Kẻ Bắt Nạt Và Nạn Nhân - Mobber und Opfer (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi bé gia đình Ness không được vui vẻ cho lắm, vì vốn cha mẹ cậu kết hôn với nhau qua việc xem mắt nên không có tình cảm đặc biệt gì với nhau, đã thế cả hai còn thường xuyên bận rộn.

Nhưng như vậy cũng vẫn chưa đủ tồi tệ, tệ hơn nữa là Ness bị sinh non nên ngày bé cậu rất yếu, cha mẹ thì không thể dành thời gian chăm sóc cho cậu chu đáo, thế nên cuối cùng cậu được gửi ở nhà bà ngoại tại Hokkaido.

Tuổi thơ của cậu là ở bên bà ngoại, ở nơi Hokkaido trù phú.

Tuổi thơ của cậu còn là hình bóng của một người. Đó là một cậu bé du khách từ thành phố lớn đến, một cậu bé với mái tóc vàng xen lẫn sắc xanh biển tuyệt đẹp.

Dù còn bé nên đường nét khuôn mặt chưa rõ ràng nhưng cậu bé đó vẫn bộc lộ ra một vẻ đẹp không thể bị lu mờ. Ness đã bị thu hút bởi vẻ đẹp đó, nhưng chỉ một phần thôi, cái khác là vì cậu bé đó là người đã cứu cậu.

Ness ốm yếu nên chủ yếu cậu đều ở trong nhà, thỉnh thoảng mới ra ngoài được vài lần, thời điểm cậu ra ngoài nhiều nhất trong năm là vào mùa hè, vì thời điểm đó nhiệt độ ở Hokkaido là dễ chịu nhất.

Nhưng vì thường xuyên ở trong nhà không tiếp xúc với ai mấy nên đã hình thành cho Ness một tính cách tự ti, khó giao tiếp với người khác, lầm lì ít nói. Vậy nên có ra ngoài thì cậu cũng chỉ chơi một mình, hoặc chơi với một vài con vật nhỏ khác như chú mèo nhà hàng xóm hay đàn bồ câu ở quảng trường.

Cho đến mùa hè năm 8 tuổi, cậu gặp được cậu bé ấy.

Lúc cậu đang chơi với đàn bồ câu thì có một tốp trẻ con tầm 6-7 tuổi nô đùa chạy qua chỗ cậu, một đứa trẻ trong đám đó xô vào người Ness khiến cậu trượt chân ngã vào đài phun nước gần đó.

Với những đứa trẻ bình thường thì đài phun nước cũng nông nên sẽ không sao cả, nhưng cơ thể cậu vốn ốm yếu, thành ra sự việc lại thành nguy kịch.

Đám trẻ con kia thấy cậu ngã vào đài phun nước thì sợ tái mặt, bọn trẻ lúc đó chỉ biết chạy trốn thôi chứ đâu nghĩ gì được đến những điều khác nữa.

Ngay lúc Ness tưởng mình sắp chết ngạt đến nơi thì có một bóng người đến đỡ cậu dậy khỏi đài phun.

Vì ý thức mơ hồ nên câu chỉ thấy được đó là một cậu bé có mái tóc vàng xen lẫn sắc xanh biển, một cậu bé rất đẹp.

Khoảnh khắc cậu bé xuất hiện khi đó trong mắt cậu trở nên kinh diễm vô cùng, khiến cậu nhớ mãi không quên, cậu bé đó hẳn là thiên sứ giáng trần đến cứu rỗi cậu khỏi những ngày tháng tẻ nhạt chỉ có thể loanh quanh trong nhà cùng với bệnh tật quấn thân, cậu đã nghĩ như vậy đấy.

Cậu bé sau khi cứu cậu ra khỏi đài phun còn rất chu đáo lấy áo khoác của mình đắp quanh người cậu nữa, cậu bé dặn dò cậu nhớ về nhà thay quần áo sớm không thì sẽ bị cảm lạnh rồi rời đi. Lúc cậu bé đi được một khoảng rồi Ness mới nhớ ra là phải hỏi tên người ta.

"Này! Cậu gì đó ơi!"

Cậu bé dừng lại xoay người nhìn cậu với vẻ khó hiểu, cậu hỏi tiếp: "Cậu nói cho tớ tên cậu được không?"

Cậu bé cũng đáp lại: "Tớ là Kaiser. Michael Kaiser."

Biết được điều mình muốn rồi, Ness nở một nụ cười rạng rỡ chào cậu bé rồi chạy về nhà, dù sao cậu cũng không muốn mình lại phải chịu thêm trận ốm nặng nữa chỉ vì bị ngã xuống đài phun nước.

Kaiser - cậu bé tưởng chừng đã phải rời đi từ lâu - hoá ra lại vẫn đang đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng của cậu.

Ban đầu hắn vốn chỉ có ý định làm người tốt giúp đỡ cậu một chút thôi, nhưng nụ cười của cậu lại khiến hắn ngẩn ngơ, đó là nụ cười xinh đẹp nhất mà mình từng thấy, hắn nghĩ vậy.

Về đến nhà, Ness giặt cái áo khoác Kaiser đưa cho cậu rồi giữ gìn nó thật cẩn thận, định bụng là khi nào gặp lại sẽ trả cho hắn.

Đúng sáng hôm sau, cậu lại ra quảng trường chơi với hi vọng có thể gặp lại Kaiser lần nữa, thế nhưng cậu ngồi chờ mãi, chờ mãi, chờ hết cả buổi chiều vẫn không thấy Kaiser xuất hiện.

Đến lúc cậu bỏ cuộc tính đi về rồi thì mới thấy một bóng người từ xa chạy hồng hộc tới quảng trưởng. Ness nhận ra đó là Kaiser, tuy không rõ vì sao hắn lại đột nhiên chạy đến quảng trường vào lúc chiều muộn như này, nhưng được gặp hắn một lần nữa là cậu đã rất vui rồi.

Kaiser dừng lại ngay trước mặt cậu, hắn nói: "Tớ muốn biết tên cậu."

Ness ban đầu không phản ứng kịp trước lời đề nghị đột ngột này của Kaiser, có lẽ cái kiểu nói chuyện không đầu không đuôi, đi thẳng vào vấn đề này của Kaiser là đã có từ bé rồi.

Tuy não cậu không phản ứng kịp nhưng miệng cậu đã ngay lập tức đáp lại: "Là Ness, Alexis Ness."

Vẻ mặt Kaiser như thể đang nghiền ngẫm, có lẽ hắn đang cố gắng khắc cái tên này vào thật sâu trong trí não.

Hắn nói: "Chúng ta làm bạn có được không? Tớ muốn chơi cùng cậu."

Từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên Ness được người khác ngỏ ý làm bạn, vì thế nên cậu vô cùng luống cuống, ngập ngừng nửa buổi mới thốt ra được một từ.

"Ừm."

Kaiser chỉ trực chờ đến giây phút này, ngay khi hắn nhận được lời đồng ý của Ness đã lôi cậu đi chơi. Tuy lúc này cũng khá muộn rồi nhưng Ness vẫn đi theo, cậu không đành lòng về nhà sớm như vậy khi mà cậu mới chỉ vừa gặp Kaiser được một lúc.

Cuối cùng cả hai đi chơi đến tối mịt mới ai về nhà nấy, tối đó Ness bị bà trách mắng, bình thường cậu rất hiếm khi bị mắng, lần này chắc cũng mới là lần thứ 3-4 gì đó cậu bị mắng trong đời, và đến sáng hôm sau thì cậu cũng ốm nặng một trận luôn.

Lần ốm này của cậu diễn ra trong đúng một tuần, suốt một tuần cậu ốm cả hai đều không gặp nhau, đến khi gặp lại, thứ chờ đợi cậu là cơn giận khủng khiếp của Kaiser.

Vừa gặp Ness hắn đã chất vấn ngay: "Tại sao cả tuần vừa rồi không ra gặp tớ?"

Ness có hơi run rẩy vì vẻ mặt đáng sợ lúc này của Kaiser, cậu lắp bắp: "T-tớ không ra khỏi nhà được...Tớ bị ốm..."

Kaiser ngẩn ra, rồi vội vã nhìn kĩ người Ness xem người cậu còn chỗ nào không khỏe không, sau khi đã chắc chắn rằng cậu vẫn ổn thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi...vì đã tức giận vô cớ." Giọng hắn nhẹ hẳn đi, như sợ chỉ cần lớn tiếng một chút thôi cũng có thể khiến Ness vỡ tan thành từng mảnh.

Ness không vỡ tan, mà cậu mềm nhũn người chỉ vì câu nói đó.

Bầu không khí chợt trở nên ngượng ngùng, mãi lúc sau Kaiser mới mở lời: "Vậy giờ...chúng ta cùng làm gì đó đi?"

Ness gật gật đầu thật mạnh nhằm thoát khỏi bầu không khí khó xử này, Kaiser nắm tay cậu đi đến phố mua sắm.

Hắn dẫn cậu đi hết cửa hàng này lại đến cửa hàng khác, như chỉ hận không thể mua hết tất cả mọi thứ trên đời này cho cậu, cậu không hiểu nổi làm sao một đứa trẻ như hắn lại có nhiều tiền như vậy.

Ban đầu khi được hắn mua đồ cho cậu cũng ngại nên đều đưa trả lại hắn, nhưng càng về sau thì Kaiser càng giống như dúi vào người cậu ép buộc cậu phải nhận, Ness bất đắc dĩ đành nhận lấy, thế nhưng cậu cũng luôn miệng nhắc hắn đừng mua thêm nữa.

Kaiser vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cậu cảm thấy bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Cho đến khi đi đến hết chuỗi cửa hàng ở khu mua sắm thì công cuộc càn quét này mới kết thúc.

Ness nhìn lại đống đồ cậu đang ôm trên tay, hầu hết các món đồ Kaiser mua cho cậu đều là đồ thủ công, quà lưu niệm, mô hình các thứ.

Cũng may không phải thứ gì quá đắt tiền, Ness thở phào.

Kaiser nhìn vẻ mặt có phần miễn cưỡng của Ness, thầm cảm thấy khó hiểu.

Bình thường những người bạn xung quanh hắn đều thích được hắn tặng mấy món đồ như vậy, chỉ cần hắn tặng họ đồ thì họ nhất định sẽ vui vẻ làm bạn bè thân thiết của hắn. Hắn nghĩ nếu mình mua tặng cậu nhiều đồ như vậy thì đáng lẽ cậu phải rất vui vẻ chứ?

"Cậu không thích mấy món đồ này à? Tớ tặng cậu thứ khác nhé?"

Ness giật mình, cậu lắc đầu nguầy nguậy, "Đừng...đừng...đừng, thế này là đủ rồi, tớ không cần gì nữa đâu, lần sau cậu cũng đừng mua tặng tớ nhiều đồ như vậy nữa..."

Kaiser có vẻ không vui lắm, hắn xụ mặt xuống như đang giận dỗi, "Cậu không thích quà của tớ đúng không? Cậu ghét tớ rồi à?"

Ness lại càng hoảng hơn, cậu không giỏi ăn nói, cũng không giỏi an ủi hay dỗ dành người khác, luống cuống một hồi mới đưa hai tay lên nâng mặt Kaiser kề sát lại mặt mình. Tuy nhiên do cách biệt chiều cao nên trông tình cảnh này có hơi buồn cười.

Ness nhìn thẳng vào mắt Kaiser, cậu nói: "Tớ đồng ý làm bạn của cậu vì tớ thật lòng thích cậu, vậy nên tớ cũng sẽ không chỉ vì mấy món đồ vô tri vô giác mà sẽ không thích cậu nữa đâu."

Kaiser ngẩn người, không ngờ rằng cậu bé rụt rè trong ấn tượng của hắn cũng có thể làm ra hành động táo bạo đến vậy.

Ness buông hai tay đang nâng mặt Kaiser ra, vội quay mặt đi, hắn để ý thấy vành tai cậu đỏ ửng lên, lúc này cậu liên tục tự trách bản thân vì đã làm ra hành động khiếm nhã như vậy.

Kaiser chợt nghĩ ra ý tưởng gì đó, hắn lại nắm tay cậu trở lại chuỗi cửa hàng mua sắm, vừa đi vừa nói: "Tớ mua thêm một món đồ nữa cho cậu có được không? Nốt món này nữa thôi, nhé?"

Lời hắn thốt ra như đang trưng cầu ý kiến nhưng giọng điệu của hắn lại thể hiện rằng hắn chỉ đang thông báo cho cậu.

Ness im lặng, Kaiser có vẻ không để tâm lắm, hắn vẫn kéo tay cậu đi, cho đến khi đứng trước một cửa hàng trang sức.

Hắn đưa cậu đi xem vòng tay, hắn hỏi chị nhân viên những loại vòng đi theo cặp, sau đó chị nhân viên đưa ra rất nhiều các loại mẫu vòng cho hai người lựa chọn.

Một đứa trẻ như hắn vốn không thể vào tiệm trang sức và mua đồ một cách dễ dàng như vậy, nhưng vì cửa hàng trang sức này cũng có thể coi như một trong những sản nghiệp của nhà hắn nên hắn có mua hết tất cả trang sức ở đây thì cũng chẳng ai nói gì được.

Hắn nhìn các mẫu vòng cặp được đưa ra, chọn một cặp vòng có họa tiết hoa hồng một xanh một đỏ, hắn đeo chiếc màu đỏ lên tay rồi lại cầm tay Ness lên đeo chiếc màu xanh còn lại vào, cẩn thận như thể đang đeo nhẫn cưới trong ngày kết hôn.

Kaiser nghiêm túc dặn dò cậu, ánh mắt hắn dịu dàng: "Cậu phải giữ chiếc vòng này thật cẩn thận đấy, đây là minh chứng cho tình bạn của chúng ta."

Ness gật đầu, cái gật này cũng vô cùng nghiêm túc.

Kaiser mỉm cười hài lòng, thấy trời đã muộn nên đành phải tạm biệt Ness để về nhà, hắn không quên dặn dò Ness ngày mai lại đến quảng trường gặp hắn.

Thế nhưng Ness đứng đợi ở quảng trường suốt cả ngày hôm sau vẫn không thấy hắn đến.

——————

Mãi mới có thời gian để viết lách, tôi off mấy tháng rồi nên chắc giờ mọi người cũng quên gần hết cốt truyện rồi nhỉ? (Thực ra tôi cũng quên)

Sắp hè rồi nên chắc tôi sẽ chăm ra truyện hơn một chút, chương sau sẽ là kết thúc hoàn toàn cho phần truyện này nhé, tôi định sẽ quay lại viết tiếp phần Chủ Nhân Và Nô Lệ.

P/s: Tên truyện là tình yêu điên cuồng nhưng thực ra nội dung truyện cũng không đến mức vậy đâu, tôi tính để mqh của hai đứa theo hướng lành mạnh nhiều hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net