thân như bị thiêu đốt dưới ánh mắt của anh, nhịp thở dần trở nên hỗn loạn.

"Rin?!"

Nghe Sesshomaru nhỏ giọng gọi tên mình, Rin vô thức rụt vai. Giọng anh mang theo hơi lạnh nhưng âm thanh tràn đầy từ tính như thể dụ hoặc. Sesshomaru khom người càng gần, gần đến nỗi khi anh gọi tên cô, Rin có thể cảm nhận đôi môi anh khẽ chạm lên làn da mỏng manh nơi vành tai, thắp lên ngọn lửa từ nơi ấy.

Tay Rin túm chặt Sesshomaru. Không khó để anh nhận ra cô đang căng thẳng. Có thể cô không biết ý định thực sự trong đầu anh nhưng lại nhạy cảm nhận ra anh muốn làm gì đó. Ánh mắt Sesshomaru thoáng trở nên vui vẻ. Anh dìu cô nhảy hết bản nhạc, đồng thời chậm rãi tách khỏi đám đông. Trong nháy mắt, hai người lách người tránh vào phía sau màn che. Rèm nhung bao phủ cả hai, tựa như tách họ khỏi thế giới ồn ào bên ngoài.

"Sesshomaru-sama..."

Động tác của anh rất nhanh, đồng thời cũng dọa Rin hết hồn. Rèm cửa sổ trang trí ở đây dày đến hai ba lớp, dài chấm đất nên dù hai người cùng đứng thì người bên ngoài cũng khó nhìn ra điểm bất thường. Có điều dưới ánh mắt của bao người, hành động này vẫn tương đối mạo hiểm. Rin vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng, ánh mắt cứ liếc ra ngoài theo bản năng, sợ ai đó phát hiện.

Có điều lo lắng của Rin là dư thừa bởi khoảnh khắc bọn họ lách vào trong, hầu hết ánh mắt của khán giả đã bị một sự kiện khác thu hút. Mọi người không hiểu tại sao Arashi lại đột nhiên thi triển ma thuật ảo ảnh khiến xung quanh cô pháo hoa nở rộ. Trong sự kinh ngạc của khách mời, Arashi giẫm chân bước lên những bậc thang vô hình, ung dung nhảy múa một mình. Theo từng bước chân, y phục của Arashi dần biến đổi, từ váy xòe màu đen biến thành váy lụa đỏ rực. Bộ trang phục mới khiến khí chất của cô hoàn toàn thay đổi, từ lạnh nhạt trở nên diễm lệ chói mắt.

Mặc dù trong mắt nhiều người, hành động của Arashi giống như một đứa bé cố ý chiếm lấy sự nổi bật nhưng đối với màn biểu diễn bất chợt, đa phần người xem đều thấy hài lòng. Nghe tiếng hoan hô vang lên bên ngoài, Sesshomaru thầm mỉm cười. Anh biết Arashi vẫn luôn để ý tình hình phía anh nên đã âm thầm gửi cô một tín hiệu. Rõ ràng dù cáu kỉnh vì bị anh chơi xấu nhưng vào lúc quyết định, Arashi vẫn không do dự giúp đỡ hai người họ. Phần tình cảm đó khiến Sesshomaru cảm thấy rất ấm áp.

"Arashi cố ý?!"

Liên tưởng đến âm thanh bên ngoài và nét mặt tự tin vừa rồi của Sesshomaru, Rin đột nhiên hiểu ra gì đó.

"Rin, bất kể xung quanh ta có bao nhiêu người, ta đều không quan tâm."

Sesshomaru đột ngột nói khiến Rin ngơ ngác, phải mất một lúc mới hiểu được anh đang nói đến việc những cô gái kia vây quanh anh.

Rin cụp mắt suy tư, tim đập rộn ràng. Câu này xem như anh đang giải thích sao?

"...Tầm mắt của ta rất hẹp, chỉ chứa được một người."

"Là em!"

Lời bày tỏ ngắn gọn khiến mặt Rin đỏ bừng. Rất hiếm khi Sesshomaru chịu mở miệng nói những lời ngọt ngào nên khi anh dùng một thái độ vô cùng thành khẩn nói những lời này, không nghi ngờ sức sát thương tạo ra đã đạt max điểm.

Thoáng bối rối trôi qua, Rin mím môi, quyết tâm dùng hành động thay cho câu trả lời. Cô túm cổ áo Sesshomaru, mạnh mẽ kéo xuống rồi ấn môi mình lên bờ môi có chút lạnh của đối phương. Khóe miệng Sesshomaru cong lên vui vẻ, nhưng đáng tiếc là Rin đang nhắm nghiền nên không thể nhìn thấy niềm vui đã lan tỏa đến tận đáy mắt của anh. Sesshomaru vòng tay ôm lấy cô, để nụ hôn thêm sâu hơn.

Bên ngoài âm nhạc không ngừng vang lên, phía sau rèm che lại dường như là một thế giới khác. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net