Chương tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến sinh nhật Perth Tanapon, bạn cùng khoa với Dunk và Pond, thành viên đội bóng với Gemini và vài lần đi chơi cùng Fourth nên cả bốn người đều kéo nhau tổ chức sinh nhật cho Perth tại nhà của Gemini.

Vì nhà Gemini có cái sân to tổ bố, cả sân trước lẫn sân sau đều to.

Duy chỉ có Joong là bận việc gia đình nên không đến được. Anh biết khả năng nhậu nhẹt của đám này rất bét nhè, uống đến khi lật ngang mới chịu dừng. Tuy lo lắng và muốn đi cùng nhưng không được. Dù đã dặn Pond nhớ chăm Dunk hộ anh, nhưng Pond còn có Phuwin, sao có thể chăm thêm Dunk được.

Vậy nên chỉ còn lại một cách, chính là mượn tay của Rachen.

Ngồi trên xe, Joong không rời mắt khỏi điện thoại một giây một phút nào, cứ canh chừng xem tình hình ở bên đó.

Không đợi Gemini nói, Joong đã muốn nhắn tin cho Dunk rồi, nhưng anh phải hỏi với thân phận Rachen và giả vờ như chẳng biết gì, giả vờ là một người hoàn toàn khác.

Taxi đúng lúc dừng lại, tài xế bảo đã đến nơi, anh ngẩng đầu nhìn mới thấy đã đến trước cổng nhà. Trả tiền xe rồi ấn chuông cửa, người ra mở cửa là Dunk.

Theo thói quen, anh liền tắt chuông thông báo.

"Có chuyện gì mà mặt mũi như mất sổ gạo vậy?"

Nói đùa một câu, nhưng Dunk không có tâm trạng đùa. Cậu mở cổng, đáp

"Còn tưởng là Rachen đến tìm tao. Thì ra vẫn là Archen."

Một chút mỉa mai và một chút hụt hẫng từ cậu khiến anh có một chút đau lòng. Bởi vì anh cũng không biết nên làm gì.

"Rachen lại từ chối gặp mày sao?"

"Ừ"

"Vậy chia tay đi"

"..."

Cậu kinh ngạc nhìn anh, biểu cảm đều đông cứng, nhưng rồi phì cười, gật gù nói

"Chắc là phải làm như vậy rồi."

Anh cũng giật mình, vì cậu lại dễ dàng chấp nhận như vậy. Tuy đối diện với việc crush chia tay người yêu, nhưng mà trong lòng lại có chút tổn thương.

Rachen ở trong lòng Dunk chẳng có chút sức nặng nào sao? Nói chia tay liền chia tay.

Nhưng nếu không đá Rachen đi, thì Archen vĩnh viễn chỉ là một cái tên.

Điện thoại anh reo một tiếng chuông, anh chỉ ngó sang rồi thôi, không có ý định trả lời.

Sau đó bị block hay bị unfollow cũng không quan trọng, bởi vì thân phận Rachen đến đây là đủ rồi.

Dù là đau lòng đấy, nhưng chuyện Rachen kết thúc thì chuyện Archen mới có thể bắt đầu. Khoé môi nhẹ cong vì đã nhẹ nhõm ở trong lòng, anh khoác tay lên vai cậu

"Tốt rồi, bây giờ tao với mày lại trở thành một đôi độc thân."

"Còn tưởng mày bảo tao với mày trở thành một đôi."

"..." sao bạn đọc được mơ ước của anh vậy Dunk?

Nhưng Dunk trong tâm lý kẻ thất tình, còn đang ngà ngà say, đi đứng có hơi lảo đào, vừa thấy sopha liền ngồi ịch xuống, kéo Joong cũng ngã theo. May mà sopha đón kịp hai người.

"Chia tay mà, muốn khóc thì khóc, muốn buồn thì buồn. Có tao đây."

"Biết rồi."

Dunk mở Spider man lên xem, Pond đang nằm cạnh sopha vừa nghe nhạc nền intro của phim là lập tức bật dậy, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, mắt hướng đến TV.

"Rốt cuộc là Pond say tới mức nào vậy mày?"

"Nó say đến mất trí nhớ luôn rồi. Còn xưng là bé Pond đấy."

"???"

Anh không dám tin, gọi thử một tiếng, "bé Pond?"

Pond liền quay sang ném bịch snack vào người anh, chê ra mặt

"Bé cái đầu mày!"

"..."

Anh lại nhìn sang Dunk, cậu không nói gì như thể bản thân không liên quan gì đến chuyện này.

"Thôi mày vui là được."

"Thật không?"

"Hả?"

"Có thật là chỉ cần tao vui là được?"

"Ừ, thật. Tao tốt với bạn bè mà."

"Vậy mày đổi xưng hô đi."

"Đổi thế nào?"

"Không gọi tao là nó. Gọi bạn, xưng anh."

"..." đây là Rachen mà?

Dunk vẫn đang nhìn anh với ánh mắt mong chờ, anh còn tưởng mình đã thoát khỏi chuyện Rachen nhưng xem ra vẫn chưa phải. Kiểu xưng hô này là kiểu anh thích, nhưng chỉ sợ là diễn vai Rachen diễn đến hăng say rồi lộ ra chuyện anh cũng chính là Rachen.

"Không phải bạn đã nói chỉ cần em vui là được sao?"

Anh cũng hết cách, bởi vì tuy vẫn chưa nghĩ ra dùng kế hoạch gì để theo đuổi Dunk, nhưng ít nhất thay đổi như hiện tại cũng là một trong những bước đầu tiên của kế hoạch. Là kế hoạch theo đuổi hay bị đuổi vẫn chưa biết, nhưng vẫn phải thử.

Joong gật đầu, tay khoác vai cậu, ôm lấy cậu vào lòng cùng xem TV

"Ừm, đều chiều theo ý bạn"

"...Chen à"

Anh nhìn sang cậu nhưng lại giống như cậu chưa nói gì. Tuy anh thích được gọi là Chen nhưng gần đây chữ Chen này vô cùng nhạy cảm, mỗi lần nghe Dunk gọi đều không biết là gọi anh, hay gọi người bạn trai quen trên mạng.

"Sau này gọi Joong thôi được không?"

"Thích gọi Chen"

"..."

"Không được sao?"

"Không phải không được. Thôi, bạn muốn gọi sao thì gọi vậy đi."

"P'Den"

Có chừng mực chút đi! Sao cứ đem cách gọi Rachen để áp dụng vậy! Phải làm thế thân của chính mình, nghe vô lý làm sao. Tâm lý tiếp nhận vô cùng phức tạp, dù vẫn chưa giải mã được nhưng vẫn ôn hoà đáp một tiếng

"Ơi"

"Tốt."

"Nhưng mà bạn...không xem anh là thế thân đấy chứ?"

Cậu nghe vậy liền quay phắt sang nhìn anh, đồng tử như chấn động mà hơi rung rinh, nhưng biểu cảm rất nhanh đã được thu lại, nheo mày hỏi

"Sao lại nói vậy?"

"Vì xưng hô y hệt Rachen mà"

"Sao bạn biết?"

"Anh...đoán đại"

Gật đầu không vội đáp, cậu lại quay mặt về phía TV ở trước mặt, kéo nhẹ tấm chăn mỏng đắp đến vai rồi xem cánh tay Joong là chiếc gối đệm. Tựa đầu lên vai anh, nhỏ giọng đáp

"Vậy đi làm thầy bói được rồi đó. Vừa rồi còn tưởng Rachen nhập bạn rồi."

"sao lại trù ẻo người ta như thế"

"Ai mà chả ghét người yêu cũ"

"..." nhưng bạn đang chửi thẳng vào mặt anh đó Dango.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net