Chương 3 Cùng tiên cá lén lút hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 Cùng tiên cá lén lút hẹn hò


Hôm sau lúc Vương Tuấn Khải thức dậy cũng đã 9 giờ, anh vệ sinh cá nhân xong thay đồ đi tới phòng sinh hoạt chung. Trương Lục Vân nhìn thấy anh liền tới khoác vai anh trêu chọc
" yo~ Khải đại nhân của chúng ta cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy rồi!"
Anh lạnh nhạt hất cánh tay của cô ra, mày đẹp khẽ nhíu, lạnh giọng
" cô im miệng đi"
Lâm Dục vốn đã khó chịu với anh từ lâu, gặp dịp liền bộc phát
" mẹ nó cậu nghĩ mình hay ho lắm sao. Ỷ lại mình có chút tài năng liền muốn làm gì liền làm, không thèm để ai vào mắt sao?"
Anh liếc xéo hắn ta một cái, lãnh đạm đáp lại
" thật xin lỗi chuyện hôm nay, nhưng các người cũng không cần ngồi đây đợi tôi"
Hắn ta lớn tiếng quát
" không đợi cậu thì làm việc làm sao được. Tôi thao, cậu nghĩ cậu quan trọng lắm chắc"
Trương Lục Vân đứng một bên xem kịch vui, nghe hắn ta nói mà không nhịn được cười. Vương Tuấn Khải khẽ nhếch miệng cười, anh đi tới bên cạnh Lâm Dục nhẹ nhàng nói
" tôi cũng không biết tôi quan trọng tới mức nào mà phải để mọi người kiên nhẫn đợi tôi như vậy nữa, anh có thể nói cho tôi biết không?"
Nói rồi Vương Tuấn Khải mỉm cười thân thiện, Lục Vân không kiêng nể cười ra thành tiếng, xung quanh những người khác không dám biểu hiện thái quá, người thì cố gắng nhịn cười đến gương mặt méo mó, người thì lén quay mặt đi chỗ khác mà cười. Lâm Dục lúc này mới phát hiện mình tự đào hố chôn, không khỏi xấu hổ; hắn ta liếc mắt sang nhìn Phí Ngọc Nhi, thấy cô đang che miệng mỉm cười, đôi mắt cong cong, tác phong nho nhã khiến trái tim hắn loạn đập lại càng làm cho hắn thêm xấu hổ; không gây được ấn tượng tốt gì thì thôi giờ lại để cô nhìn thấy cái bộ dạng ngốc nghếch này của mình nữa, thật mất hết hình tượng rồi?!. Lâm Dục đang bối rối không biết nên làm sao thì tổ trưởng Bạch Hướng Vũ nên tiếng giải vây
" được rồi, chúng ta đến phòng nghiên cứu đi ngài Marklin đang đợi chúng ta đấy"
Không ai nói gì thêm chỉnh đốn trang phục rồi cầm theo xấp tài liệu gì đó theo sau Bạch Hướng Vũ. Phòng nghiên cứu mọi người ai trông cũng bận rộn hết, nhưng thực chất cũng chỉ tỏ vẻ như thế, là cố tình muốn thể hiện cho bọn anh xem sao?. Nhóm Vương Tuấn Khải tới chỗ của Marklin cùng với mấy đồng nghiệp khác. Bạch Hướng Vũ cười cười nói
" ngài Marklin có phát hiện gì mới không?"
" Chào Bạch tiên sinh, hiện tại vẫn chưa có phát hiện gì mới"
" vậy.."
" tốn công vô ích"
Đột nhiên Vương Tuấn Khải cất tiếng nói khiến mọi người giật mình. Ai cũng giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía anh. Anh vẫn rất thản nhiên mà bước tới, cầm lấy mấy tập tài liệu mà lật qua lật lại xem, rồi lại bỏ xuống nhàn nhạt nói
" mấy cái báo cáo vô nghĩa này mà cũng đáng xem sao, tiên cá gì đó vốn không có thật có cố gắng tìm cũng không thấy đâu"
Bạch Hướng Vũ vội vàng ngăn anh lại
" Vương Tuấn Khải..."
Marklin khó chịu nói
" cậu làm sao biết tiên cá không có thật, chỉ mới có hơn một tháng mà đã nản chí như vậy. Vậy mà tôi nghe nói cậu là một nhà nghiên cứu thiên tài, có đầy đủ tài và đức cơ mà"
Vương Tuấn Khải cười khẩy
" quá khen, không ngờ danh tiếng của tôi lại tốt như vậy. Nhưng chắc ngài vẫn chưa biết tôi đây sẽ không bỏ thời gian ra làm những việc vô nghĩa"
Anh nhất định phải che dấu thông tin về tiên cá, anh không muốn Vương Nguyên bị họ phát hiện rồi đêm đi nghiên cứu này nọ. Một tiên cá xinh đẹp thuần khiết như thế sao có thể chịu thương tổn được. Marklin nghe anh nói xong liền nổi cơn phẫn nộ
" f*ck, cậu không làm được thì cút đi, chúng tôi không cần một tên phế vật như cậu"
Nói rồi ông quay lưng bỏ đi, để lại nhóm người Bạch Hướng Vũ ngơ ngác nhìn nhau. Vương Tuấn Khải không có ý định nói gì về hành động của mình, lạnh lùng quay lưng rời đi. Phí Ngọc Nhi liền đuổi theo anh. Lâm Dục cười khẩy nói
" đúng là cậy mình có chút năng lực liền cứ thế làm loạn, cũng không nghĩ hậu quả là ai gánh"
đám người còn lại cũng đồng tình gật đầu. Trương Lục Vân lúc này lại khẽ cau mày, cô cảm nhận được sự khác lạ ở Vương Tuấn Khải, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì rồi? Đang đăm chiêu suy nghĩ thì một nữ đồng nghiệp huých tay cô hỏi
" đúng không?"
" chuyện gì?"
" aiz ya chuyện Vương Tuấn Khảo làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhóm nghiên cứu chúng ta ấy"
Trương Lục Vân khẽ nâng khoé môi, nhẹ giọng nói
" danh tiếng? chúng ta có danh tiếng đến thế sao? còn không phải là nhờ có Vương Tuấn Khải Hắn sao. Kết cục có xấu thế nào cũng là hắn gánh hết các người có ảnh hưởng gì sao?"
Lâm Dục không cho là đúng liền cãi lại
" Lục Vân, cô sao lại không biết suy nghĩ như vậy. Thái độ làm việc của hắn ta tệ như vậy, những đối tác khác sau này làm sao có thể cùng chúng ta hợp tác được nữa khi đã mang trên mình một vết nhơ"
" Dù sao thì người gây chuyện cũng là Vương Tuấn Khải, danh tiếng có mất thì cũng là hắn, còn các người có gì để mất"
Trương Lục Vân liếc ánh mắt khinh khỉnh, giễu cợt về phía Lâm Dục khiến hắn tức sôi máu. Hắn lao đến định đánh cô bị mấy đồng nghiệp dữ lại. Lục Vân mỉm cười, cúi đầu chào Bạch Hướng Vũ rồi cũng rời đi. Bạch Hướng vũ ông lúc này trên trán nổi một tầng hắc khí, ông thật sự không vừa mắt hai con người này. Vương Tuấn Khải, Trương Lục Vân rồi sẽ có một ngày ông sẽ đá hai người ra khỏi viện nghiên cứu, cứ chờ xem
Vương Tuấn Khải vứt bỏ hết những nỗi khó chịu trong lòng, khi bóng đêm xuống lại dùng bộ mặt vui vẻ đến gặp Vương Nguyên. Vết thương của cậu đã tốt lên rất nhiều, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng không khỏi ngạc nhiên. Vương Nguyên do được trở về nơi ở của mình, không gian ở đây phù hợp với cậu, hơn nữa còn mang linh khí làm cho cơ thể cậu phục hồi không ít. Vương Tuấn Khải không biết nơi cậu ở rốt cuộc là nơi nào, cũng không thể biết tới cậu đã phải bơi biết bao xa để có thể lên gặp anh, nhưng không sao cả chỉ cần thấy anh cũng coi như không uổng phí công sức bỏ ra.
" Vương Nguyên ...."
Không để Vương Tuấn Khải nói cậu lao tới bên người anh, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại ấm áp của anh. Anh rơi vào tình trạng chết lâm thời, mọi hoạt động đều đình chỉ để mặc cho cậu đang chiếm lấy môi mình. Sau khi đã hôn đủ Vương Nguyên vui vẻ liếm liếm lấy môi mình, trông vô cùng ướt át, câu nhân.
Cậu nhìn tới cái con người đang chết nằm ở kia, nhéo nhéo vai anh
" Vương Tuấn Khải, anh chết rồi hả sao không nói gì đi"
Anh hoàn hồn, nhìn cậu cười cười giảo hoạt
" Vương Nguyên, em sao lại...hôn anh"
Cậu rất thản nhiên mà nói
" có sao, em rất thích được hôn anh, cảm giác lạ lạ, lại sảng khoái"
Khoé môi anh khẽ giật, cái này cũng có thể nói tự nhiên đến như vậy. Bất quá cũng không tệ, cứ như vậy đi. Vương Tuấn Khải thở dài, ngồi dậy xoa xoa đầu cậu, tóc thật mềm. Anh nói
" được rồi, em thích là được"
Cậu nghe vậy liền vui mừng cười sáng lạn
" vậy lần sau mỗi lần gặp anh, em sẽ hôn anh"
" được"
Cả hai nhìn nhau một hồi rồi bật cười, cũng chả biết lý do là vì sao chỉ là muốn cười thế thôi. Sau đó anh kể cho cậu về thế giới của anh, kể về khu phố nơi anh ở. Có nhà, có xe có quần áo, đồ trang sức này nọ khiến Vương Nguyên không khỏi thích thú, thật muốn được lên bờ đi tham quan những nơi mà anh nói. Cậu cũng kể cho anh một số chuyện của cậu, mặc dù mới quen không bao lâu nhưng cả hai đã vô cùng thân thiết. Đối với Vương Tuấn Khải cậu là người bạn khả ái nhất mà anh từng gặp. Còn đối với Vương Nguyên anh là một người bạn hiền lành, ấm áp nhất trên thế gian này. Có người bằng hữu tốt như vậy tại sao lại phải ngần ngại không chịu kết thân cơ chứ. Anh cùng cậu trò chuyện đến quá nửa đêm mới nuối tiếc tạm biệt nhau.
Mỗi ngày khi mặt trời vắng bóng để cho bóng đêm chiếm ngự, cũng chính là khoảng thời gian anh sẽ rời ký túc xá mà đến nơi hẹn hò bí mật. Không quản những con người kia như thế nào, nghiên cứu cái gì đi nữa anh giờ đây cũng không quan tâm, anh có Vương Nguyên là đủ rồi.
Hôm nay Trương Lục Vân cũng không đến phòng nghiên cứu, cô nhất định phải gặp Vương Tuấn Khải để hỏi cho rõ, hắn mấy ngày nay rốt cuộc là vì cái gì mà cứ như người mất hồn, cả ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi cười một mình. Vì cớ gì mà hắn lại được nhởn nhơ vui vẻ như thế chứ, thật khiến cô tức chết.

Vương Tuấn Khải vệ sinh các nhân xong đã thấy Trương Lục Vân ngồi trong phòng mình, anh không thèm để tâm đi tới chiếc bàn thản nhiên pha cà phê. Cô liền cau mày đẹp đối Vương Tuấn Khải thẩm vẫn

" Vương Tuấn Khải cậu dạo này thảnh thơi quá nhỉ?"

" vậy sao?" anh thản nhiên đáp

Lục Vân lại nói

" cậu làm sao vậy, cậu vốn đâu phải người như vậy. Nếu cậu không thích dự án này thì ngay từ đầu cậu nên từ chối không đi mới phải. Khẳng định là cậu cũng có hứng thú nhưng sao hiện tại lại thờ ơ với nó như vậy?"

Anh không trả lời. Lục Vân thở dài lại nói

" cậu cũng thật là không thích cũng được nhưng cũng đừng cản trở bọn họ, thanh thế của cậu cũng không phải tầm thường đừng để chuyến đi này hủy hoại nó. Tôi sẽ nói với viện trưởng cho cậu rút khỏi dự án này"

Vương tuấn Khải lập tức quay ngoắt sang phản đối

" không được"

Trương Lục vân có chút thất kinh, anh cũng đâu cần phải phản ứng mạnh mẽ như vậy đâu. Anh gằn giọng nói

" tôi tuyệt đối sẽ không rút khỏi dự án này"

Lục Vân khó hiểu hỏi

" tại sao?"

Vương Tuấn Khải chần chừ trong giây lát rồi chỉ kiên quyết nói

" tóm lại là không được"

Lục vân đưa tay lên xoa cằm có chút suy tư, một hồi sau đôi mày cô khẽ nhướn. Cô khẽ mỉm cười vẻ mặt như đã tỏ tường sự tình, giọng nói thanh thoát ba phần hỏi bảy phần chắc chắn cất lên

" không lẽ cậu đã gặp ' nó' rồi sao?"

Động tác của Vương Tuấn Khải liền khựng lại, Trương Lục Vân liền minh bạch

" ra là vậy"

" tôi nói cậu này, nếu cậu không đành lòng thì tốt nhất là nên rút lui đi, đừng để mọi chuyện đi quá xa sẽ không thể kiểm soát nổi đâu. Tôi sẽ tận lực giúp đỡ cậu"

" tôi cũng nói trước, tôi coi trọng cậu nên mới giúp đỡ cậu nhưng sẽ không vì thế mà ngược đãi mình, cậu vẫn là nên giải quyết nhanh chuyện này đi. Tôi tạm thời sẽ giữ bí mật chuyện này"

Trương Lục Vân vỗ vai anh một cái rồi rời đi. Anh đứng chôn chân tại chỗ cứng ngắc như một tượng đá. Lục Vân nói đúng, nếu như có một ngày xui xẻo Vương nguyên bị phát hiện và bị mang về viện nghiên cứu thì anh không thể ở cái thân phận này gặp cậu được như vậy chả khác nào những tình cảm trước giờ anh dành cho cậu đều là giả dối hết sao? Vương Nguyên sẽ nghĩ gì về anh đây?

Vương Tuấn Khải vò đầu bứt tóc, anh trước giờ chưa bao giờ lâm vào tình trạng như vậy, chưa bao giờ có ý chí muốn chiếm hữu một thứ gì đó lớn lao như thế, cũng chưa từng muốn bảo vệ ai đó mãnh liệt đến đánh bỏ quên hết thảy mọi thứ như thế. Rốt cuộc là làm sao rồi!? 

--------------------------

23/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net