Chương 7: Osaka (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn một năm rồi mới ra chap mới. Thực sự là, bé không còn gì để bào chữa 🥹 chỉ mong được tha thứ.

__________

Mac, thành viên bí ẩn bậc nhất của Tổ chức Áo đen ngày trước. Trong đống hồ sơ về thành việc của Tổ chức mà FBI hay cảnh sát Nhật Bản cung cấp từng đã đề cập đến nhân vật có bí danh Mac này, nhưng trừ bí danh thì số thông tin khác đều không có kết quả.
Ồ Mac, nghe đến lại khiến Kuroba Kaito thấy thân thương quá chừng. Mac chẳng phải viết tắt cho Macallan, loại rượu tây sang chảnh bậc nhất của cánh nhà giàu hay sao?

Còn về lý do cảnh sát tìm mãi không bắt nổi cái bóng của ả: không những không trực tiếp tham gia các phi vụ của Tổ chức, mà người duy nhất có thể liên lạc với ả chỉ có ông trùm. Nghe Furuya Rei từng kể rằng, tất cả những lần Mac nhúng tay vào việc của Tổ chức đều bí ẩn cực độ, thần không biết quỷ không hay. Chỉ tới khi mọi việc hoàn thành, nhìn thấy mảnh vỡ vỏ chai rượu Macallan được để lại, người ta mới dần hình thành lên nhận diện đặc trưng đó.

Người duy nhất được chạm mặt Mac trong thân phận là thành viên của Tổ chức chắc chỉ có Kaito Kid ngày xưa. Lần đầu tiên gặp, gần như hắn lý giải được vì sao Mac che giấu hành tung dễ dàng đến vây. Từ cổ chí kim vẫn vậy, thứ thực sự đáng sợ không phải con ác quỷ, mà là ác quỷ trốn trong cái lốt của thiên thần.

Trời mưa nặng hạt, sấm chớp kéo đến đùng đùng, dấy lên lo âu trong lòng Kaito. Hắn ta ngồi dài trên ghế, cốc rượu tây vơi dần vơi dần. Ly rượu cạn, cũng là lúc đồng hồ điểm 12 giờ đêm. Hắn ta cầm theo chiếc áo khoác và cây dù nhỏ, chạy như bay ra khỏi phòng khách sạn.

Đêm xuống, con ngõ nhỏ vừa ồn ã xảy ra chuyện kinh hoàng cũng chẳng còn mấy người. Văng vẳng quanh khu vực có án mạng cũng chỉ có tiếng máy ảnh lách tách pha thêm tiếng mưa. Thi thể đã được dời tới cơ quan pháp y, chỉ còn vũng máu loang lổ trên đất. Shinichi ngồi xổm trên đất, giữa mi tâm đè nặng mớ suy tư rối bời. Nghe thấy tiếng bước chân thân thuộc tới gần, cậu ta ngẩng đầu lên, cười bảo:
- Sao, tưởng bạn tôi đã quá chán nản với án mạng rồi?

Kaito liếc mắt nhìn cậu ta, không nói. Nhưng Shinichi vẫn hiểu ý như bao lần trước:
- Bế tắc. Không có bằng chứng cho thấy việc giết người.
Kaito cũng ngồi xuống, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại chụp tử thi rồi "Ồ" một tiếng. Cậu bạn thân nhấc mí mắt lên thì nghe giọng hắn trầm trầm bảo:
- Trên chóp mũi, có vết bầm.
Heiji từ đâu chui ra, cũng chụm lại xem. Quả thật. Không chỉ có vết nhỏ màu sậm trên mũi, có cả máu cam vương ra nhân trung, mà trán cũng có. Mắt Shinichi sáng lên, rồi ánh sáng lan ra cả khuôn mặt, để cho hắn ta ở bên cạnh, vừa chạm mắt, hô hấp liền ngưng trệ.

- Có vết bầm thì sao chứ?
Tay cảnh sát phụ trách nói.
- Rơi từ trên cao xuống, kiểu gì chẳng có xây xát.

Kaito bật cười, thân thiện nhìn tên thanh tra, Shinichi nén lại một tiếng thở dài. Còn Heiji, sau cả ngàn lần chịu thiệt thòi vì cái tính nóng nảy cũng dần học được cách kìm chế. Gã ta nghiêng ô, lặng nhìn lên bầu trời đen kịt với những áng mây đang sa xuống, nặng nề và bức bách rồi nói:
- Có lẽ chìa khoá của vụ án ở bên trên kia.

Ồ, không, gã không nhìn trời. Gã đang xuyên qua lớp mây bạc để thấy sự thật lẩn trốn trên tầng cao nhất của toà nhà trước mặt.

________________

Ba người chạy thật nhanh vào toà nhà. Có đôi chút rắc rối vì ngay sau khi án mạng được phát hiện, cảnh sát đã phong toả tất cả cầu thang bộ, cuối cùng vẫn nhờ chiếc thẻ ngành của Heiji giải vây. Chạy đến tầng năm, đột nhiên Kudo dừng chân lại, hoảng hốt bảo:

- Kuroba... cậu ta đâu rồi?

Xung quanh vắng ngắt, hành lang dài nửa tối nửa sáng chỉ còn hai cái bóng lớn, một của Shinichi, một của Hattori trải dài trên mặt đất. Hattori vò đầu bứt tai, lớn tiếng la:
- Cái tên này, mấy tuổi rồi còn lạc đường nữa. Ông gọi cho hắn ta thử xem.

Chưa hết hồi chuông thứ nhất, đầu dây bên kia đã bắt máy. Heiji như hét vào điện thoại:
- Ông còn đi đâu vậy?
"Hai người đang ở tầng mấy?"
- Tầng năm.
"Đợi một chút."

Kudo cúp máy, phía sau "Ding" một tiếng, hai người lập tức nhảy ra đằng sau. Cánh cửa sắt từ từ mở ra, Kuroba đứng dựa lưng vào thành thang máy, hếch mắt nhìn hai chàng thám tử vừa bị xịt keo bên kia:
- Một toà nhà cao hơn chục tầng mà định leo bộ, hai ông bị đần à?

Khoé mắt hắn toả ra từng luồng nhạo báng. Heiji nhịn, nhịn, rồi thở hắt, nghiến răng nặn ra một câu:
- Chẳng lẽ thang máy không bị phong toả.

Shinichi vừa kéo gã ta vào thang máy vừa đáp:
- Có lẽ cảnh sát tin tưởng trong thang máy có camera nên an toàn.

Kaito ấn thang máy lên tầng 36, nhoẻn cười:
- Cảnh sát Osaka cũng lạc quan thật.

Hattori muốn đấm vào mặt hắn ta, cũng thật may vì có Kudo ở cạnh ngăn lại. Đúng là không kiếm đâu ra người vừa tốt vừa đẹp mà.

Ba người lên sân thượng. Bây giờ là gần một giờ sáng, mưa ngừng, khoảng trời rộng trên đỉnh đầu đã khoáng đạt hơn phần nào, thấp thoáng trong màu tăm tối còn loé lên vài ánh sao xa. Cơn mưa bóng mây đi qua, rửa trôi biết bao nhiêu thứ. Nhưng một con cá mập, dù đã từ bỏ thói quen săn mồi bao nhiêu năm thì vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tan trong nước, với tỉ lệ một phần triệu.

Mỗi người đi một hướng. Shinichi là người lên tiếng phá vỡ bầu im lặng:
- Hattori, ông có cầm luminol không?

Heiji ném bình xịt cho cậu ta. Vùng sáng trên tường tạo thành thế gọng kìm. Shinichi lẩm bẩm:
- Để ấn đầu một người đàn ông trưởng thành xuống tường thì chắc chắn không hề yếu. Khả năng cao là một người đàn ông. Có lẽ ta cần gặp gỡ các nghi phạm rồi.

Lúc này cậu ta mới quay lại, nhận ra một kẻ vẫn mau miệng, giờ đây lại trầm lắng đến bất thường. Kuroba Kaito, hắn ta đang ngồi lặng ở một góc sân thượng, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hai, mắt trợn tròn giống như gặp phải bóng ma. Cổ họng phát ra tiếng gì không rõ, chỉ thấy thân người hắn bất ngờ co rút, hai cánh tay ôm lấy người.

Shinichi vừa chạy lại vừa hốt hoảng gọi:
- Kuroba, ông sao vậy? Kuroba, Kuroba Kaito!

Cậu ta lay mạnh, nhưng hắn ta hoá thành tảng đá rồi, cứ trơ ở đó rồi chìm sâu vào cơn ác mộng đen tối.

Nơi góc tường, giữa vũng nước còn đọng lại, có mảnh vỡ và một lá bài tây. Là bài bị đạn bắn xuyên qua, cháy đen thành một lỗ tròn là lá bài Át bích, còn mảnh sành, thứ mà vừa hay xuyên qua chiếc lỗ đó, dù đã vỡ đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu thì vẫn còn thấy ba ký tự Latinh M-A-C ngạo mạn trên thân vỏ, kéo theo một hồi gió to mưa lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net