Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4

Bắt đầu hay kết thúc không quan trọng. quan trọng là có can đảm nắm tay nhau đi đến cuối cùng. Đã từng buông tay, phó mặc tất cả. liệu có cản đảm để quay đầu tìm lại thứ đã vô tâm đánh mất 

Ngày thứ hai ở Vienna, yura đã hoàn thành xong lịch trình hướng dẫn ngày hôm nay. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi cho hai tuần ở lại đây. Cô từng là một nàng công chúa sống trong nhung lụa chưa từng trải qua thực tế thảm khốc của cuộc sống. sau khi rời bỏ gia đình, tự bươn chải cho cuộc sống của hai sinh mang cô đã ngộ ra nhiều điều và trưởng thành hơn rất nhiều, và đương nhiên chính điều đó càng làm cô trở nên thu hút hơn. Không còn là cô nhóc yura thích nói thích cười, hồn nhên vô tư như trước. cô vẫn là một yura vui tươi nhưng mang phong vị của một người phụ nữ thuần thục. có thể nói chính bé con là người dạy phải trưởng thành và mạnh mẽ hơn vì giờ đây cô không mộ mình mà cô còn có nhiều thứ phải bảo vệ

Hôm nay là ngày cuối tuần nên mọi con phố dẫn tới quảng trường trung tâm đều rất đông người. yura đang đi trong đám đông, nhưng sao cô chợt nhận ra trông mình quá lạc lõng và cô đơn. Bước vội để về khách sạn chợt trước mắt cô nhận ra một hình dáng quá đỗi quen thuộc. dù ở đây đã hai ngày nhưng hôm nay cô mới có thời gian nhìn ngắm đường phố và thấy không xa trước một cửa hàng thời trang, một tấm poster khổ lớn, không biết đã ở đó từ khi nào và quan trọng hơn là người mẫu đại diện cho nhãn hàng, một người mà gặp trong mơ cô còn cảm thấy hối hận và có lỗi. nhưng giờ đây cô thấy hạnh phúc quá, thì ra khi cô đang dậm chân tại chỗ không dám bước tiếp thì anh đã thành công như vậy. khi ra đi vì quyết tâm quên đi anh nên cô không hề cập nhật tin tức nào về anh cả, vì vậy giờ đây biết anh không đánh mất chính mình cô đã thấy yên tâm và nhẹ lòng hơn rất nhiều

Về đến khách sạn điều đầu tiên cô làm là gọi điện cho cô con gái nhỏ của mình. Chuông reo chưa đến 3 hổi bên kia đã có giọng nói lí nhí vang lên

“mami, thì ra mẹ chưa quên con hihi!!!!”

Cô mỉm cười rất tươi vì sự ngây ngô của con bé “làm sao mà mẹ quên con được, công chúa của mẹ mà, ở nhà có phụ giúp gì được cho ông không đó?”

Con bé nhanh nhảu trả lời “ có chứ ạ, hôm nay có mấy người khách nghe nói là ở hàn quốc tới, hình như là để chụp hình gì đó ó mẹ, vui lắm”

“ừ, con ngoan nhớ ở nhà ăn uồng đầy đủ, cuối tuần mẹ về”

“mẹ ơi! Con ngoan lắm đó ạ”

Cô giác cươi khổ với đứa con lém lỉnh của mình “ ừ ngoan rồi mẹ cho gặp ba con”

Cô bé nghe tới đó phấn khích ngay “mẹ ơi! Mẹ có hứa con 6 tuổi mẹ đưa con đi đó, mẹ có nhớ hông?”

“ừ mẹ nhớ mà, thôi tối rồi đó con đi ngủ đi”

“dạ chào mẹ, con yêu mẹ con nhất”

“ừ ngủ ngoan, cuối tuần mẹ về với con”

Vừa cúp máy, cô lại cảm thấy khó nghĩ. Khi con bé còn nhỏ, lúc đầu bé chưa hiểu chuyện nên lúc nào đi học về cũng khóc nháo đòi ba, rồi để bé không khóc nữa cô đành hứa con bé đủ 6 tuổi dẽ dẫn con bé về gặp lại ba nó. Giờ thì hay rồi xắp tới sinh nhật 6 tuổi của nó rồi. đúng là hứa nhăng hứa cuội với ai thì được chứ hứa với con nít đúng là không bao giờ được mà. Suy nghĩ một lúc cô lại gọi cho một người, có lẽ thời điểm đã tới, cô không thể nào ích kỷ như thế được

 “ anh à! e Ayoung đây, e muốn nhờ anh xắp xếp một việc…..”

Sáng sớm là thời điểm cánh đồng hoa bận rộn nhất, thứ nhất là bây giờ đang là mùa thu hoạch, thứ hai là hiện giờ mọi người đang tất bật chuẩn bị cho việc chụp ảnh. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ cho tới khi

“ có chuyện lớn rồi, cô nhóc chúng ta chọn chụp chung với JH hôm nay bị tai nạn nên bị thương ở chân rồi, bây giờ chúng ta lại không có người để thay thế”

Nhiếp ảnh gia đang đau đầu thì JH đột nhiên lên tiếng “em nghĩ là có người thay đó ạ” vừa nói anh vừa chỉ về hướng có một con bé đang lúi húi nhặt lại những cánh hoa vương vãi phụ những cô công nhân

Vừa nhìn thấy hình ảnh than hình bé nhỏ chạy nhanh từ khóm hoa này sang khóm hoa khác, trên đầu đội một cái nón cói xinh xinh, mặc váy trắng tinh khiết cùng nụ cười tỏa nắng, nhiếp ảnh gia không ngần ngại gật đầu cái rụp

JH bước tới gần cô bé “Jiah à, con có muốn chụp ảnh chung với chú không?”

Cô bé ngây thơ cứ nghe tới chụp ảnh là vui vẻ nhận lời ngay “dạ, nếu con làm vậy con sẽ là cô bé ngoan biết giúp đỡ ngươi khác, mẹ mới dẫn con đi gặp ba con, chú cần con giúp gì cũng được”

Nhờ sự giúp đỡ của Jiah mọi thứ lại được tiếp tục như đúng lịch trình, những shot ảnh hôm nay chủ đề cũng rất thú vị “nắm tay bố”, lần đầu tiên trong đời JH chụp ảnh theo chủ đề này, anh phải thể hiện hình ảnh một ông bố đơn than với đứa con gái nhỏ của mình, lần đầu tiên được thử làm bố mang đến cho anh một cảm giác rất thú vị. còn con bé thì nghe tới từ bố thôi là nhảy cẫng lên rồi “yahhhhhhhhhhh, hôm nay con có bố rồi ạ?”

JH cười nắmlấy đôi tay bé nhỏ của cô bé “ ừ, hôm nay thôi cho chú làm bố con nhé”

Cô bé buồn xo, mặt xịu xuống “hôm nay thôi ạ? Làm con cứ tưởng con có bố rồi”

Nhìn mặt con bé anh không khỏi đau long “hay thế này nhé, cho tới khi chú rời khoi đây chú làm bố con nhé, chịu hông?”

Con bé vui vẻ lại ngay đưa ngón tay làm động tác móc nghéo ra trước mặt anh “ vậy chú hứa với con đi”

Mọi cử chỉ của con bé luôn làm anh nhớ tới cô, một cảm giác rất than thuộc “ừ, chú hứa” a làm động tác moc tay với bé rồi mỉm cười xoa đầu nó rất dịu dàng. Hành đông này rất bình thường nhưng lọt vào mắt nhiếp ảnh gia nó lại quá đẹp vì trong mắt anh không chỉ là đang nói chuyện với một cô bé bình thường mà nó còn chứa đựng rất nhiều tình cảm, nâng niu, nuông chiều của một ông bố với cô con gái cưng của mình. Sau này chính bức ảnh mà nhiếp ảnh gia vô tình lia máy tới lại được chọn làm ảnh bìa cho tạp chí và thành chủ đề bàn tán của dân cư mạng một thời gian. Vì sao ư? Vì thật ra con bé giống anh tới 70%

Buổi chụp ảnh bắt đầu, anh và con bé phối hợp với nhau rất ăn ý.anh đứng từ xa giơ tay với tư thế chuẩn bị ôm con bé vào lòng, từ xa con bé vừa chạy vừa ôm một bó hoa oải hương tiến về phía anh với nụ cười trên môi, anh như bị ảo giác khi bất chợt hiện lên hình ảnh của cô, và khi con bé nhào vào long anh, ôm anh và nói thì thầm  “ ba ơi, hôm nay vui quá”, trong lòng anh đột nhiên chấn động, mọi thứ anh cảm nhận lúc này thật sự rất chân thật, cảm giác con bé rất gần gũi, như máu như thịt của anh, cảm giác tình thân này khiến anh giật mình, nhưng hơn hết anh muốn tận hưởng cảm giác này đã. Anh mỉm cười, nụ cười hiền hòa giống nhu tất cả những ông bố trên thế gian này nhưng lại khiến cho nhiếp ảnh gia cũng như các staff trong đoàn ngạc nhiên vì vốn dĩ hình tượng của anh là lạnh lùng nhưng xem ra hôm nay được rửa mắt rồi. hình ảnh anh đặt con bé trên vai, dắt tay con bé đi dọc cánh đồng hoa hay nhấc bổng con bé bằng hai tay, tất cả đều là những khoảnh khắc đẹp và ít tai biết rằng anh làm tất cả bằng tình yêu thương thật sự của một người cha, người cha chưa từng biết mặt của con bé 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net