Chương mười bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi lòng lớn nhất vẫn là sợ bị từ chối.

Ải cuối cùng là boss lớn, anh không biết mình đã thật sự sẵn sàng để đối diện hay chưa. Nhưng dù sẵn sàng hay không thì vẫn không thể trốn tránh được, bởi vì boss đã ở trước mặt, quyết ép anh đến bước đường cùng

"Nhưng mày thích Prim mà, không phải sao? Vừa rồi mày nói đùa đúng không? Hẹn hò gì chứ, lại là kịch bản mới à? Tao theo không kịp rồi đây này."

"..."

"Trả lời đi Joong"

"Tao sợ tao còn nói nữa thì mày sẽ đánh tao."

"Nhưng mày không nói thì tao cũng đánh mày."

Cậu giơ chân muốn đá anh thì bị anh tóm lấy, cả hai chân đều được anh giữ ở trong lòng. Hiện tại tâm tư Joong đã đủ rối bời, anh không muốn phải có thêm chuyện để suy nghĩ.

"Tao nghĩ kỹ rồi sẽ nói với mày."

Tao không muốn bị từ chối, vậy cho nên hãy đợi đến khi tao nghĩ ra cách khiến mày không thể từ chối. Có được không?

Những lời không nên nói vào những lúc này, thì anh lại càng muốn thẳng thắng.

"Vậy trong lúc mày nghĩ kỹ thì tao sẽ ra sao? Tự dưng mày nói những lời như thế! Chỉ có mày thi đấu à?! Tao thì không phải thi sao!!?"

Anh không muốn cãi vả, vì tình cảm của anh hiện tại đã dần thay đổi, anh đối với Dunk chỉ muốn nói lời ngọt ngào. Còn những lời không lọt tai, anh đều không muốn nói. Nhưng bản thân lại là người nóng tính, sợ không thể ngăn cơn giận của chính mình, chỉ biết giữ im lặng. Nổi giận với chính mình là đủ rồi, anh không muốn phải nổi giận với cậu.

Dunk vẫn ngồi đó chờ đợi, cậu không biết bản thân đang chờ điều gì, càng không biết điều mà cậu chờ đợi là đùng hay sai. Nhưng cảm giác bức bối ở trong lòng lại là điều rõ ràng nhất, tại sao lại bức bối đến thế, chỉ là giấu đi tâm tư như cách cậu vẫn luôn làm, tại sao bây giờ lại trở nên khó khăn đến thế.

Hay là nói ra? Nói ra rồi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

"Tao...cũng đã nghĩ tới mày."

Bỗng Dunk nói. Anh liền ngẩng đầu nhìn cậu, anh sợ bản thân nghe lầm, lại sợ cậu đổi ý giả vờ như chưa từng nói gì. Khoảnh khắc này Joong đã đánh đổi bằng 2 năm, anh thật sự sợ sẽ lại phải đánh đổi thêm 2 năm, càng sợ sẽ không còn cơ hội để đánh đổi hai năm.

"Mày từng nói nếu có người yêu sẽ dẫn người yêu đi biển. Nhưng hôm ở thủy cung mày đã nói lần sau chúng ta sẽ đi biển cùng nhau. Mày nói vậy là muốn tao nghĩ thế nào mới được?

Tao không định hỏi, nhưng mà mấy hôm nay mày cứ nói chuyện kiểu em yêu bã xã đó, tao không thể không nghĩ tới. Có những lúc nói chuyện với nhau, trông mày như sắp tỏ tình đến nơi.

Mày định làm gì tao vậy Joong? Nếu mày vẫn ghét tao thì đánh nhau với tao đi, hay cạch mặt tao luôn cũng được. Đừng trả thù tao bằng cách này thì mày đổi cách khác đi. Xem như lần này tao chịu thua, tao đã mất một người bạn thân nhất, tao không muốn mất thêm một người bạn nữa."

Cậu nhìn anh như muốn đem chân thành trưng ra cho anh thấy. Đây là lần đầu tiên cậu thoả hiệp trước, cũng là lần đầu tiên cậu nhìn ai đó với ánh mắt năn nỉ thế này. Nhưng Joong lắc đầu, một chữ "bạn" mà anh đã từng rất mong chờ, ấy vậy mà lúc này nói ra khỏi miệng cậu lại như hóa thành con dao găm thẳng vào trái tim anh.

Bạn...đừng làm bạn có được không?

Anh buông chân cậu ra, đứng dậy đi đến góc phòng lấy một cái ghế, kéo lê đến trước mặt cậu. Anh ngồi xuống, từng động tác đều chậm rãi, là bởi vì anh cần phải suy nghĩ một số chuyện, cần cân nhắc rõ ràng và kỹ càng trước khi đặt cược toàn bộ.

"Yên tâm, tao sẽ không khiến mày mất một người bạn."

"Cảm ơn mày."

"Bởi vì tao cũng không muốn làm bạn của mày."

"..."

"Tao đúng là muốn đá Figo khỏi vị trí trong lòng mày, ghét phải thấy nó ở bên cạnh mày. Nhưng mục đích của tao không phải thay thế vị trí của Figo để làm bạn thân của mày. Vì tao tham lam hơn thế."

Ánh mắt anh dời xuống môi cậu, con thú tham lam trong lòng lại vũng vẫy khỏi xiềng xích lý trí, nó muốn xổng chuồng, muốn xông ra xâu xé Dunk đến những mảnh cuối cùng. Lại nhìn đến đôi mắt cậu, Joong hít thở một hơi sâu, dũng khí của anh, thời gian của anh, tình cảm của anh, toàn bộ sẽ đặt cược ở đây. Không chỉ là một câu đi thủy cung cùng nhau, mà hơn cả thế.

"Tao vẫn sẽ gọi mày là em yêu, là bà xã, là vợ yêu. Nhưng không phải chỉ là nói đùa hay là tiểu phẩm. Dù mày muốn hay không, chán ghét hay sẽ diễn cùng tao, tao vẫn sẽ làm thế. Mày hiểu ý của tao không? Bởi vì tao đã từng nói, không phải mày thì không thể là ai khác. Trong lòng của tao...nhất định phải có mày."

Dunk ngơ người một lúc bởi khoảng cánh giữa cậu và Joong bị thu hẹp đến nhỏ nhất, hai chóp mũi như chạm vào nhau. Cậu không hề thấy bản thân có sự lựa chọn, vì cậu cũng đã rõ ràng có câu trả lời.

Khoảng cách gần gũi như hiện tại đã là lần thứ hai, nhưng tâm thế lại hoàn toàn khác biệt. Con tim cậu tại sao lại đập nhanh đến thế này dù cho trong người chẳng có chút bia rượu. Khoảnh khắc ở bar cậu vẫn nhớ thật rõ ràng, khi đó còn đổ lỗi là do chất cồn trong người. Nhưng hoá ra nguyên nhân từ đầu đến cuối chỉ có một mình cậu. Bởi vì dù say hay không, cậu vẫn muốn giữ lấy anh. Đôi tay rụt rè, chần chừ chạm lên gương mặt anh rồi nâng lên, ánh mắt nhìn đến cánh môi anh lại như thôi thúc điều gì đó trong lòng.

Joong nuốt nước bọt, anh đã rất cố gắng giữ cho lòng vững vàng, nhưng hành động của Dunk như cắt đứt lý trí của anh. Hiện tại cả hai đều tỉnh táo, liệu có thể trốn tránh nữa hay không?

"Hôn nhé?"

Anh biết những lúc này không nên hỏi, nhưng anh muốn cho Dunk một cơ hội để đẩy anh ra. Cậu nghe anh hỏi, nhìn vào mắt anh, lại nhìn đến cánh môi anh, rồi chầm chậm tiến tới.

"Lần sau đi biển cùng nhau nhé?"

"Nói rồi thì phải giữ lời."

"Tao hứa."

Cánh môi chỉ vừa chạm, dòng điện như chạy khắp người khiến tim cậu đập điên loạn như thể sẽ bay ra khỏi lồng ngực. Nếu không phải thích thì tại sao lại rung động đến thế. Đôi tay Dunk đặt ở vai Joong, cả người thả lỏng hoàn toàn để anh dẫn dắt. Một tay Joong luồn vào tóc, một tay luồn vào eo. Bàn tay anh lạnh lẽo và chai sạn chạm vào eo liền khiến cậu rùng mình, tiếp nhận cùng một lúc nhiều loại kích thích, cơ thể có chút phản ứng xấu hổ mà để lọt ra những âm thanh mất khống chế.

Anh đã đặt cược nhưng không phải chỉ để đổi lại một nụ hôn, mà anh muốn thắng lời từ chối của cậu. Và cái cách Dunk giữ lấy gáy anh, vò những sợi tóc khiến anh đã nắm chắc phần thắng ở trong tay. Chút dịu dàng ban đầu đã hoàn toàn đánh mất cũng giống như những cảm xúc đã khóa chặt trong lòng lúc này đây tuôn trào như suối chảy. Anh trở nên cuồng si, muốn được lao vào cậu như con mãnh thú xâu xé một miếng mồi ngon. Anh muốn có được cậu, không chỉ từng ngóc ngách trong linh hồn mà còn là phần thể xác.

Bỗng bị Joong đẩy ra, môi hôn đứt quãng khiến mặt cậu ngơ ra chẳng biết gì, cánh môi bị cắn mút đến sưng lên vẫn còn hơi mở vì hụt hẫng.

"Hé răng một chút"

Dunk bỗng hoá thành mèo con ngoan ngoãn, môi hé, nhắm mắt chờ đợi Joong mang những cảm giác đê mê của môi hôn một lần nữa. Anh tiến tới, ấn môi mình lên môi cậu, mạnh mẽ chiếm lấy khuôn miệng xinh đẹp và đẩy lưỡi vào trong xâm chiếm hoàn toàn khoang miệng thoang thoảng vị ngọt của cherry.

Hôm nay em ấy lại ăn kẹo cherry.

Cái hôn ngọt ngào và dịu dàng bỗng hoá thành môi hôn quấn quýt đầy ám muội khiến Dunk thêm hoảng loạn, cậu muốn đẩy anh ra nhưng lại không muốn anh rời xa, tâm trí vốn mụ mị càng thêm rối bời. Nhưng đối với cậu hiện tại, cậu chỉ muốn được tiếp tục chìm trong cảm giác này, một loại cảm giác không thể nói nên lời, loại cảm giác ướt át của những lần đầu lưỡi chạm nhau quấn quýt không rời, và trái tim đập loạn như con nai chạy loạn.

"Ar..Archen...Archen"

Hô hấp ngày càng hỗn loạn khiến cậu không thể thở được, gấp gáp vỗ lên vai Joong như muốn phanh gấp. Môi hôn vừa tách ra, cậu liền hì hục thở như vừa chạy 100 vòng sân trường. Áo cũng trở nên xốc xếch như mới sau một trận giằng co, cổ áo bung rộng mà một bên buông xuống tận vai để lộ mảng da thịt trắng trẻo mịn màng. Joong nhìn thấy rồi, trong lòng lại là một đợt sóng dữ, liền tựa lên hõm vai cậu để không nhìn thấy cậu nữa, đây là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra vào lúc này.

Thơm quá. Không phải mùi sữa tắm, mà là hương thơm của em ấy.

Làn da trắng trẻo và thơm tho như cái bánh bao nóng hổi mới ra lò, anh không kiềm được lòng mình mà cắn một cái rồi lên vai cậu, rồi lại hôn lên chỗ vừa cắn, giống như chú cún con đùa nghịch gặm lấy con mèo nhỏ nhưng sợ con mèo sẽ bị đau nên tiếp tục liếm láp, âu yếm, dỗ dành.

"Có biết thời gian qua tao khổ sở thế nào không"

"Có khổ sở cũng đứng cắn tao!"

"..."

"Hôn bao nhiêu người rồi mà hôn giỏi khiếp thế!"

"Tại tao đẹp trai mà."

"Lý do xàm quần!"

"Mày thích tao từ khi nào vậy Dunk?"

"Ai nói tao thích mày"

"???"

Vừa hôn xong tôi bị trap, phải làm sao đây. Có nên hôn thêm một tiếng nữa không?

Joong ngơ ngác nhìn cậu, vẻ mặt Dunk trở nên vô cùng ghét bỏ, kéo lại cổ áo chỉnh tề rồi mới nói với anh

"Ghét mày lắm đấy!"

Còn kèm với một cái lườm sắc lẹm. Tỏ tình không tử tế còn hôn người ta đến lên bờ xuống ruộng, ai mà ngờ được nụ hôn đầu lại mãnh liệt như thế, một chút kinh nghiệm cũng không có. Cậu còn tưởng mình sẽ chết vì không thở được. Bây giờ còn cắn cậu. Nói xem có đáng ghét hay không.

Nhưng anh nghe câu này rồi mới thấy lòng nhẹ nhõm. Không phải cậu ghét anh thật, mà chỉ đang dỗi thôi. Con mèo của anh không ghét anh, mà chỉ phùng lông thôi.

"Ghét của nào trời trao của đó"

"Biến"

"Lần đầu tiên chúng ta không có cùng sở thích đấy Dunk. Tao thích mày, còn mày thì thích tao."

"Đâu phải, mày thích Prim mà."

"..."

"Không giải thích chuyện Prim cho đàng hoàng thì đừng nghĩ gì tới chuyện chúng ta. Coi chừng tao lóc da mày đấy!"

"..." sao bây giờ còn hung dữ hơn lúc bình thường vậy?

Nhưng không dám trả lời, anh sợ bị lóc da thật. Còn về chuyện của Prim, đúng là anh phải giải thích cho rõ ràng.

"Đợi tao thi đấu xong quay về sẽ giải thích rõ ràng với mày."

"Chỉ đi thi đấu 2 ngày, đừng có bày đặt thề non hẹn biển."

Anh nắm tay cậu, xoa tới xoa lui rồi đưa lên môi hôn nhẹ một cái

"Chủ yếu tao muốn nói là đợi tao"

Dunk không nói gì, chỉ gật đầu ý nói cậu đã biết. Vì không chờ thì cũng không làm gì khác được.

Vừa rồi chuyện xảy ra có hơi nhanh, cộng thêm đầu phải nhảy số liên tục mà Joong không để ý một số chi tiết. Bây giờ mới có thời gian để ngẫm nghĩ, anh phì cười, nâng cằm Dunk, hỏi

"Bị trật chân nhưng vừa rồi mày đá tao?"

"...trật chứ có què đâu."

"Vậy à? Xem ai vừa bị lộ đây này."

Thấy Joong tủm tỉm cười trộm mà cậu cũng ngại. Ai mà không có vài lần nói dối, dù gì cũng không hại đến ai.


______

Note: Tả một nụ hôn còn cồng kềnh thì nói gì tới viết H...

Quá đũ ròi, thần thiếp vật lộn với NC mệc qá...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net