[III] Companion

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù ở trong siêu thị, nhưng Jeongyeon vẫn có thể nghe được tiếng gào thét thảm thiết của đám người kia từ bên ngoài, Jeongyeon nhét lại máy bay do thám nhỏ của mình vào balo, theo cô suy đoán chắc hẳn đám con ghẻ cũng đã bị gặm thịt hết rồi nhỉ?

Ở hoàn cảnh hiện tại không thể nói đây là nhân từ hay đây là tàn nhẫn, Jeongyeon lững thững đi ra cửa siêu thị. Cô không biết vì sao không có một con zombie nào đến công kích mình, nhưng cô cũng nghĩ không được lý do của nó.

Bởi vì điều đó, nên cô dễ như ăn cháo đi đến bên con người đang đứng thất thần.

Hai người im lặng đứng ở một góc đường. Trong lòng Jeongyeon vẫn là không nhịn được nỗi hiếu kỳ, cô hướng mắt về phía đám người đang cùng bầy zombie đang giành co với nhau.

Lúc chạy khỏi siêu thị thì có mười một người, nhưng hiện tại chỉ còn dư lại bốn, năm người còn vung vẩy rìu chém giết zombie.

Tuy nhiên, trên người bọn họ cũng đã có ít nhiều vết cào cùng vết cắn, hơn nữa số lượng của bầy zombie xung quanh đây cũng đã gấp mười lần số lượng của bọn họ.

Kẻ sống kẻ chết, sớm đã được dự tính trước.

Nhìn đám người kia giãy dụa với từng hơi thở hấp hối cuối cùng trước khi chết hoàn toàn, vì lẽ đó Mina ngay cả xem cũng lười liếc mắt nhìn, tuy rằng tất cả những thứ này đều là do nàng tự tay đạo diễn tiết mục báo thù này.

Jeongyeon cũng chỉ liếc mắt một cái, sau đó chỉ chặc miệng một cái tiếc nuối. Cô vốn là không ưa những đám đàn ông nhu nhược lẫn bỉ ổi như thế này.

Một bọn đàn ông khi không còn cách để thoát thân thì liền đem đồng nghiệp nữ cùng công ty đẩy về phía bầy zombie cho chúng cắn xé. Phẩm cách như vậy, tất nhiên càng không lọt nổi vào mắt cô.

Vì thế, Jeongyeon chỉ liếc nhìn một cái, sau đó giống như không có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng hỏi Mina:

"Zombie tiểu thư, tiếp theo chúng ta sẽ đi nơi nào?"

Kèm theo bên tai là tiếng la kêu thảm thiết, Mina hiện tại chỉ đang đắm chìm vào trong thế giới của mình.

Nàng đã quen việc bị phản bội, thống khổ, cô độc cùng một thân thể lạnh lẽo không có tí ấm áp nào. Tuy nhiên khi nhớ lại những người đã đem nàng biến thành zombie, thì lửa hận trong lòng nàng lại cháy ầm ỉ không thôi, cho nên nàng quyết định báo thù.

Đám người kia không đỡ nổi mọi đòn tấn công từ đám zombie, thật giống như con rối bị nàng đùa bỡn đến chết, cừu hận trong lòng Mina cũng sẽ theo cái chết của bọn họ mà tiêu tan hết sao?

Không, không hề!! Nàng còn chưa hả giận! Nàng còn chưa giết chết hết bọn chúng!! Nhưng tiếp theo nàng sẽ làm gì đây? Tiếp theo nàng nên làm cái gì đây?

Bọn họ không chút lưu tình phản bội lại nàng, vậy bây giờ đây? Nàng có nên trở về tìm người kia? Cảm giác mờ mịt cùng vắng vẻ lần thứ hai lại xuất hiện rồi...

Giọng nói của Jeongyeon làm thức tỉnh Mina, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cô, hiện ra trước mắt nàng chính là cái người ngốc nghếch y chang cái bản mặt tươi cười của người đó vậy. Quả thật rất lập dị lẫn kỳ lạ, nhưng nàng rốt cục vẫn là không nhịn được hỏi một câu:

"Nếu biết tôi là zombie, tại sao cô không sợ tôi?"

Jeongyeon chớp chớp mắt, nghiêng đầu, khuôn mặt giống như có chút không hiểu:

"Tại sao phải sợ? Tiểu thư là bạn đồng hành của tôi mà, không phải sao?"

Mina vừa nghe câu nói đó xong thì không nhịn được khẽ bật tiếng cười nhạo, đôi mắt ẩn chứa sự u buồn cuối cùng cũng có tia vui vẻ lóe qua:

"Từ khi nào tôi lại chấp nhận làm bạn đồng của cô kia chứ? Cô đừng dùng cái mong muốn đơn phương ngu ngốc kia được không?"

Một bên nói, nàng lại còn đưa tay vỗ vỗ một bên má của Jeongyeon. Những ngón tay của Mina mang theo sự lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể so với người bình thường thật sự thấp hơn rất nhiều, nhưng cũng không giống nhiệt độ cơ thể của một người chết.

Jeongyeon cũng không lưu tâm lắm với thái độ cùng với hành động kia của Mina, dưới cái nhìn của cô, Mina chính là bạn đồng hành của cô, những động tác thân mật như chạm má, chạm tay hay gì đó điều có thể diễn ra. Cho nên cô chỉ chớp con mắt hai lần, bĩu môi nói:

"Nhưng Tiểu thư, cô cũng đâu có từ chối tôi."

Sau khi trở thành zombie, đây lần thứ nhất có người nói muốn cùng nàng trở thành bạn đồng hành, hơn nữa đối phương còn biết thân phận của nàng nhưng vẫn kiên quyết.

Trong lòng nàng hiện tại có hơi chút phức tạp. Tuy nhiên đối với con người rõ ràng lớn hơn nàng mấy tuổi, lại còn có chút ngốc nghếch, thật ra nàng cũng không thấy ghét gì lắm đâu, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi.

"Cô vì sao lại muốn tôi làm bạn đồng hành của cô?"

Jeongyeon nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Qua một hồi lâu, cô mới đưa ra câu trả lời:

"Bởi vì Tiểu thư so với bọn họ...Đáng tin!"

Dừng một chút, cô lại rất khẳng định:

"So với những tên lính trong quân doanh đâm đầu tự mình tìm đường chết, lại càng đáng tin hơn nhiều."

Mina cảm thấy, tư duy của đồ ngốc nghếch cùng người bình thường vẫn là có chút khác lạ. Ở tận thế này, cho dù là người có hiền lành đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ bị nhuốm một màu đen mà thôi.

Lòng người chính là hiểm ác, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói đồng loại mình không đáng tin, rồi sau đó lại đi tìm một con zombie vốn không quen biết làm bạn đồng hành.

Hơn nữa, đồ ngốc nghếch vừa mới nãy lại còn nhắc đến quân doanh, những người chiến hữu trong quân doanh của đồ ngốc này đều đã chết, nên mới danh chính ngôn thuận tìm một bạn đồng hành mới?

Mina cũng lười xoắn xuýt những thứ này, ở tận thế chắc chắn lòng người sẽ trở nên hiểm ác là điều tất nhiên, nhưng nàng hiện giờ cũng không phải là một con cừu nhỏ bị người ta xâu xé chèn ép, cho nên khi Jeongyeon tới gần, nàng cũng không có trực tiếp từ chối. Dù sao, một người một mình cô độc ở tận thế, thật sự cũng khá cô đơn một chút.

"Đúng rồi, chúng ta tiếp theo sẽ đi đến chỗ nào?"

Đồ ngốc nghếch chớp chớp mắt, hỏi lại một lần nữa.

Mina im lặng nhìn đường phố, từ con đường này đi về nhà, với tốc độ của nàng hiện giờ, chỉ không đến nữa tiếng chắc chắn sẽ đến được nhà mình. Bây giờ đi về, trong nhà không biết mọi người...

Hờ hững nhìn xung quanh, Mina quay đầu nhìn Jeongyeon:

"Tôi cũng không biết đi chỗ nào, nếu cô cũng chưa nghĩ ra nơi nào để đi, vậy thì cùng nhau đi chung nha."

Đi được hai bước, bước chân của nàng dừng lại:

"Cô đi vào siêu thị lấy một ít thức ăn cùng nước uống đi."

Một câu nhắc nhở rất đơn giản, nhưng Jeongyeon nghe xong lại ngay lập tức mặt mày hớn hở. Lúc từ trong doanh trại chạy ra, cô đã đeo trên vai một chiếc balo to đùng, bên trong ngoại trừ một ít vũ khí và vài cây súng được để ở bên ngoài ra, thì balo đã chứa đầy thức ăn và nước uống.

Hơn nữa, cơ thể cô từ nhỏ cho dù không cần ăn cơm hay uống nước thì cũng không cảm thấy đói hay khát gì. Nhưng khi nghe câu nhắc nhở tuy đơn giản của Mina, thì Jeongyeon liền vui vẻ, nói như vậy thì Tiểu thư đã coi cô là bạn đồng hành rồi!

"Không cần, trong túi có nhiều lắm."

Nụ cười ngây ngô lại xuất hiện, Jeongyeon rất vui vẻ đáp lại một câu.

Mina nghe xong cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục cất bước đi, Jeongyeon thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.


Hai từ vận mệnh, vốn đã được định từ trước, hay là ông trời thích trêu đùa nàng.

Lúc nàng trở thành zombie chỉ nghĩ đến việc thù hận, chuyện đầu tiên nàng muốn thực hiện chính là trả thù. Thù chưa trả hết, lửa giận làm sao nguôi?

Khắp nơi đều là zombie lảng vảng, dọc theo đường đi hai người cũng lười tìm một chiếc ô tô hay phương tiện di chuyển nào đó, nên chỉ đành đi bộ rời khỏi thủ đô. Còn về chuyện khi rời đi Seoul sẽ đi nơi nào, ai cũng không có suy nghĩ.

Có điều không chờ hai người đi ra khỏi thủ đô Seoul, thì nửa đường liền gặp phải chuyện rồi.

Người có tầm nhìn xa đều biết, tình huống hiện nay như thế nào, những cơ quan chính phủ cũng sẽ sớm thôi cũng trở nên hủ bại.

Đại dịch zombie không thể so sánh khập khiễng như các hiện tượng tự nhiên như lũ lụt, động đất. Tai họa đã ở trước mặt, chính phủ hầu như không thể ra sức ngăn chặn, nếu như thật sự như lời của các thông tin truyền thông, ở nhà chờ đợi quân đội cứu viện, thì cuối cùng của sự chờ đợi ấy chính là mình đã nằm trong bụng của bầy zombie rồi.

Ít nhất Jeongyeon biết, đám sĩ quan ở vùng ngoại ô, khẳng định là không cứu nổi mạng mình, đừng nói chi gì đến việc cứu người.

Dưới tình huống như vậy, tự cứu mình là đường thoát duy nhất.

Hàn Quốc là một quốc gia nhân khẩu khá đông đảo, đặc biệt là các thành phố lớn mật độ nhân khẩu càng đông đúc lại càng là nỗi kinh hoàng, với một nguồn nhân khẩu khổng lồ như vậy. Chỉ cần một người bị lây nhiễm, thì trong một giờ sau cũng đã có vài trăm người hay cả ngàn người bị trở thành zombie.

Vì lẽ đó, người thông minh đều biết, hiện nay ngoài trừ việc ra ngoài tích trữ đầy đủ vật tư ra, việc cấp bách hơn nữa chính là rời khỏi Seoul. Còn việc đi đến chỗ nào, sau này hẵng nói.

Jeongyeon cùng Mina chuẩn bị rời khỏi Seoul, liền gặp được một làn sóng người di chuyển. Có lẽ hiện tại đã là tận thế rồi, nên ai cũng không rảnh rỗi để ý chết sống của những người khác, cho nên bọn họ gặp phải đoàn xe hay người ra khỏi thủ đô đa số đều là vội vã gặp thoáng qua, nhiều lắm chính là hạ cửa kính xe rồi nhìn chằm chằm.

Và Jeongyeon cùng Mina cũng đang bị đám người này nhìn với một ánh mắt hiếu kỳ.

Mãi đến lúc hai người sắp an ổn đi ra khỏi thủ đô, thì đột nhiên nghe được phía sau lưng mình có tiếng súng vang lên dồn dập.

Hàn Quốc không giống Mỹ, người dân có thể được phép sử dụng súng, nên việc có người mang theo súng, thật sự là không nhiều.

Ngoại trừ việc Jeongyeon mang thân phận là sĩ quan ra, có thể thừa dịp tận thế vừa mới hỗn loạn, lấy một ít loại súng cùng hộp tiếp đạn, thì cũng chỉ có một số ít băng đảng thế giới ngầm có thế lực, hoặc là cục cảnh sát mới có thể có súng phòng vệ.

Dù sao cô cũng chỉ là sĩ quan, còn việc quản lý súng hay đạn dược cô cũng không biết nhiều lắm, tuy nhiên người đã sống ở đây sáu bảy năm như Mina, hiển nhiên là biết ai có quyền tích trữ và đem súng bên người.

Vì thế, rất hiếm thấy Mina chủ động dừng lại bước chân, sau đó tìm một góc khuất rồi nhìn chằm chằm vào nơi truyền đến tiếng súng nổ.

Jeongyeon cũng đi theo, sau đó giơ tay nhìn lên đồng hồ, mới phát hiện giống như cô đã bỏ qua bữa sáng cùng cơm trưa ngày hôm nay rồi. Tuy cô cũng không cảm thấy đói bụng, nhưng từ khi làm việc ở quân đội cô đều luôn dựa theo đồng hồ sinh học một cách khắc khe.

Jeongyeon vội vàng ngồi xuống, để balo ngay trước mặt từ bên trong lấy ra một túi quân dụng, chuẩn bị xé một gói lương khô từ túi gặm vào miệng.

Túi lương khô vừa để đến miệng, Jeongyeon đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, ngốc nghếch đem đồ ăn trong tay đưa đến trước mặt Mina, sau đó vô cùng chân thành hỏi một câu:

"Tiểu thư có muốn ăn không?"

Mina: "..."

Mina trầm ngâm nhìn về phía nơi truyền đến tiếng súng, đột nhiên lại bị Jeongyeon hỏi như thế, rồi lại nhìn gói lương khô đang đưa tới trước mặt mình, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Tuy biết tận thế đồ ăn rất quý giá, nhưng có thể hào phóng đưa thức ăn cho nàng như Jeongyeon thì là lần đầu tiên.

Tuy Mina cũng rất cảm động, nhưng nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được có chuyện zombie biết ăn lương khô! Nếu như nàng đói, thì nàng đã tìm đại một tên con người nào đó xé xác tên đó ra rồi.

"Cô ăn đi, tôi không đói."

Tính không thèm nói, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong cùng bộ dáng kiên nhẫn chờ nàng đồng ý, nên Mina vẫn là nên mở miệng trả lời.

Jeongyeon nghe xong vừa định nói:

"Không đói cũng phải bổ sung năng lượng chứ."

Nhưng khi nghĩ lại liền nhớ ra người kia vốn đã trở thành zombie rồi, nên ăn đồ ăn của con người...

Thế là Jeongyeon chỉ có thể ngơ ngác mà "Ồh!" một tiếng, sau đó thu tay về, bắt đầu ăn.

Tiếng súng càng ngày càng tăng thêm sau mỗi giây. Jeongyeon vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy được hai chiếc xe cảnh sát màu trắng sọc xanh chạy với tốc độ cực kì nhanh, đang hướng tới chỗ Jeongyeon và Mina.

Hai chiếc xe cảnh sát, có vài người từ bên trong chui đầu ra ngoài nổ súng loạn xạ. Có người ăn mặc quần áo bình thường, có người ăn mặc đồng phục cảnh sát. Có điều không khó nhìn ra, những người nổ súng này đa phần đều là cảnh sát.

Mà phía sau xe cảnh sát có thể thấy được loáng thoáng một đoàn zombie đang chạy theo.

Ở tận thế việc bị zombie đuổi theo, thật sự không có gì đặc biệt.

Jeongyeon ngáp một cái nhàm chán, sau đó quay đầu lại nhìn Mina, thì lại bất ngờ phát hiện nàng đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào một người trẻ tuổi đang nổ súng trong đám cảnh sát.

Nếu cô đoán không sai, thì trong mắt Tiểu thư hiện giờ đang hiện lên bốn chữ chính là...



Oan gia ngõ hẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net