Chap 8: Những điều ước của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, chả bao lâu mà Ji Eun đã ở trong bệnh viện được hai tháng rồi. Nhưng càng ngày bệnh tình của cô càng xấu đi. Cơ thể của cô bây giờ rất yếu. Anh vẫn thế, vẫn ngày nào cũng vào đây để chăm sóc nó và lo cho nó.

Một ngày nọ, không thể chịu nổi ngày nào cũng nằm một chỗ, nó nói với anh:

- Kris, chở em đi chơi đi.

Anh lắc đầu :

- Không được, em còn yếu lắm.

Nó cãi lại:

- Nhưng mà em buồn lắm, suốt ngày cứ nằm một chỗ thôi làm sao em chịu nổi. Anh chở em đi đi mà.

Kris vẫn giữ thái độ của mình :

- Anh nói không được là không được. Ra ngoài em yếu thế này với lại trúng gió bệnh lại nặng hơn nữa thì chết. Anh không cho phép điểu đó xảy ra đâu...

- Nhưng mà...

Kris lắc đầu, nó phụng phịu. Bắt đầu giận anh :

- Thế chả lẽ em cứ nằm thế này mãi sao, phải để cho em ra ngoài một chút chứ. Anh thật là...em ghét anh lắm...anh đi đi!!

- Kệ em đấy!

Nói rồi Kris đi ra ngoài.

- Anh ấy thật là đáng ghét...

Và ngày hôm đó, nó bắt đầu lập kế hoạch bỏ trốn.

Tối hôm đó, nhân lúc bệnh viện đang vắng và bác sĩ đang giao ca. Kris và mẹ nó không có ở đó. Nó bắt đầu lẻn ra ngoài. Khoác thêm cái áo khoác để che đi cái áo bệnh nhân ở bên trong. Nó rón rén bước ra ngoài cửa. Ra đến cửa, nó thở phào nhẹ nhõm:

- Thành công rồi.

Ji Eun đi khắp nơi. Thật sự buổi tối ở Seoul rất đẹp. Nó thích thú chạy nhảy khắp nơi. Nó thích cái cảm giác nhộn nhịp và tất bật tại nơi phố phường như thế này. Nó nhìn chằm chằm vào một gia đình đang chơi đùa vui vẻ với nhau. Ước gì gia đình nó cũng như vậy nhỉ. Chỉ là bây giờ...thời gian của nó quá ít ỏi để thực hiện...

Lúc này, trong bệnh viện. Kris vừa đến.

- Ji Eun à, cậu...

Nhìn thấy cái giường trống không, anh nhớ lại lời nói của Ji Eun buổi sáng :

- Nhưng mà em buồn lắm, suốt ngày cứ nằm một chỗ thôi làm sao em chịu nổi. Anh chở em đi đi mà.

Anh hiểu ra mọi chuyện. Anh chạy đi tìm Ji Eun một cách nhanh chóng. Bởi vì anh rất sợ...có thể điều tồi tệ sẽ xảy đến với nó...

Ji Eun ham chơi nên chơi mà quên mất thời gian. Nhìn lên trời, bầu trời đã bắt đầu chuyển về khuya. Nó nghĩ đã đến lúc mình phải về rồi...

Đêm khuya, con đường vắng để đi đến bệnh viện nay càng vắng hơn khi về khuya. Nó lại sợ bong tối nữa. Dò dẫm trong bóng tối, nó chầm chậm bước đi. Từng tiếng động phát ra đều khiến cho nó khiếp sợ.

- Mình...chỉ cần đi hết đoạn này...là đến nơi rồi...cố lên Ji Eun...

Đột nhiên, nó cảm thấy lạnh sống lưng. Nó nghe thấy tiếng bước chân đi theo nó. Sợ hãi, nó chạy đi. Tiếng bước chân đó cũng chạy theo nó. Vấp phải một hòn đá, nó ngã xuống. Quá sợ, nó ôm mặt khóc...

- Ji Eun. Là anh đây mà, sao em lại chạy thế.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ji Eun như muốn khóc to hơn :

- Kris, em sợ quá...

Anh nhẹ nhàng ôm lấy Ji Eun và vỗ về nó :

- Có anh ở đây rồi, đừng lo...

Anh lại cõng nó về. Tuy vẫn là bờ vai ấy, vẫn mùi hương ấy...nhưng nó không bao giờ cảm thấy chán. Lúc nào cũng ấm áp đến lạ thường...

Về đến bệnh viện, anh mắng nó. Nó biết mình có lỗi nên chỉ im lặng gật đầu.

- Em nên nhớ...mọi việc mà anh làm...chỉ muốn lo cho em. Nếu muốn đi chơi thì hãy nói với anh, không được tự trốn đi nữa nghe chưa.

Nó gật đầu.

- Em biết rồi...

Hôm đó, anh ôm nó vào lòng rồi ru nó ngủ. Trong bờ vai ấm của anh, nó ngủ ngon lắm. Cả anh và nó dần dần đều chìm vào giấc ngủ...Trong mơ, không còn một chút đau khổ nào nữa, chỉ toàn là hạnh phúc...

Sáng hôm sau, nó đã dậy thật sớm. Gọi Kris vẫn đang ngủ thức dậy. Nó nói :

- Anh hãy giúp em thực hiện điều ước của mình đi.

- Điều ước ???

Ji Eun gật đầu. Lồm cồm bò dậy. Kris nói:

- Được rồi, em muốn gì nào.

Ji Eun cười :

- Điều ước thứ nhất, em muốn đi biển chơi một lần nữa.

Anh chở nó ra biển. Gió ở đây thổi nhẹ, trêu đùa vào từng khẽ tóc của nó bay bay. Đôi mắt nó nhìn về phía chân trời, vô hồn.

- Em...buồn à ?

Nó lắc đầu.

- Không...chỉ là...em chưa sẵn sàng cho việc...phải rời xa anh.

Kris nhìn nó sau khi nghe câu trả lời. Anh đứng đằng sau ôm nó vào lòng.

- Anh cũng thế. Anh cũng chưa sẵn sàng để có thể rời bỏ em. Nhưng...bây giờ anh đang rất hạnh phúc...Dù chỉ còn một phút, anh cũng muốn ở bên cạnh em như thế này.

Ji Eun cười. Bóng của mặt trời dần dần lụi tàn, hoàng hôn đến. Cả bầu trời đỏ rực. Vài gợn sóng biển xô vào bờ làm đôi chân nó ướt nhẹp. Muộn, anh cõng nó về.

Ji Eun lại ngủ trên vai anh, lúc nào nó cũng thích thế. Thỉnh thoảng nghe tiếng ngáy khò khò của nó, anh lại mỉm cười. Anh cảm thấy hạnh phúc...vì vài tiếng khò khò...đủ chứng minh rằng nó vẫn ở bên anh...

Một lúc sau, khi tỉnh dậy nó đã thấy mình trong bệnh viện. Anh đang ngồi đó. Nó hỏi :

- Mấy giờ rồi anh ?

- 12 giờ rồi, em cứ ngủ tiếp đi.

Nó lắc đầu.

- Em hết buồn ngủ rồi. Điều ước thứ hai, anh cùng em lên sân thượng ngắm sao.

Dẫn nó lên sân thượng. Anh kê hai cái ghế và cái bàn lại. Đỡ nó ngồi xuống. Bầu trời buổi đêm đầy sao, toả sáng lung linh và huyền ảo. Bỗng sao băng từ đâu xẹt qua, nó kêu anh:

- Sao băng kìa anh, ước đi.

Anh và nó chắp tay lên cầu nguyện. Xong, nó hỏi anh:

- Anh ước gì thế ?

- Anh ước em được hạnh phúc. Còn em.

- Em thì ước anh được hạnh phúc.

Cả hai nhìn nhau rồi cười. Tiếng cười dứt, nó ngước lên trời rồi thầm nghĩ :

- Chắc là sẽ thành sự thật thôi nhỉ...

-End Chap 8-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net